Ma Ngân

Chương 716


Chỉ sau một lát, Phục Thản hạm đội không còn đường phản kháng đều đồng loạt phát ra tín hiệu đầu hàng, Ma Văn hạm pháo đồng loạt chuyển hướng, đồng thời thu lại.
Ngay sau đó, Ma Văn vận binh hạm của Tập đoàn Thợ săn liền nhanh chóng từ trong hạm đội đi ra, tiến vào trong Phục Thản hạm đội, sau đó khống chế toàn bộ Ma Văn chiến hạm của Phục Thản Đế Quốc.
Mọi người đang quan sát màn hình, nhìn thấy vận binh hạm của Tập đoàn Thợ săn bắt đầu kết nối với từng chiếc Ma Văn chiến hạm của Phục Thản Đế Quốc, thì trái tim vốn treo tận cổ cũng hạ xuống, một số người còn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Điều này rốt cuộc là chuyện gì vậy? Tại sao chiến đấu còn chưa bắt đầu mà đã tiếp nhận đầu hàng rồi?
Lúc này, có thể nói gần như toàn bộ mọi người dân của Gia Đô Đế Quốc và Phục Thản Đế Quốc đều có hai loại tâm tình, Gia Đô Đế Quốc thì thở phào nhẹ nhõm, may mà chiến đấu không diễn ra, dân chúng Phục Thản Đế Quốc dưới sự tuyên truyền của chính phủ Phục Thản thì đều coi Tiêu Hoằng là ác đồ, hận thấu xương hắn.
Thậm chí Phục Thản Đế Quốc còn đang tích cực tuyên truyền, dân chúng Liên bang An Ni Á đang ở trong cảnh nước sôi lửa bỏng, trên thực tế, các loại phúc lợi xã hội của Liên bang An Ni Á gần như lớn gấp Phục Thản Đế Quốc tận mấy chục lần.
Đồng thời tất cả tin tức đều được mở ra.
- Hạm đội của chúng ta rốt cuộc đang làm gì? Sống mái với tên Tiêu Hoằng chết tiệt kia đi chứ!
Tất cả dân chúng Phục Thản Đế Quốc đều đồng loạt hô to trong lòng.
Tuy nhiên, thanh âm như vậy thật sự là rất yếu ớt.
Đại khái chỉ sau mười phút thời gian, hạm đội của Phục Thản Đế Quốc đã tạm thời bị đánh lên cờ hiệu của Tập đoàn Thợ săn, đồng thời được gia nhập vào trong Tập đoàn Thợ săn.
Cảnh này đã nói rõ cho dân chúng Phục Thản Đế Quốc rằng, hạm đội do 66 chiếc Ma Văn chiến hạm tạo thành của bọn họ đã hoàn toàn không còn sót lại chút gì nữa.
Trái lại trong tay Tiêu Hoằng đã có 2 chiếc Ma Văn Mẫu Hạm, 244 chiếc Ma Văn chiến hạm, hơn 700 chiếc Ma Văn vận binh hạm. Các loại công năng hạm thì nhiều không đếm xuể!
Tuy rằng Tiên Nữ Hào vẫn là của Gia Đô Đế Quốc, nhưng hiện giờ gần như đã bị Tiêu Hoằng nắm mũi dắt đi rồi.
Đơn thuần từ lực lượng trong vũ trụ mà nói, gần như số lượng này đã bằng một nửa Gia Đô Đế Quốc, thậm chí còn nhiều hơn nữa!
Sức chiến đấu như vậy đáng sợ tới mức nào, đã không cần nói cũng biết.
Trong phòng điều khiển chính của Phổ Hưu Tư Hào, Tiêu Hoằng khẽ nhìn Ma Văn thời gian, sau đó nhìn về phía Tần Nhược Bạch trong màn hình.
Giờ phút này, Tần Nhược Bạch đã hoàn toàn hóa đá ngay tại chỗ, loại chưa đánh mà đã bắt được toàn bộ binh lực của hắn này tuyệt đối là thất bại thảm thiết nhất từ trước tới nay của Tần Nhược Bạch.
Điều làm cho Tần Nhược Bạch cảm thấy khủng bố hơn nữa chính là, nơi này cách Ma Văn hạm đội của Tiêu Hoằng chỉ có mười phút lộ trình, điều này có ý nghĩa gì? Rất đơn giản, đó chính là Tần Nhược Bạch rất có thể có kết cục giống như Vận Trung.
Không cần quên, khi trước Vận Trung chỉ phải đối phó với hơn 50 chiếc Ma Văn chiến hạm, nhưng hiện tại Tần Nhược Bạch hắn sẽ phải đối phó với hơn 200 chiếc.

- Ngươi còn đứng ở đó làm gì? Còn không chạy trối chết đi?
Tiêu Hoằng nhìn Tần Nhược Bạch đang đứng tại chỗ, cười nhạt. Lúc này hắn làm cho người ta có cảm giác rất cao cao tại thượng, không thể xâm phạm nổi.
- Tiêu Hoằng, ngươi nhớ kỹ ngày hôm nay cho ta, một ngày nào đó...
- Cút!
Không đợi Tần Nhược Bạch nói tiếp, Tiêu Hoằng bỗng nhiên lạnh lùng quát một tiếng, giống như đang đuổi một con chó vậy.
Nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng và hung ác của Tiêu Hoằng, trong lòng Tần Nhược Bạch lập tức căng thẳng, còn muốn phát hỏa một chút, nhưng lại phát hiện ra sự tình đã rất nghiêm trọng, dù sao thì thế lực của Tiêu Hoằng thật sự rất khổng lồ.
Chỉ có một, hai tên Ngự Hồn mà muốn lật đổ Tiêu Hoằng, quả thực chính là si tâm vọng tưởng.
- Cáo mượn oai hùm, Tiêu Hoằng, có bản lĩnh chúng ta một mình đấu!
Tần Nhược Bạch tạm dừng một lát, thốt lên.
- Không thể tưởng được, lúc này ngươi còn mạnh miệng với ta a! Tốt, có bản lĩnh ngươi ở ngay trên An Bố Tinh mà chờ ta.
Tiêu Hoằng nói xong, liền mệnh lệnh cho Tác Phổ bên cạnh:
- Truyền mệnh lệnh của ta, tất cả Ma Văn chiến hạm dùng tốc độ cao nhất đi về phía An Bố Tinh!
Nghe Tiêu Hoằng ra lệnh, sau lưng Tần Nhược Bạch trở nên lạnh băng, đồng thời không kiềm được lui về phía sau nửa bước, trên trán đã tràn đầy mồ hôi.
Chỉ có đứa ngốc mới có thể tin tưởng, Tiêu Hoằng sẽ chân chính một mình đấu với Tần Nhược Bạch.
- Ta... ta...
Tần Nhược Bạch không kiềm được liên tục phát ra hai câu “ta”, nhưng không biết nói cái gì nữa, muốn tiếp tục kêu gào nhưng lại có vẻ yếu ớt, hắn là tư lệnh không một quân lính, còn có vốn liếng gì để kêu gào nữa, nhưng tiếp tục ở lại đây thì Tiêu Hoằng chắc chắn sẽ dồn hắn vào đường chết.
Nhất là Tần Nhược Bạch còn biết, nếu tiếp tục trì hoãn năm phút đồng hồ, Ma Văn quấy nhiễu hạm sẽ phóng ra các đợt sóng quấy nhiễu tín hiệu với toàn bộ An Bố Tinh, đến lúc đó hắn mà muốn mở ra khe nứt không gian sẽ rất khó khăn.
- Tiêu Hoằng, ngươi nhớ kỹ cho ta, một ngày nào đó, Tần Nhược Bạch ta sẽ làm cho ngươi phải trả giá đắt cho ngày hôm nay!
Tần Nhược Bạch cố gắng trấn định hô lên, ngay sau đó hắn không dám dừng lại chút nào, cũng không quay đầu lại, mở ra khe nứt không gian, trực tiếp bỏ chạy về phía khu vực trung tâm của Phục Thản Đế Quốc.
Đối với lời nói của Tần Nhược Bạch, Tiêu Hoằng chỉ khẽ mỉm cười, sau đó liền mệnh lệnh Tác Phổ, thay đổi hướng đi, mục tiêu chính là Thánh Đàn Ngộ Giác Tinh!
Sau khi Tiêu Hoằng phát ra mệnh lệnh, đội ngũ hơn ngàn chiếc Ma Văn hạm trùng trùng điệp điệp, đủ loại kiểu dáng, đều điều chỉnh phương hướng, dùng Phổ Hưu Tư Hào và Tiên Nữ Hào làm kỳ hạm, ngay lập tức giết về phía Thánh Đàn!

Thánh Đàn là nơi nào, cũng không cần giới thiệu quá nhiều nữa, đó chính là nơi thần thánh nhất của Gia Đô liên hợp thể, là nơi bất khả xâm phạm, bất kỳ quốc gia nào cũng không được phép tự tiện đi vào, nếu không chính là bị trọng tội.
Tuy nhiên, trước mắt Tiêu Hoằng suất lĩnh quân đội khổng lồ, lại trực tiếp không hề cố kỵ, giết vào trong Thánh Đàn!
Gia Lạc Tư ở trong hoàng đô, nhìn thấy cảnh này, thân thể không kiềm mềm nhũn ra trên vương tọa.
Hắn tự nhiên rất rõ ràng điều này có nghĩa là gì, Tiêu Hoằng không chỉ bắt đi 66 chiếc Ma Văn chiến hạm kia, mà còn muốn kéo cả Phục Thản Đế Quốc về phía sụp đổ.
Nam bộ chư quốc bị Liên bang An Ni Á chiếm lĩnh, Phục Thản Đế Quốc đã không có năng lực phái ra Ma Văn chiến hạm tiến hành thu phục nữa, đây có nghĩa là Liên bang An Ni Á sẽ càng lúc càng lớn hơn, chắc chắn sẽ hình thành họa lớn.
Tiêu Hoằng có 244 chiếc Ma Văn chiến hạm, hơn nữa được Gia Đô Đế Quốc duy trì, thế lực đã là không thể lay chuyển được.
Nam bắc giáp công, hậu quả có thể nghĩ mà biết, huống chi, hiện tại Tiêu Hoằng đã bước vào trong thánh đàn, giết chết Hắc Trạch Sâm là mục đích của Tiêu Hoằng, nhưng hậu quả lại là cái gì? Nếu Tiêu Hoằng mà thành công, như vậy Tiêu Hoằng sẽ trở thành một Hắc Trạch Sâm thứ hai! Không, hắn so với Hắc Trạch Sâm thì còn đáng sợ hơn!
Nghĩ tới đây, chỉ trong nháy mắt, Quốc vương Gia Lạc Tư dường như đã già đi vài tuổi, trong lòng lại giống như một mảnh tro tàn.
Quốc vương Khang Du của Gia Đô đế quốc tự nhiên cũng biết chuyện như vậy, hắn biết rõ, tình thế hoàn toàn không khống chế được nữa, hiện giờ hắn chỉ có thể trở thành một người bình thường, gần như không thể tiến hành bất kỳ kiểm soát nào cả, không phải quyền lợi mất đi, mà là hắn đã không có đường rút lui.
Cùng lúc đó, Hắc Trạch Sâm vẫn đang ở trong phòng, lúc này hắn vừa mới tiến hành một nửa giờ tu luyện, Ngự lực trong cơ thể vẫn đang sôi trào, chỉ có điều so với Vận Trung, thì Hắc Trạch Sâm khống chế Ngự lực lại tốt hơn một chút, hơn nữa Hắc Trạch Sâm cũng không phải là một, hai lần dùng máu Kim quan điêu biến dị để tu luyện, tự nhiên là có kinh nghiệm rất phong phú.
Bởi vậy, từ đầu đến cuối Hắc Trạch Sâm đều mang sắc mặt bình thản, khống chế Ngự lực đang sôi trào trong cơ thể, đồng thời không nhanh không chậm, nguyên nhân chính là trong mắt Hắc Trạch Sâm, 116 chiếc Ma Văn chiến hạm chống cự lại Tập đoàn Thợ săn quân và Gia Đô Đế Quốc quân đội, không có khả năng nhanh như vậy mà chấm dứt. Thậm chí rất có thể đang nằm trong giai đoạn giằng co.
Dựa theo Hắc Trạch Sâm phân tích, bất kể là Gia Đô Đế Quốc hay Phục Thản Đế Quốc, thì đều không hy vọng hoàn toàn xé rách mặt, tiến hành chiến tranh quy mô lớn.
Cạch... cạch... cạch...
Ngay khi Hắc Trạch Sâm còn đang nghĩ vậy, ba tiếng đập cửa dồn dập đột nhiên vang lên.
Đối với việc này, Hắc Trạch Sâm cũng không có chút bối rối, hắn chỉ hơi nhíu mày, tuy trong lòng có bất mãn, nhưng cũng không có biểu lộ gì quá phận.
- Chuyện gì?
Hắc Trạch Sâm không nhanh không chậm hỏi, ra sức làm cho Ngự lực khổng lồ của bản thân được nắm trong lòng bàn tay.
- Hắc Trạch Sâm đại nhân, xảy ra đại sự, toàn bộ 66 chiếc chiến hạm của Phục Thản Đế Quốc đã bị diệt!
Vệ đội trưởng Du Khải Minh ra sức hạ giọng nói, tuy nhiên, trong giọng nói đã tràn ngập vẻ lo lắng và nghiêm trọng.
Đã không có Phục Thản Đế Quốc kiềm chế, như vậy thì gần như Gia Đô liên hợp thể đã hoàn toàn thuộc về Tiêu Hoằng, điều này đối với Hắc Trạch Sâm mà nói, không thể nghi ngờ chính là tai nạn.
Hắc Trạch Sâm nghe vậy, thân thể đang ngồi xếp bằng không kiềm được hơi động, sau đó hai mắt đột nhiên mở ra, vẻ hoảng sợ trong ánh mắt đã không kiềm được hiện lên.
- Ngươi nói cái gì? Không có khả năng, Phục Thản Đế Quốc có 66 chiếc Ma Văn chiến hạm, cộng thêm 50 chiếc của Liên hợp hạm đội, cho dù hơn một trăm chiếc Ma Văn chiến hạm kia là hơn một trăm con heo, để cho Tiêu Hoằng đi giết, thì cũng không đến mức chỉ trong nháy mắt bị đánh nát chứ?
Hắc Trạch Sâm không kiềm được thốt lên, trong mắt lộ vẻ kinh hãi, hắn tuyệt đối không nghĩ tới việc đường đường là hạm đội của Phục Thản Đế Quốc, vậy mà lại không chịu nổi một kích như thế.
- Chính là vì 50 chiếc chiến hạm của Liên hợp hạm đội xuất hiện, mới khiến cho Phục Thản Đế Quốc hạm đội hoàn toàn tan vỡ, ngay khi mười một quốc gia kia xuất phát, Liên bang An Ni Á đã thừa cơ xông tới, trực tiếp vây hãm quốc gia của bọn họ, hiện giờ trong mười một quốc gia tới trợ giúp, thì có tám quốc gia đã bị nhập vào trong lãnh thổ của Liên bang An Ni Á, mà hạm đội của bọn họ lại tiến hành tiền hậu giáp kích, khiến cho Phục Thản Đế Quốc hạm đội phải đầu hàng, Tần Nhược Bạch chật vật chạy thoát.
Trên trán Du Khải Minh đã đẫm ướt mồ hôi, tuy rằng cực lực khống chế, nhưng vẫn hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Mà Hắc Trạch Sâm nghe vậy, ngay lập tức hóa đá đương trường, giờ khắc này hắn mới thật sự ý thức được, phương pháp khi trước, làm ười một quốc gia xuất động toàn lực, chính là tồn tại một lỗ hổng lớn tới mức nào, hắn gần như đã tập trung toàn bộ ánh mắt vào Tập đoàn Thợ săn và Gia Đô Đế Quốc, mà lại bỏ qua sự tồn tại của Liên bang An Ni Á.
Lúc này, cho dù Hắc Trạch Sâm không phải đang ở trong thời kỳ tu luyện, thì cũng đã chạy trời không khỏi nắng rồi.

Bình Luận (0)
Comment