- Lôi a di, ngài còn nhận ra ta không? Ta là Nhâm Tường, con trai lớn của Nhâm Gia Bằng.
Đợi khởi động xe, Nhâm Tường ngồi ở sau lưng Lôi phu nhân bỗng lễ phép nói.
- Con trai của Nhâm Gia Bằng?
Lôi phu nhân đánh giá Nhâm Tường, suy nghĩ một lát, tiếp theo mới cười một chút nói:
- Ồ, đúng là Nhâm Tường, không ngờ đã lớn như vậy rồi.
- Lôi a di còn nhớ ta là tốt rồi.
Nhâm Tường cười cười nói, tràn ngập cung kính.
Về phần Tiêu Hoằng, lúc này lại bình thản ngồi dựa vào cửa sổ, Lôi Tiểu Đình ngồi bên cạnh Tiêu Hoằng chơi đùa món đồ chơi Ma Văn trong tay, thường hay cho Tiêu Hoằng xem những hoa văn do Ma Văn biến hóa ra ở trong tay nàng.
Đứa nhỏ là thế, vừa rồi Tiêu Hoằng ra tay để cho Lôi Tiểu Đình ít nhiều có lòng tin vào Tiêu Hoằng, hoặc là bản năng có cảm giác ỷ lại.
Đối với Lôi Tiểu Đình, Tiêu Hoằng cũng không biểu hiện quá lạnh nhạt, thường thường vuốt đầu Lôi Tiểu Đình, cười khẽ, coi như hiền hòa.
- À, đúng rồi.
Nhâm Tường lòng vòng một phen, rốt cuộc ngượng ngùng nói:
- Nghe nói Trạch Lôi gia tộc muốn mua một đoàn xe Ma Văn, không biết có thể chiếu cố cha của ta không?
- Ngươi là bằng hữu của Tiêu Hoằng?
Đề cập tới chuyện gia tộc, Lôi phu nhân cũng trở nên cận thận hơn
- Đúng vậy, là bạn hữu tốt.
Nhâm Tường cười cười trả lời.
- Vốn chúng ta định mua rải ra, ngươi đã là bạn tốt của Tiêu Hoằng, vậy nể mặt Tiêu Hoằng, trở về ta nói một tiếng với bọn họ, toàn giao cho nhà của ngươi.
Lôi phu nhân nói, có thể nói hiện giờ Lôi phu nhân thiếu Tiêu Hoằng một cái nhân tình siêu lớn, thật là nghĩ hết cách đền đáp, nhưng mà một chút này còn xa xa mới đủ.
Nhâm Tường nghe vậy, biểu tình mừng nở hoa, một khi Lôi phu nhân gật đầu, sẽ là thu nhập 1000 kim tệ đó.
Về phần Tiêu Hoằng, tự nhiên không có hứng thú với chuyện đó, lúc này cầm lấy món đồ chơi của Lôi Tiểu Đình, cho Lôi Tiểu Đình càng nhiều hoa văn phức tạp hơn,
Cùng lúc đó, bên trong đại sảnh Xuân Ngôn dược xá, bởi vì Trung tâm Đại Hoằng Mỹ hưng thịnh mà nơi này liền trở thành lạnh lẽo, liêu xiêu mấy khách hàng, thật sự không cách nào so sánh với đối diện. Cho dù tạm thời Tiêu Hoằng không có mặt, cũng làm ăn tốt hơn bọn họ nhiều lắm, hơn nữa thẩm mỹ tuyệt đối là lợi nhuận kếch xù, nhưng giới nữ biết là thế vẫn cứ sôi nổi cười vui vẻ chờ bị chém giá.
Lúc này Phó Ngôn ngồi ở sô pha phòng trước, trước mặt đang ngồi hai người, một là tổng quản Tây Xuyên gia tộc - Bùi Bình, một người là phó bộ trưởng bộ quản lý kinh doanh khu Hà Tây - Trịnh Dương.
- Hai vị lão ca, chuyện là như thế, Tiêu Hoằng công khai cướp mối làm ăn của ta ở khu phố này, dù sao Xuân Ngôn dược xá của ta là sản nghiệp Trạch Lôi gia tộc, Đại Hoằng quang minh chính đại mở dược quán ở trong này, rõ ràng là đối đầu với Trạch Lôi gia tộc. Sư phụ của ta, thậm chí là tộc trưởng Trạch Lôi gia tộc Lôi Vinh Hiên cùng với Lôi phu nhân, đều rất coi trọng chuyện này. Nếu Tây Xuyên không muốn liên lụy vào chuyện này, hy vọng các vị thu hồi phòng của bọn họ, mặc khác, Lôi tộc trưởng cũng hy vọng Trịnh Dương đại nhân giúp đỡ một chút.
Phó Ngôn vắt chéo chân nói.
Kỳ thật dược quán này toàn là do Phó Ngôn mở, không có một chút quan hệ với Trạch Lôi gia tộc, thậm chí ngay cả Tịch Phúc cũng không rõ cái gì là cướp mối làm ăn, hoàn toàn là Phó Ngôn cáo mượn oai hùm mà thôi.
Đương nhiên làm như vậy cũng có phần mạo hiểm, nếu bị Lôi Vinh Hiên biết được thì tuyệt đối cực kỳ phẫn nộ, nhưng chỉ là xử lý một cái dược quán nho nhỏ, hơn nữa chỉ cần động tác kín đáo một chút, căn bản sẽ không truyền vào tai Lôi Vinh Hiên được.
Đây cũng là biện pháp mà Phó Ngôn suy nghĩ đã lâu, thẳng đến khi xác định Tiêu Hoằng không có chút quan hệ với Trạch Lôi gia tộc mới dám xuống tay.
Về phần Bùi Bình cùng Trịnh Dương ngồi đối diện thì biểu hiện cung kính, lúc nhận được tin, tộc trưởng Tây Xuyên gia tộc nói cho Bùi Bình tuyệt đối không được đắc tội Phó Ngôn, nói như thế nào thì hắn cũng được cho là người trọng yếu trong Trạch Lôi gia tộc, cố hết khả năng tránh đắc tội Trạch Lôi gia tộc.
Còn trong lòng Trịnh Dương nghĩ cũng không khác Bùi Bình, Tiêu Hoằng kinh doanh sôi động là rõ ràng, nhưng mà không có chỗ dựa quyền thế, dược đồng của Tang Hoành Vân? Cái này không tính là gì.
Ngược lại bên phía Phó Ngôn, chỗ dựa là Tịch Phúc cùng Trạch Lôi gia tộc, thực lực hùng hậu hơn nhiều.
- Không thể tưởng được Tiêu Hoằng kia to gan như thế, chỉ là một tên thợ mỏ nhỏ nhoi mà đám đụng tới kinh doanh của Trạch Lôi gia tộc, ngài yên tâm, ta lập tức giải trừ hợp đồng với hắn.
Bùi Bình nói ngay.
- Ta vừa biết được bọn họ hiềm nghi kinh doanh phi pháp, tạo thành hai sự cố chữa trị, ta sẽ nghĩ cách trừng phạt hắn hành nghề không phép.
Trịnh Dương cũng cam đoan, nếu đối phương có chỗ dựa, hắn không dám dùng tiểu kỹ xảo này, nhưng mà đối với tiểu nhân vật như Tiêu Hoằng thì tùy tiện tìm mấy lý do là có thể dồn Tiêu Hoằng vào chỗ chết.
- Cảm tạ hai vị hỗ trợ, xử lý tên Tiêu Hoằng lang băm này, coi như làm chuyện tốt cho dân chúng khu Hà Tây.
Phó Ngôn cười cười, nói xong liền lấy ra hai cái túi tiền, mỗi cái khoảng 10 kim tệ đặt trước mặt Bùi Bình cùng Trịnh Dương:
- Chút lòng thành không bày tỏ được tấm lòng, chẳng qua mong hai vị đừng làm lộ, lỡ như nói Trạch Lôi gia tộc ỷ lớn hiếp nhỏ thì không tốt lắm
- Hừ, chỉ là xử lý một cái dược quán nho nhỏ, lộ ra thì có làm sao?
Trịnh Dương trả lời, cũng giả bộ không để ý bỏ kim tệ vào túi, sau đó thong thả đứng lên dẫn hai thuộc hạ đi ra ngoài.
Bùi Bình theo sát phía sau, còn Phó Ngôn đứng ở cửa chuẩn bị xem Trung tâm Đại Hoằng Mỹ làm sao biến mất trước mặt hắn. Thân là Dược sư, tài không bằng người lại dùng biện pháp như thế, tuy rằng khiến người ta khinh thường, nhưng mà không ai biết thì có ai để ý chứ? Hơn nữa ở trước danh dự cùng tiền tài, Phó Ngôn tự nhiên sẽ lựa chọn cái sau.
Cùng lúc đó, ở Trung tâm Đại Hoằng Mỹ, Lý Nhạc cùng Lâm Tử đang bận tối mày tối mặt. Tuy rằng không có mặt Tiêu Hoằng, nhưng người vẫn nối dài không hết, hơn nữa vì không có Tiêu Hoằng chỉ huy, Lý Nhạc làm có chút hỗn loạn, cũng may là còn được, không xuất hiện lỗi lầm.
Đùng, đùng, đùng.
Ngay khi Lý Nhạc thu tiền, chuẩn bị lấy kem dưỡng da ột nữ sĩ, ba tiếng gõ cửa thô lỗ truyền vào tai Lý Nhạc.
Ngẩng đầu, Lý Nhạc nhìn thấy mấy người đứng ngoài cửa, trong đó ba người mặc đồng phục màu xám, dẫn đầu là Trịnh Dương, trong tay còn mang theo một xấp tài liệu, biểu tình uy nghiêm lộ ra một cỗ khí chất "chính trực".
Bùi Bình đứng ở bên cạnh Trịnh Dương, biểu tình nhìn như rất hiền hòa.
- Ở đây có người không?
Trịnh Dương bỗng nhiên lên tiếng, tràn ngập vẻ nhìn từ trên xuống.
Đám người Lý Nhạc, Lâm Tử nghe lời này, ánh mắt không khỏi biến đổi, toàn bộ phòng đầy người, sao còn hỏi như thế? Chẳng lẽ bọn họ không phải người hay sao? Lời này rõ ràng tràn ngập coi rẻ, không coi ai ra gì.
- Có chuyện gì?
Lý Nhạc lên tiếng hỏi, không có mặt Tiêu Hoằng, Lý Nhạc không có chỗ dựa, không dám làm càn quá mức, coi như lễ phép hỏi.
- Chúng ta vừa nhận được người báo cáo, chỗ các ngươi trị chết hai người bệnh, cho nên đặc biệt tới điều tra. Người phụ trách Tiêu Hoằng của các ngươi đâu?
Trịnh Dương xụ mặt, ngữ khí nghiêm túc nói.
Sắc mặt Lý Nhạc hơi đổi, trị chết bệnh nhân? Nói chơi, bây giờ 99% người bệnh chỗ bọn họ đều là thẩm mỹ, giảm béo, làm sao có thể trị chết bệnh nhân? Đúng là mấy ngày trước quả thật có người bị cảm mạo tới đây trị, nhưng mà mấy người đó đều là hàng xóm xung quanh, ra vào gặp mặt, một đám vẫn sống khỏe khoắn.
Rõ ràng là mấy người này tới gây chuyện, lại chọn đúng thời cơ.
- Ông chủ của chúng ta không có ở đây, có chuyện gì mời ngày mai các vị hãy đến.
Lý Nhạc cung kính đưa kem dưỡng da cho cô gái trước mặt, sau đó ngẩng đầu nhắm ánh mắt ngay Trịnh Dương nói, ngữ khí đã không tốt.
- Ông chủ không có? Ta thấy các ngươi trị bệnh gây tai nạn, bỏ trốn rồi thì có?
Trịnh Dương sắc mặt âm trầm, ngữ khí lạnh băng nói, giọng nói tràn đầy uy áp.
- Này, vị tiên sinh này, mời ngài nói chuyện chú ý một chút, không cần mở miệng ra là nói trị bệnh gây sự cố, xin hỏi có chứng cứ không? Rốt cuộc chúng ta trị chết ai?
Lý Nhạc nói, ngữ khí không tốt lắm. Mặc kệ có chuyện này hay, nếu còn lôi thôi như vậy thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới danh dự của Trung tâm Đại Hoằng Mỹ.
- Chúng ta còn đang tiến hành điều tra sự cố, sẽ nhanh chóng có câu trả lời, nhưng vì phòng ngừa tên lang băm Tiêu Hoằng tiếp tục làm hại người bệnh, chúng ta quyết định tạm giam giấy phép hành nghề của Tiêu Hoằng.
Trịnh Dương nói tiếp.
Lý Nhạc đứng đối diện mơ hồ hiểu được một chuyện, đó là người này cố ý tới gây sự. Khóe mắt liếc ra cửa, vừa vặn thấy khóe miệng Phó Ngôn cong lên, đang nhìn sang bên này.
Lý Nhạc cũng không ngốc, cảnh tượng như vậy tự nhiên làm rõ một chuyện.
Nhưng mà cái này chỉ là bắt đầu, ngay sau đó Bùi Bình đứng bên cạnh bỗng bước tới, nói với Lý Nhạc:
- Ta là chủ quản gia tộc Tây Xuyên, cũng là chủ nhà của các ngươi. Căn cứ hợp đồng cho thuê trước đó, các ngươi bị nghi ngờ hoạt động phạm pháp, bởi vậy chúng ta có quyền kết thúc hợp đồng. Từ hôm nay trở đi, chúng ta quyết định thu hồi căn nhà này.
- Vẫn là câu đó, ông chủ không có mặt, ta không làm chủ được, ta đề nghị các người ngày mai hãy đến.
Lý Nhạc liếc Phó Ngôn đối diện giả bộ như tò mò đi tới, nói với Bùi Bình trước mặt, biểu tình đã trở nên ác liệt.
Trong lòng Lý Nhạc cũng hiểu được, những người này rất có thể là do Phó Ngôn sai khiến, về phần sự cố điều trị, xem ra chỉ là hắt nước bẩn bịa đặt mà thôi, mục đích chính là muốn mượn thế lực Trạch Lôi gia tộc đuổi bọn họ đi. Nhưng mà trước mắt Tiêu Hoằng gần như không có chỗ dựa, đối mặt với trò bôi đen này thì khó mà rửa sạch được.
- Không có ông chủ, bây giờ ta nghiêm trọng hoài nghi Tiêu Hoằng trốn tránh ở nhà sau, chỉ là không dám ra đây trả lời mà thôi.
Sắc mặt âm trầm của Trịnh Dương đã toát ra cơn giận.