Thấy Tiêu Hoằng bày ra bộ dáng cung kính như thế, trái tim Mã Di mới hơi buông lỏng một chút, đúng vậy, hiện tại thoạt nhìn Tống Táng kỵ sĩ đoàn này đều là đại tiền bối của Tiêu Hoằng, nhưng thử hỏi một chút, quận nào mà không phải nhìn sắc mặt của Tiêu Hoằng để làm việc a, hơn nữa theo bọn họ thấy, một khi Tiêu Hoằng này định ra quy củ, trên cơ bản sẽ không có bất kỳ thay đổi nào, càng sẽ không dành cho bất kỳ ai một đãi ngộ đặc biệt nào cả.
- Tẩu tẩu, ngươi tìm Phất lão ca phải không, ngài chờ một chút a.
Tiêu Hoằng nói xong, liền chuẩn bị đi gọi Phất Lạc đến đây, kỳ thật Tiêu Hoằng nhìn thấy Mã Di thì cũng đã hiểu rõ rồi, trong lòng hắn đã tám phần đoán được là Mã Di tìm đến mình để làm gì.
- Không, không, ta tìm ngươi, muốn nói một chút chuyện.
Mã Di vội vàng nói, vẻ mặt kia quả thực giống như đúc với khi Hạ Lục Đế cầu xin Tiêu Hoằng lúc trước vậy.
- Ngài tìm ta, có chuyện gì cần nói đây?
Tiêu Hoằng kiên trì nói.
- Ngươi xem có thể thư thả mấy tháng đối với kỳ hạn cung cấp cho Phong Cốc Quận hay không! Dù gì thì cũng đều là người Lạc Đan Luân, hơn nữa quan hệ giữa ngươi và Phất Lạc cũng không tồi, tất cả mọi người đều là người trong nhà, đóng cửa lại thì chuyện gì cũng dễ thương lượng!
Mã Di hơi bày ra bộ dáng thân thiết nói.
- Điều này... Không được, ba tháng chính là ba tháng, sẽ không nhiều hơn.
Tiêu Hoằng hơi lắc lắc đầu, tuy rằng trong lòng đã hiểu được, nhưng vẫn là kiên trì nói, đây là cái gọi là quy củ, không thể thay đổi xoành xoạch được, càng không thể đi cửa sau, dưới quy tắc và pháp luật, mọi người đều ngang hàng, không người nào có thể vượt qua được, đây cũng là chế độ căn bản của một quốc gia.
- Đều nghe nói Tiêu Hoằng ngươi rất lạnh lùng xem ra tiểu tử ngươi thật sự đúng là ý chí sắt đá a, một chút hỗ trợ nho nhỏ như vậy mà cũng không giúp!
Mã Di hơi đánh giá Tiêu Hoằng một chút, tuy rằng bày ra tư thái của một vãn bối, nhưng hai mắt lại sáng ngời, đứng vững chãi như một gốc tùng, không chút nhúc nhích.
Không thể phủ nhận, chỉ bằng điểm này thì đã cực kỳ tương tự với Cáp Thụy Sâm rồi, còn có cả mái tóc bạc kia nữa.
- Đây cũng là để tốt cho Thiên Tế Tỉnh, không có quy củ thì không thành tổ chức. Hy vọng tẩu tẩu không nên phá hư hệ thống mà ta đã tân tân khổ khổ mới thành lập lên được này!
Tiêu Hoằng khuyên nhủ.
- Ngươi cho rằng đây thật sự chỉ là vì ta thôi sao, ta là vì con dân của Phong Cốc Quận, ngươi cũng không đến mức nhìn bọn họ đói bụng đấy chứ?
Mã Di nói tiếp.
- Lúc trước tôn chỉ mà Lạc Đan Luân đế quốc dựng nước là cái gì? Phấn đấu dựng nước! Chỉ cần mỗi người hiểu được phấn đấu, thì sẽ không chịu đói. Mà một quốc gia chính là bộ khung để ỗi người có một cơ hội công bằng mà phấn đấu, có thể trèo lên cao được bao nhiêu, thi hoàn toàn dựa vào bản lĩnh của mình!
Tiêu Hoằng đáp.
- Nhưng hiện tại phải phấn đấu như thế nào đây, hiện tại Phong Cốc Quận gần như cái gì cũng không có, càng không có thứ gì để đổi lấy lương thực cả!
Mã Di nói ra khó khăn của mình.
- Các ngươi triển khai mậu dịch qua lại a, ví dụ như các ngươi nhận được lương thực từ Lý Hải Quận, sau đó ủ những lương thực này thành rượu ngon, hoặc là chế tạo lương thực thành cốm, hoặc là các thực phẩm khác, sau đó lại bán trở lại về Lý Hải Quận, như vậy các ngươi không phải kiếm được tiền hay sao? Sau đó lại dùng tiền này để mua lương thực, một bộ phận lưu trữ ình ăn, một bộ phận khác thì dùng để gia công. Cứ như thế mà tuần hoàn xuống dưới!
Tiêu Hoằng cười nhạt, khẽ gợi ý, có thể nói là giúp đỡ rất “đến nơi đến chốn” rồi.
Mã Di nghe vậy, cặp mi thanh tú hơi nhăn lại, trầm tư một lát, sau đó bày ra một bộ dáng thoải mái, cười nói:
- Như vậy đi, ta sẽ tạm thời dựa theo phương pháp của ngươi để thử một lần.
Nói xong, Mã Di liền hấp tấp cắt liên lạc, về phần Tiêu Hoằng thì rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, dù sao thì đây cũng là người một nhà.
Cứ như vậy mãi cho đến đêm khuya, ngày đầu tiên xây dựng đã kết thúc, cửa biển có đường kính ước chừng hai mươi thước đã hoàn toàn bị chặn kín. Nước biển trong vết nứt cũng đã bị hút ra ngoài, đồng thời bị đào ra một cái hố khá sâu.
Việc tiếp theo cần phải làm chính là tiếp tục khai thác, mở ra một cái hố sâu 200 thước, sau đó dựng giàn giáo, phân xưởng và Sở thực nghiệm nghiên cứu khoa học.
Nếu việc này thành công, Tiêu Hoằng cũng đã nghĩ kỹ, đó chính là cần thành lập ra nhiều bến tàu như vậy hơn, tranh thủ hình thành một đội quân dưới nước khổng lồ của Lạc Đan Luân.
Không những có thể săn bắt linh thú trong Lý Tư Giai Nội Hải, mà còn có thể bắn viễn trình phi đạn dưới nước, tấn công Cao Tương Chân Nghĩa Quốc từ cự ly xa.
Nếu so sánh Thiên Tế Tỉnh hiện tại với một dũng sĩ chỉ có tấm thuẫn, như vậy thì Ma Văn tàu ngầm sẽ trở thành một thanh chủy thủ trong tay dũng sĩ này, sẽ âm thầm sát thương đối thủ.
Tối thiểu thì cũng không còn bị Cao Tương Chân Nghĩa Quốc làm bó chân bó tay, công kích không hề cố kỵ như trước nữa.
Quay về nơi ở, sửa sang lại một chút các loại thiết kế đồ, Tiêu Hoằng lập tức vùi đầu vào thiết kế Chiến Văn cho đội quân tù nhân của mình.
Dù sao thì một đường đi tới đây, lượng sử dụng Chiến Văn của đội quân tù nhân đã tiêu hao gần như không còn rồi, nếu không có Chiến Văn, sức chiến đấu của đội quân tù nhân sẽ không thể phát huy ra được.
Hơn nữa trước mắt cũng là thời cơ rất tốt để trang bị cho đội quân tù nhân, tình huống hiện tại trên cơ bản đã coi như yên ổn, mọi mặt của Thiên Tế Tỉnh mặc dù chưa nói tới cường thịnh, nhưng cũng bắt đầu chậm rãi đi vào quỹ đạo, các loại buôn bán đã bắt đầu lưu thông giữa các quận với nhau.
Thậm chí bởi vì đầy đủ lương thực, binh sĩ có thể ăn no mặc ấm, sức chiến đấu cũng dần khôi phục, thậm chí Lập Đốn Quận cũng được Lý Hải Quận cho phép, phái ra 1 vạn tên binh sĩ Lạc Đan Luân tiến vào hang động Long Anh thu thập Ma Văn tài liệu.
Tiếp theo là Hàn Thương Quận, Thủy Ngạn Quận, lần lượt phái quân đội tinh nhuệ tiến vào hang động linh thú trong khu vực của mình, bắt đầu đại quy mô bổ sung tài liệu dự trữ cho Thiên Tế Tỉnh.
Điều này đã làm cho Ma Văn thiết kế vốn rất khó hoàn thành của Tiêu Hoằng bắt đầu trở nên dễ dàng hơn, tài liệu phong phú, thời gian đầy đủ, tạm thời coi như an bình, có thể làm cho Tiêu Hoằng yên ổn chế tạo Chiến Văn.
Bộ Chiến Văn đầu tiên thì Tiêu Hoằng vẫn dựa theo ý tưởng của Viên Nguyệt Chiến Văn mà thiết kế ra, phong cáh vẫn là tấn công thoải mái, tàn bạo, đồng thời trong lúc đồng loạt tấn công, thì còn có thể tạo thành thương tổn còn cường đại hơn.
Ước chừng trải qua một giờ suy tư, Tiêu Hoằng mới cầm lấy bút, bắt đầu vẽ trên giấy, trong đầu hắn đã hình thành một ý tưởng đại khái rồi.
Mà Chiến Văn được Tiêu Hoằng thiết kế ra có tên là Toàn Oa Chiến Văn, vẫn giữ nguyên của đặc tính Viên Nguyệt Chiến Văn, nhưng các loại tính năng đã được cường hóa trên diện rộng.
Sau khi thiết kế xong thì đã vào đêm khuya, tuy nhiên Tiêu Hoằng cũng không nghỉ ngơi, mà ngồi xếp bằng trên đầu giường, khởi động Ma Văn tu luyện Ngự Nhiên, ra sức làm tiêu hao tất cả Ngự lực còn thừa, sau đó mới nằm ngủ.
Nửa tháng thời gian cứ như vậy mà trôi qua, trên bờ biển thì bến tàu trong lòng đất đã được dựng thành hình dáng ban đầu, trong hố sâu đạt tới trăm thước, bộ khung bằng thép hợp kim Vi Mễ đã được lắp ráp ra hình dáng cơ bản, hai sườn hố sâu là một cái giàn giáo khổng lồ, chiều dài gần 300 thước, chiều rộng có khoảng 70 thước, ở đằng trước mặt hướng ra biển thì có một miệng cống khổng lồ bằng hợp kim Vi Mễ, nối thẳng tới đáy biển sâu, một khi Ma Văn tàu ngầm chế tạo xong, thì miệng cống sẽ chậm rãi mở ra, từ từ thả cho nước biển vào trong này, sau đó Ma Văn tàu ngầm sẽ có thể yên lặng đi theo miệng cống mà tiến vào trong biển sâu, tiến hành nhiệm vụ.
Lúc này Tiêu Hoằng đang đứng trong một căn nhà gỗ nhỏ trong vết nứt kia, nơi đây gần như không có bất kỳ biến hóa gì, vết nứt rộng khoảng 10 thước, toàn bộ kiến trúc nếu được cắt ngang, thì sẽ có vẻ giống như một cái nhiệt kế.
Trong tay Tiêu Hoằng chính là thiết kế đồ tỉ mỉ của Ma Văn tàu ngầm, ở bên cạnh Tiêu Hoằng là Hải Luân và vài tên tổng công trình sư.
Toàn bộ chiếc Ma Văn tàu ngầm này có chiều dài khoản 210 thước, rộng 40 thước, có hình thon dài, thứ đặc biệt của nó chính là tính phòng hộ, toàn thân được dùng hợp kim Vi Mễ để chế tạo ra, độ dày của hộ giáp này còn hơn 1 thước, ở giữa hộ giáp thì còn có một tầng Ma Văn phòng hộ, sáu cái động cơ Ma Văn được dùng cơ chế phun nước, có thể hoàn toàn yên lặng di chuyển, cũng giảm bớt sự dao động trong nước.
Hệ thống vũ khí được trang bị bốn ống phóng Ma Văn ngư lôi, phần lưng tàu ngầm thì còn có mười hai khẩu súng bắn Ma Văn phi đạn, ngoài ra còn có hai chỗ phun lưới năng lượng để bắt thủy hệ linh thú kích thước lớn.
Tất cả những điều này hoàn toàn là kết quả chung sức của Hải Luân và Phất Minh Qua, trong những thứ này, ngoài việc ứng dụng kỹ thuật của các đại liên hợp thể ra, thì còn ứng dụng kỹ thuật truyền thống của Lạc Đan Luân mà chế tạo ra.
- Hiện tại vấn đề duy nhất chính là lớp bọc thép quá dày, toàn bộ tàu ngầm gần như chỉ dùng một khối hợp kim Vi Mễ cực lớn mà làm ra, làm như vậy thì rất chắc chắn, rất khó bị thứ gì đó phá hủy, nhưng mà sức nổi, tính linh hoạt lại bị hạn chế lớn, trên cơ bản chính là một miếng sắt được trang bị vũ khí hạng nặng, nếu tăng mạnh công suất động cơ thì tạp âm sẽ quá lớn, rất dễ dàng hấp dẫn đám thủy hệ linh thú ùa lên!
Hải Luân nói, đối với Ma Văn tàu ngầm tên là “Trường Tích” trước mắt này, thì hắn cũng không phải là trăm phần trăm hài lòng.
Ở dưới nước mà mất đi tính cơ động tuyệt đối, vậy thì có khác gì một con voi to lớn đần độn đâu?
- Thật ra vẫn có một biện pháp có thể giải quyết được, trong hang động Hoành Cốc của Phong Cốc Quận có một loại linh thú tên là Năng Long, một bộ phận lớn trên thân thể của loại linh thú này là do một loại năng lượng đặc thù tạo thành, chỉ có một bộ phận cực nhỏ là chất hữu cơ mà thôi, loại năng lượng này có thể thông qua công nghệ đặc thù, chế tạo ra một loại sóng năng lượng mang sức nổi rất mạnh, chỉ cần có nó, hai con là đủ rồi, đã có thể dễ dàng giải quyết tất cả vấn đề này.
Phất Minh Qua thấp giọng nói với Tiêu Hoằng.
- Vậy đi thu mua hai con đi! Ta đã nói rồi, tất cả chi tiêu do Lý Hải Quận trả.
Tiêu Hoằng nhìn Phất Minh Qua nói.
- Thu mua thật ra rất dễ dàng, nhưng có lẽ ngài còn không biết, đừng nhìn Năng Long kia không có lực công kích gì, nhưng mà nó lại là linh thú cấp Ngự Hồn, nếu muốn tinh luyện thì phải có cấp Ngự Hồn trở lên, đồng thời có kỹ thuật về mặt này, mà người như vậy, chỉ có một mà thôi, đó chính là Mã Di.
Phất Minh Qua hơi có chút khó xử nói.
Tính cách của Mã Di thì toàn bộ Thiên Tế Tỉnh đều hiểu rõ, đã hơn 1000 tuổi rồi, nhưng vẫn làm cho người ta có cảm giác, nữ nhân này vẫn còn chưa thoát khỏi thời kỳ thích “phản nghịch”.
Đồng thời quan hệ giữa Lý Hải Quận và Phong Cốc Quận rất nhạy cảm, Tiêu Hoằng và Mã Di có quan hệ tạm được, nhưng cũng chỉ là tạm được mà thôi, Phất Lạc và Mã Di thì đừng có mong hòa hoãn được, ài...
Đương nhiên, Mã Di cũng cũng không phải là người không biết phân rõ trái phải, nhưng trước mắt kế hoạch tàu ngầm của Lý Hải Quận lại phải hoàn toàn giữ bí mật với người ngoài, càng không thể nói thẳng với Mã Di được.
Nếu không chỉ cần lộ ra ngoài một chút gì thôi, bị Cao Tương Chân Nghĩa Quốc nhận thấy được, như vậy thì tính bất ngờ của kế hoạch này sẽ giảm mạnh.