Nghe Khang Vĩnh báo cáo, Dịch Phong Mạch lập tức cảm thấy cổ họng nghẹn lại, giống như có gì đó muốn trào ra, mặc dù đã bị Dịch Phong Mạch nuốt trở vào, nhưng trên khóe miệng vẫn xuất hiện một vết máu.
Không hề nghi ngờ, Tiêu Hoằng đã lần thứ hai đùa giỡn Dịch Phong Mạch trong lòng bàn tay, lần này Dịch Phong Mạch có thể nói vô kế khả thi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Hoằng nhanh chóng đi về phía Thiên Tế Tỉnh, trong khi bản thân mình lại không hề có biện pháp gì cả.
Không sai, hiện tại Dịch Phong Mạch có thể mở ra khe nứt không gian, trực tiếp giết tới chỗ Tiêu Hoằng, nhưng mà điều này lại không thực tế, cũng là điều mà Dịch Phong Mạch hổ thẹn nhất, bởi vì Tiêu Hoằng cộng thêm 500 thành viên đội quân tù nhân, trong đó có ước chừng 57 tên Đại Ngự Sư, những người khác thì cũng đều vô cùng hung hãn, chỉ bằng một mình hắn thì cũng chưa chắc đã toàn thân trở ra được.
Mà trọng yếu hơn là, một khi dây dưa lâu, khi đội quân tù nhân tới càng gần Hàn Thương Quận, vậy thì Tiết Huyền Vinh trong Hàn Thương Quận làm sáo có thể đứng yên nhìn hắn giết Tiêu Hoằng như vậy được?
Ầm!
Trầm mặc hơn nửa ngày, bàn tay to lớn của Dịch Phong Mạch mới vỗ thật mạnh lên trên bàn, ngay lập tức chiếc bàn xa hoa và vô cùng chắc chắn này đã trực tiếp bị Dịch Phong Mạch đập nát, dùng nó để phát tiết mối hận trong lòng!
Đối với việc Dịch Phong Mạch tức giận tới mức nào thì Tiêu Hoằng căn bản không thể biết được, cũng không quan tâm, hiện tại hắn cần phải làm chính là ra sức bằng tốc độ nhanh nhất, quay về trong Thiên Tế Tỉnh, mà con đường phía trước đã là một mảnh bằng phẳng rồi.
Bốn tiếng đồng hồ sau, Tiêu Hoằng dẫn theo đội quân tù nhân rốt cục đã tiến vào trong khu vực Thiên Tế Tỉnh, đồng thời Phất Lạc đã tiến vào trong vương điện cũng đã mở ra khe nứt không gian cho Tiêu Hoằng.
Sau đó Tiêu Hoằng liền không chút tạm dừng, trực tiếp đi qua khe nứt không gian, tiến vào trong vương điện, về phần các thành viên khác của đội quân tù nhân thì sẽ theo một con đường khác để quay về Căn cứ quân sự Phí Cổ, chuẩn bị kiểm kê xem một chuyến đi này đã kiếm được bao nhiêu, nhất là năm tên thành viên đội quân tù nhân đạt được Ngự linh thủy thì đã rất nóng lòng rồi.
Đi vào vương điện, lúc này Tiêu Hoằng lập tức tiến vào trong nơi ở của Lạc Lý Tư, lúc này trên đầu giường của Lạc Lý Tư đang có bảy, tám cái Dược Văn phát ra chùm tia sáng, toàn bộ chiếu lên người hắn. Có thể nói, giờ khắc này Trần Tước đang sử dụng toàn bộ khả năng trong đời mình để duy trì tính mạng cho Lạc Lý Tư.
Thấy Tiêu Hoằng vội vã đi đến, Trần Tước cũng trực tiếp gục xuống trước mặt Tiêu Hoằng, có thể nói mấy ngày nay, hắn cũng chỉ biết cố gắng chống đỡ, sắp sửa sụp đổ rồi.
- Quận trưởng, như thế nào rồi?
Đi tới trước mặt Tiêu Hoằng, Trần Tước nói thẳng.
Tiêu Hoằng cũng không nói lời vô nghĩa, trực tiếp lấy từ trong túi hành trang ra hai con Thác Lý Trùng bị tách ra kia, nói:
- Được rồi!
Nhìn thấy Thác Lý Trùng giống như con ve sầu kia, ánh mắt Trần Tước không kiềm được sáng lên, Lạc Lý Tư được cứu rồi!
- Không thể tưởng được Quận trưởng lại lợi hại như thế, còn bắt được một đôi!
Trần Tước khen ngợi.
- Không phải ta bắt, là thuộc hạ của Dịch Phong Mạch giúp ta bắt lấy, ta chỉ thuận tay giết chết bọn họ để lấy mà thôi!
Tiêu Hoằng nói đơn giản một câu, sau đó đề nghị:
- Thời gian khẩn cấp, việc khác sẽ nói sau, như vậy đi, Thác Lý Trùng thì ngươi lấy một con, ta lấy một con, ngươi sử dụng phương pháp truyền thống chế tạo ra dược vật để cứu bệ hạ, còn ta thì sẽ sử dụng biện pháp khác để chế tạo dược vật, ngươi thấy thế nào?
Kỳ thật chỉ riêng nói về tài nghệ Dược sư thì Trần Tước không kém hơn Tiêu Hoằng là bao, chỗ duy nhất không giống chính là trong tay Tiêu Hoằng nắm giữ rất nhiều kỹ thuật mà những người khác không thể với tới được.
- Không có vấn đề, cứ như vậy mà làm.
Trần Tước đáp lại một tiếng, liền cầm lấy một con Thác Lý Trùng rồi đi ra ngoài, tiến vào trong thư phòng của Lạc Lý Tư, nơi đó Trần Tước đã sắp xếp đầy đủ toàn bộ đồ vật cần thiết rồi.
Tiêu Hoằng cũng không ngừng lại, mà trực tiếp khởi động Ma Dực, vội vã chạy tới nơi mà Cáp Thụy Sâm tu luyện.
Tiến vào trong nơi tu luyện, Tiêu Hoằng liền lấy ra toàn bộ những thứ thu được trong lần này, một bộ phận là tài liệu đỉnh cấp để chế tạo Chiến Văn, một bộ phận khác thì đều là dược liệu, những thứ kia cũng có thể nói đều là tuyệt thế trân bảo.
Nhìn những thứ trước mắt này, trong đầu Tiêu Hoằng lại một lần nữa xoay chuyển, muốn tìm ra một phương án tốt nhất để sử dụng những tài liệu này cùng với Thác Lý Trùng.
Cuối cùng, Tiêu Hoằng vẫn lựa chọn phương án dùng kỹ thuật Văn đan, cũng dự định dùng phương thức luyện chế với nhiệt độ cực cao để chế tạo Văn đan.
Thời gian không đợi người, quyết định xong điều này, Tiêu Hoằng liền lấy bút ra, bắt đầu viết vẽ trên một trang giấy trắng, đồng thời ra sức làm cho tâm cảnh của mình trở nên bình thản, bởi vì Tiêu Hoằng rất rõ ràng, thời điểm này mà lo lắng thì sẽ có tác dụng hoàn toàn ngược lại, chế tạo Văn đan phải từng bước một, cẩn thận thì mới được.
Ước chừng trôi qua hai giờ, căn cứ vào cơ sở luyện chế Văn đan với nhiệt độ cực cao, Tiêu Hoằng đã hoàn thành phối phương Văn đan cứu chữa Lạc Lý Tư, tỉ mỉ kiểm tra rồi một lần, xác định không có vấn đề gì khác, Tiêu Hoằng mới trực tiếp gửi danh sách các tài liệu cần dùng cho Hạ An Kỳ, để cho nàng bỏ hết công việc xuống, dùng tốc độ nhanh nhất đi mua những thứ này.
Đối với phân phó của Tiêu Hoằng, Hạ An Kỳ tự nhiên không dám chậm trễ, nhận được danh sách thì lập tức như một con thỏ nhỏ, chạy vội ra ngoài, bắt đầu dựa theo danh sách của Tiêu Hoằng mà điên cuồng mua sắm.
Hạ An Kỳ cũng biết Tiêu Hoằng đang muốn làm gì, không tiếc hết thảy cũng phải cứu được Lạc Lý Tư!
Một giờ sau, Hạ An Kỳ đầu đầy mồ hôi đã đi theo khe nứt không gian mà Phất Lạc mở ra, tiến vào trong nơi tu luyện, sau đó đặt hai cái túi du lịch lớn tới bên cạnh Tiêu Hoằng, hai tay ôm gối, thở hổn hển, trên gương mặt xinh đẹp đã đỏ ửng lên.
- Vất vả ngươi rồi.
Tiêu Hoằng vỗ nhẹ lên vai Hạ An Kỳ, cũng không chần chừ gì nữa, lập tức bắt đầu sửa sang lại tài liệu mà Hạ An Kỳ mua về, sau đó dựa theo thiết kế khi nãy mà xử lý tài liệu.
Hạ An Kỳ đứng một bên, cũng không rời đi, mà dựa theo Tiêu Hoằng phân phó, bắt đầu hỗ trợ Tiêu Hoằng làm một ít việc nhỏ.
Xử lý xong toàn bộ tài liệu trước mắt, Tiêu Hoằng liền thật cẩn thận lấy ra Thác Lý Trùng có kích thước chỉ bằng ngón cái, sau đó đặt vào trong một cái hộp ngăn cách Ngự lực, phòng ngừa sóng Ngự lực từ bên ngoài làm quấy nhiễu.
Giờ phút này, con Thác Lý Trùng tuy rằng vẫn còn sống, nhưng ít nhiều cũng đã có chút hấp hối, tuy nhiên điều này cũng không ảnh hưởng gì cả, chỉ cần không biến chất là được.
Mang tới một cái Ma Văn ống tiêm được trải qua đặc thù gia công, Tiêu Hoằng liền trực tiếp cắm kim tiêm vào trong bụng Thác Lý Trùng, hút dung dịch mà hoàng kim từ bên trong ra, để vào trong một cái tinh hóa ống nghiệm.
Ngay sau đó Tiêu Hoằng lại xoay người, cầm lấy lọ tinh hóa đựng Ma đà cô, đây chính là thứ mà Tiêu Hoằng vô cùng trân trọng, là tài liệu cường hóa siêu cấp vạn năng, ai mà không thích a!
Chính là vào lúc này, Tiêu Hoằng cũng không còn cố kỵ nhiều như trước nữa, trực tiếp cắt ra một cánh nấm trên Ma đà cô, sau đó đập dập, trộn với dung dịch của Thác Lý Trùng vào một chỗ.
Ngay khi Tiêu Hoằng đang bận rộn, thì Trần Tước do đã sớm chuẩn bị, nên chỉ sau một giờ hắn đã hoàn thành đã phối chế dung dịch Thác Lý Trùng, bỏ vào trong một bình tinh hóa nho nhỏ được đậy kín, chất lỏng màu lục nhạt này đang được dùng sát trùng Ma Văn để tiêu độc.
Lại trôi qua mười phút thời gian, Trần Tước mới thật cẩn thận đặt dung dịch của Thác Lý Trùng này vào trong một cái hộp gỗ, sua đó mới đi ra ngoài.
Giờ khắc này, trong phòng của Lạc Lý Tư đã tụ tập đầy người, tất cả đều là thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn, Mã Di và Tiết Huyền Vinh cũng ở đây.
Biết Tiêu Hoằng chịu ngàn vạn nguy hiểm, rốt cục tìm được Thác Lý Trùng, các thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn dường như đã lại lần nữa thấy được hy vọng, tuy nhiên vào lúc này thì họ vẫn rất lo lắng, bởi vì bọn họ không biết hiệu quả của nước thuốc tiếp theo sẽ như thế nào.
Dựa theo lẽ thường, dược hiệu của Thác Lý Trùng có thể khiến ột người sắp chết kéo dài thêm một đoạn thọ mệnh, đương nhiên, tỷ lệ thất bại thì vẫn có.
Bởi vậy nếu nói những người ở đây không chút lo lắng, thì chính là đang dối người.
Thấy Trần Tước từ trong thư phòng của Lạc Lý Tư đi ra, mọi người đều nhìn chằm chằm vao hắn, trái lại Trần Tước vẫn mang vẻ mặt nghiêm túc, thân là siêu cấp Đại dược sư có thực lực Đại Ngự Sư cấp năm, nhưng lúc này trong lòng hắn cũng không có chút nắm chắc nào cả.
Hít sâu mấy hơi, Trần Tước liền nhìn về phía Lạc Lý Tư đang nằm trên giường, hiện giờ đã hấp hối, chỉ có kia một chút ý thức mơ hồ nữa thôi, vài ngày không gặp, thân thể của hắn đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu khô quắt lại rồi.
Chung quanh giường điều trị là các loại Dược Văn đang không ngừng phát ra các chùm tia sáng, chiếu lên người hắn, nhưng cũng chỉ có thể làm cho Lạc Lý Tư không tắt thở mà thôi.
Đi vào bên cạnh Lạc Lý Tư, Trần Tước không dám tạm dừng, vội vàng mở ra hộp gỗ, lấy ra nước thuốc Thác Lý Trùng mà mình vừa chế tạo ra, sau đó hút nó vào trong Ma Văn kim tiêm.
Hắn dò tìm mạch máu trên cánh tay của Lạc Lý Tư, sau đó hít sâu một hơi, từ từ cắm mũi tiêm dung dịch Thác Lý Trùng này vào trong mạch máu của Lạc Lý Tư.
Đồng thời, đám người Tiết Huyền Vinh, Mã Di đang vây quanh giường bệnh đều như ngừng thở, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phản ứng của Lạc Lý Tư.
- Ai... Khụ khụ...
Suốt mười phút trôi qua, mọi người mới kinh hỷ phát hiện ra, Lạc Lý Tư đã thở dài một hơi, sau đó khẽ ho nhẹ hai tiếng, từ từ mở đôi mắt đục ngầu ra.
Toàn thân tuy rằng có vẻ vô cùng suy yếu, nhưng so với vừa rồi thì đã tốt hơn không biết bao nhiêu lần rồi.
- Các ngươi đều ở đây a!
Lạc Lý Tư dùng thanh âm cực kỳ suy yếu nói, ánh mắt không kiềm được ở nhìn ra bốn phía một phen.
Nhìn thấy bộ dáng này của Lạc Lý Tư, Trần Tước mới hơi thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng hiệu quả cũng không quá rõ ràng, nhưng tối thiểu thì tính mạng của Lạc Lý Tư quốc vương cũng coi như được bảo vệ trong khoảng thời gian ngắn, tối thiểu thì duy trì hai đến ba năm hẳn là không thành vấn đề.
Đây cũng là hiệu quả mà Trần Tước dùng hết sức lực mới làm được.
Đương nhiên, điều này đối với thành viên của Tống Táng kỵ sĩ đoàn mà nói, thì dường như cũng đã là một kết quả không tồi rồi, hai đến ba năm thời gian hẳn là cũng có thể kiên trì đến khi Tiêu Hoằng đạt được Vương Giả Khôi rồi, giúp đỡ Tiêu Hoằng đi hoàn thành con đường phục hưng lại Lạc Đan Luân.
Nghĩ vậy, trên mặt của các thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn mới hiện lên một chút thoải mái, trái tim của bọn họ lúc này cũng đã có thể thả xuống một chút rồi.