Trăng khuyết, vầng trăng không trọn vẹn trước ngày rằm treo lơ lửng trên mái nhà của các vu nữ.
Tất cả các ma nữ trong làng đều đã ngủ say, chỉ có tiểu ma nữ Mai Lộ là chưa. Nàng nằm trên giường gác mái, hai tay gối sau đầu thay cho gối.
Kim đồng hồ trên tường rung lên từng nhịp từng nhịp dưới ánh mắt chăm chú của Mai Lộ, sắp điểm đến mười hai giờ.
Vào đêm sinh nhật thứ mười ba của mình, nàng sẽ chú nguyện với Nguyệt Thần.
Nàng ngồi thẳng trên đầu giường, hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, nhắm mắt lại. Ánh trăng bán trong suốt hắt vào từ cửa sổ trên mái nhà, phác họa nửa khuôn mặt nàng. Nàng tận hưởng ánh trăng mượt mà như mật ong, đôi mắt đen láy lấp lánh những đốm lửa nhỏ.
Giọng nói của nàng quá khẽ, vừa như cầu xin, vừa như lẩm bẩm thì thầm: "Xin Ngài phù hộ cho con, ban cho con sự quyết tuyệt, thông minh và tàn nhẫn của Ngài, để con không khuất phục trước sự yếu đuối, trở thành một ma nữ thực thụ."
Trong màn đêm hoàn toàn tĩnh lặng, Mai Lộ dường như nghe thấy một tiếng hú cực kỳ xa xăm từ khu rừng.
Cuồng phong ập đến, những cây cửu tiết mộc trồng trong sân xào xạc bay múa, khiến những cành cây rủ xuống bên cửa sổ va đập vào khung cửa sổ kêu lách cách.
Lúc này nàng mới cảm thấy một chút buồn ngủ, khẽ ngồi dậy, thổi phù một cái, thổi tắt ngọn nến đặt bên cạnh.
☽
Hôm sau, khi mặt trăng vừa nhô lên khỏi đỉnh quạ, Mai Lộ đã mở mắt ra.
Nàng đột nhiên cảm thấy rất căng thẳng, vội vàng vuốt v3 xoa dịu trái tim xao động. Hôm nay quá quan trọng, nàng tuyệt đối không được làm hỏng bất cứ chuyện gì.
Nàng đặt đôi bàn chân ấm áp từ trong chăn lên mặt sàn gỗ lạnh lẽo. Ở góc phòng đặt một thùng gỗ lớn có nắp đậy.
Nàng nghĩ thầm, cũng may đêm qua nàng đã múc sẵn một thùng nước từ giếng.
Đáng tiếc không có thời gian đun nước.
Nàng cởi bộ đồ ngủ đêm qua xuống dưới chân, ngồi xổm xuống mở nắp thùng gỗ ra – Mặt nước đã kết một lớp băng mỏng manh. Nàng dùng đầu ngón chân thử nhiệt độ nước trước, sau đó đặt một chân vào trong nước.
Á! Nàng hít một hơi, cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân lan thẳng lên ngực. Nàng thề sẽ không bao giờ tắm nước lạnh vào buổi sáng sớm lần thứ hai nữa.
Sau khi nhanh chóng tắm rửa xong, cẩn thận lau khô người, nàng đứng dậy. Ngón trỏ khẽ ngoắc, từ trong hộc tủ ở đầu kia của căn phòng, một chiếc váy lanh nhuộm màu quả mọng bay ra.
Nó vẽ thành một đường cong tuyệt đẹp trên không trung. Cánh tay giơ cao qua đầu, chiếc váy từ trên đỉnh đầu trùm xuống, vừa vặn ôm lấy thân hình nàng.
Đó là món quà mà người thầy yêu quý nhất của nàng đã để lại cho nàng vào một đêm nào đó. Chiếc váy được gấp gọn gàng đặt trên tủ đầu giường, để lại một tờ giấy – Gửi tiểu ma nữ thân yêu của ta.
Nàng còn chưa mặc nó ra ngoài lần nào, chỉ sợ vô tình làm rách nó.
Sau khi đưa tay vuốt phẳng những nếp nhăn, nàng đứng trước gương soi toàn thân sau cánh cửa.
Trong gương, đuôi mắt nàng hơi cong xuống, khuôn mặt như chiếc bánh mì trắng mới ra lò. Mái tóc đen dài ngang vai được chia đôi từ đỉnh đầu, chỉnh tề đối xứng, không chút tì vết. Điều đáng tiếc duy nhất có lẽ chỉ còn lại vệt máu đỏ mím chặt thành một đường thẳng. Nàng lấy một loại thuốc mỡ màu tím xoá đi vết đỏ đó.
Khóe miệng Mai Lộ khẽ nhếch lên, mỉm cười. Chắc hẳn sư phụ của nàng cũng sẽ rất hài lòng.
Nàng bước ra khỏi phòng, hít sâu vào mùi đường ngọt ngào hòa quyện với mùi rêu phong mục nát. Hơi thở phả ra trong chớp mắt cuộn thành một đám khói trắng, từ từ bốc lên.
Bầu trời hôm nay là một màu tím anh thảo pha lẫn màu cam, nàng bước đi về phía sườn đồi nhuộm hai màu.
Một dãy nhà của các vu nữ được dựng lên bằng cây hỏa thích mộc, tất cả đều bao quanh một thung lũng núi lửa khổng lồ. Hiện tại vẫn đang trong thời kỳ núi lửa ngủ đông, dung nham ẩn sâu dưới đáy thung lũng, phải kiễng chân lên mới có thể nhìn thấy.
Cho dù là vậy, thỉnh thoảng vẫn có khí bốc lên kết thành những đám mây hình nấm, quanh năm hun đen các bức tường bên ngoài căn nhà của các vu nữ.
Mai Lộ nhớ lại bảy ngày của mùa hoạt động kia, nơi đây sẽ vô cùng vui vẻ và náo nhiệt. Các ma nữ vây quanh thung lũng núi dâng lên những điệu múa và âm nhạc phức tạp, dùng mồi lửa do dung nham mang đến để nướng gia súc, sau đó ném những chiếc đầu lâu còn lại xuống thung lũng để hiến tế.
Căn phòng của nàng là căn phòng số mười ba ở cuối dãy. Nếu có thể thuận lợi vượt qua năm nay, nàng có thể chuyển đến căn phòng số mười bốn. Vì thế nàng đã mong chờ từ lâu, đến lúc đó nàng sẽ có một căn phòng có thể ngắm nhìn bầu trời sao của riêng mình, còn có thể sống ở nơi nhìn thấy biển mây.
Mai Lộ lại nghĩ, mười ba năm kể từ khi nàng có ký ức đến nay, đều chậm rãi trôi qua ở nơi đây.
Nàng đến khu vực đồi núi sâu trong rừng để đuổi bắt săn bắn, học cách lột da xẻ thịt chúng mà không cảm thấy ghê tởm sợ hãi chút nào. Trộn lá cây và côn trùng thành bùn, tùy theo nguyên liệu và thời gian nấu mà hầm thành súp đặc hoặc chất độc.
Nhưng phần lớn thời gian, sư phụ của nàng là Tây Tây Lỵ sẽ ngồi bên cửa sổ hé mở, kể cho nàng nghe những câu chuyện liên quan đến ma nữ và người phàm. Nàng nhớ câu chuyện bắt đầu như sau:
☽
Ở trên tầng mây xa xôi, nơi ánh mặt trời không thể chiếu tới, có một nhóm ma nữ sinh sống.
Bầu trời nơi đây nhuốm màu màu tím sắc của loài lan tử la, mặt trăng như đồng bạc lơ lửng trên mặt Kính hồ. Bọn họ quanh năm tắm mình trong ánh trăng dịu dàng màu bạc trắng, vì vậy khuôn mặt mềm mại, trắng nõn như tuyết đầu mùa, chỉ có đôi môi là màu tím đậm gần như đen tuyền.
Tất cả mọi thứ trong làng ma nữ đều rất yên tĩnh. Các nàng ấy thức dậy, tắm rửa, trang điểm cho mình thật xinh đẹp, sạch sẽ. Thoa vân cao lên người để làn da không bị khô nứt, toàn thân tỏa ra ánh hào quang dịu nhẹ. Sơn thứ bùn lầy bóng tối ở mặt sau của mặt trăng lên móng tay dài để móng không bị gãy hay biến dạng.
Bởi vì được Nguyệt Thần ưu ái, các ma nữ không hề già đi. Cuộc sống cứ thế năm này qua năm khác, ngày này qua ngày khác trôi qua. Mặc dù mười hai ma nữ có bạn đồng hành ở bên cạnh, nhưng bọn họ vẫn luôn cảm thấy cuộc sống như vậy quá yên tĩnh, cơ thể thiếu một thứ gì đó, không có cách nào được thỏa mãn.
Một trong số các ma nữ đề nghị: "Tại sao chúng ta không xuống dưới tầng mây xem thử?" Thế là các nàng ấy từng người từng người cưỡi gió đêm từ đỉnh tầng mây bay xuống.
Các ma nữ trốn mình trong bóng cây, nhìn những sinh vật có hai tay và hai chân giống như bọn họ đi tới đi lui. Nhưng đối phương lại biết hò hét, biết cãi nhau, biết cười lớn cũng khóc lớn, khác biệt hoàn toàn với các nàng ấy.
Các ma nữ đều chơi rất vui, bọn họ định chọn những thứ mình thích mang về trời. Hái những thứ quả tươi ngon mọng nước, lại thừa lúc những sinh vật kia không chú ý, tấn công nơi đối phương nuôi nhốt gia súc.
Trong số các nàng, một ma nữ sở hữu mái tóc xoăn dày, ánh mắt như cơn gió lạnh lẽo trong vùng đất hoang, nghe thấy một âm thanh kỳ lạ phát ra từ phía trước một ngôi nhà ở đằng xa. Nàng ấy không để ý đến lời khuyên can của những ma nữ khác, lần theo âm thanh đẩy một cánh cửa ra. Trước mắt nàng ấy là một quả bóng đồ chơi đầu to, tứ chi ngắn ngủn.
Làn da trắng nõn mềm mại như các nàng ấy, nhưng đôi môi lại màu đỏ tươi. Ma nữ như bị triệu hồi ôm lấy cô bé.
Thì ra đây là thứ nàng ấy muốn, cuối cùng nàng ấy cũng đã tìm thấy. Nàng ấy nhẹ nhàng ghé môi vào tai cô bé nói: "Con sẽ là món đồ sưu tầm hoàn hảo nhất của ta."
Phía đông bầu trời bắt đầu ửng sáng, mười hai ma nữ lại trở về trời như những giọt sương buổi sớm.