Ma Nữ Nghê Thường

Chương 147

Khu rừng thông này nằm giữa những ngọn núi, xung quanh không hề có dấu chân người, trong rừng cực tĩnh, chỉ có thanh âm của bản thân vang vọng, gió xuyên qua khe hở của các tán cây, truyền thanh âm vang vọng đi càng xa hơn cao hơn.

"Sư phụ! Cầu xin người gặp mặt đồ nhi một lần được không? Từ lần trước từ biệt, chúng ta đã gần mười năm không gặp mặt!"

Không cam lòng mà hét lên, mong mỏi có thể được đáp lại, cho dù chỉ là một tiếng trả lời cũng tốt, nhưng một đường vừa lớn tiếng kêu gọi vừa tìm kiếm, gần như đã đem cả khu rừng to lớn như vậy tìm kiếm đến mấy lần, thứ có thể nghe thấy, chỉ là vài thanh âm nho nhỏ khi tuyết đọng trên những cành cây rơi xuống, cùng tiếng róc rách của một dòng suối nhỏ đang chờ đóng băng.

Trong không khí là khí tức thanh lãnh nhàn nhạt của lá thông cùng tuyết trắng trộn lẫn mà thành, từng tia sàng từ trên không trung xuyên qua những ngọn cây, chiếu ra chằng chịt những bóng mờ pha tạp trên mặt tuyết.

Chỉ có một mình đứng ở nơi này, cũng không có hơi thở nào khác, cũng không có dấu vết nào khác.

Rốt cuộc ngừng lại những lời kêu gọi cùng tìm kiếm vô ích, bởi vì hiểu được tiếp tục tìm kiếm cũng là vô dụng, là ta sai rồi sao? Mặc dù mơ hồ thấy được một chút màu trắng ấm áp kia, nhưng nếu muốn nói rằng thứ có thể dùng để xác định chuyện gì đó, vẫn là không có gì chắc chắn, mà cao nhân có thể khiến Hồng Hoa Quỷ Mẫu kêu lên ba chữ lão bằng hữu kia, xuất thủ cứu nàng một mạng, càng có khả năng là rất nhiều người.

Nhưng mà...Duỗi bàn tay trái ra nhìn thoáng qua, ba năm trước đây vết thương sớm đã khỏi hẳn, nhưng ký ức đối với vết thương giống như vết hằn của một sợi dây quấn quanh nơi cổ tay vẫn còn rất rõ ràng, lúc ấy bản thân gần như thất thủ mà rơi vào hiểm cảnh khi trèo lên sườn núi dốc đứng, nếu như không có cái quấn siết từ một vật vô hình tạo thành vết thương này có lẽ đã sớm khó giữ được mạng nhỏ, đồng dạng sau đó còn có một lần nguy hiểm ngay trước mắt...Tuy rằng ý thức không rõ ràng lắm, chỉ là túm lấy bản thân kéo ra khỏi dòng nước xiết, tựa hồ cũng là một thứ đồ vật vô hình...

Đồ vật vô hình, vết dây hằn, một vòng tơ mỏng giống như có sự sống...Tuyệt đối không sai!

Bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn quanh, xung quanh vẫn là một mảnh yên tĩnh, chỉ thấy sương mù lượn lờ suối nước róc rách, lần này cũng không tiếp tục tìm kiếm một cách mù quáng, nếu như người đã có chủ tâm lảng tránh, vậy dựa vào chút năng lực nhỏ nhoi của bản thân, chính là làm cách nào cũng không thể tìm ra người đi? "... Sư phụ." Phịch một tiếng hai đầu gối quỳ xuống đất, lần này cũng không lớn tiếng kêu gọi, thanh âm chỉ so với khi nói chuyện bình thường hơi cao hơn một chút, nhìn lên trời kêu một tiếng, khấu đầu khắp các hướng, nói: "Đồ nhi không biết vì sao người ẩn thân không muốn gặp mặt, chỉ là đồ nhi biết chính là người, từ đầu đến cuối ta chưa từng tin rằng người đã qua đời, hôm nay càng là xác định không sai! Nếu như người né tránh ta và Luyện nhi, này cũng không sao, bởi vì vô luận như thế nào, người chính là Lăng Mộ Hoa, là sư phụ của Trúc Tiêm cùng Luyện Nghê Thường, điểm này mặc kệ phát sinh chuyện gì, vĩnh viễn cũng không thay đổi!"

Nói đến đây, tâm tình phập phồng, thanh âm cũng không khỏi đề cao lên rất nhiều, chỉ có ngừng lại để lấy lại bình tĩnh, khi rừng vẫn là tĩnh mịch như cũ, những lời này dường như lá nê ngưu nhập hải* ngay cả một chút rung động cũng không có, trong lòng cũng biết là không thể vội vàng.

(*Trâu đất xuống biển, một đi không trở lại)

Nếu như là bình thường, cùng lắm thì liều mình tiếp tục quỳ trên mặt đất để thử xem vận khí, nhưng lúc này vẫn còn nghĩ đến an nguy của phía bên kia, cũng không biết Luyện nhi có tiến triển thuận lợi hay không, dù sao chuyện sống còn, trong lòng khó định, càng nghĩ, vẫn là bất đắc dĩ mở miệng nói: "Sư phụ, đồ nhi cũng không dám bức người, Luyện nhi ở trong Minh Nguyệt hạp kia xây dựng một sơn trại, chắc hẳn người dĩ nhiên đã biết được, đồ nhi cầu xin người, cho dù không muốn lại tiếp tục cùng chúng ta, nhưng chỉ cần người lộ mặt nói một câu cũng tốt, Luyện nhi một mực thật sự tin rằng người đã trở về cỏi tiên, mặc dù ngoài miệng nàng không nhắc đến, chỉ là trong lòng như thế nào, người nhất định là hiểu được."

Nói xong lại dập đầu hai cái, lúc này mới đứng lên, lại đánh giá cảnh sắc chung quanh, chần chờ một lát, mới cẩn thận mỗi một bước đi mà rời khỏi tuyết lâm, quay trở về.

Mặc dù bước chân trên đường trở về, nhưng trong lòng vẫn là ngóng trông kỳ tích xuất hiện, cho nên bước đi chậm chạp, thẳng đến khi bay qua một ngọn núi, mới hiểu được người nhất định là không nguyện ý xuất hiện.

Chỉ là ngay cả như vậy, nhớ lại, trước đó lần đầu tiên khi mình gặp nguy hiểm cũng vậy, lúc này Hồng Hoa Quỷ Mẫu tự sát cũng vậy, mỗi lần người đều có thể kịp thời ra thay, chuyện này chứng minh kỳ thật sư phụ hẳn là vẫn ẩn nấp ở nơi phụ cận mới đúng, dù cho tạm thời không thể hiện thân, cũng không có đạo lý né tránh, thật sự không đúng, nếu nói cho Luyện nhi để nàng tự mình đến tìm kiếm, dựa vào năng lực thiên phú của Luyện nhi, có thể...

Nghĩ tới đây, tinh thần rung động, không tiếp tục trì hoãn, ngược lại giống như mũi tên mà muốn quay về nhà, chuyện của Thiết Mục hai người, chuyện của sư phụ, mỗi việc, mỗi chuyện đều thúc giục người ta không thể chờ đợi mà nhanh chóng chạy đi, liền lướt thân thể, nhanh chóng mà lao đi.

Một đường trở về, lúc này mới rõ ràng cảm giác được bản thân đuổi theo xa đến bao nhiêu, cũng không biết lúc ấy dựa vào cái gì có thể bám theo không buông như vậy, chạy đến nhanh như vậy, rõ ràng khi trở về cũng là tích đủ khí lực, chỉ là quãng đường khi đi tới bất quá là một vài khắc, đường về lại hao tốn hơn gấp đôi thời gian, cũng may không có mất phương hướng, thuận lợi mà đi vòng về đến nơi sơn cốc đã nhuốm máu kia.

Lúc này sắc trời trở nên xấu đi chút ít, không trung có chút tuyết lớn lãng đãng rơi xuống, phóng tầm mắt mà nhìn, dấu vết hỗn loạn còn sót lại khi liều mạng đánh nhau lúc trước đã bị bao phủ hơn phân nửa, vết máu chói mắt trên mặt đất cũng trở nên mơ hồ, đã không còn máu đỏ đầy đất, cũng đã không còn vị nam tử thương tâm gần chết, vốn còn có chút tâm lo lắng, chỉ sợ Nhạc Minh Kha cũng nghĩ không thông mà làm việc ngốc, thẳng đến khi nhìn thấy hai trại binh từ nơi tránh gió chạy ra, mới từ trên một tảng đá đáp xuống đất.

"Tại sao các ngươi lại ở đây? Trại chủ đâu? Còn những người vốn ở nơi này đâu?" Trong lòng có chuyện lo lắng, cũng không bận tâm đến chuyện khách khí, thấy người chạy đến gần một chút, liền trực tiếp mở miệng hỏi, hai người này cũng lanh lợi, một người chắp tay hành lễ lập tức giải thích: "Trại chủ đã sớm liền trở về, Thiết Mục nhị vị đầu lĩnh không tốt, trại chủ vội vàng chữa trị cho các nàng, lệnh cho chúng ta tới thông báo với Trúc cô nương ngài một tiếng. Nhưng mà chúng ta chạy đến lại không thấy ngài đâu, chẳng qua là trên đường gặp được khách nhân họ Trác mới đến trong trại kia, hắn đang cùng vị bằng hữu cũng vừa đến trong trại, vị bằng hữu kia nói ngài đuổi theo, ước chừng trong chốc lát sẽ trở về, vì vậy tỷ muội chúng ta liền thương lượng ở chỗ này chờ đợi, quả nhiên có thể chờ ngài trở về rồi..."

"Nói như vậy, lúc đến hai người có thấy được Thiết Mục nhị vị đầu lĩnh?" Không chờ được các nàng nói xong, mở miệng cắt ngang rồi liền lại truy vấn: "Tình hình của các nàng bây giờ thế nào? Thương thế thế nào? Nghiêm trọng đến mức nào?"

Hai người trại binh này lại nhìn nhau một lần, mới cúi đầu đáp: "Cái này, chúng ta thật sự là không thể nói rõ, cũng không dám nói...Chỉ biết là hai người bọn họ đều cả người đầy máu, lúc chúng ta đi ra, trại chủ tựa như đang cứu Thiết đầu lĩnh..."

Lại một lần nữa không đợi các nàng nói xong, quay đầu liền lướt thân đi, đầu cũng không quay về, vừa nói: "Đã hiểu rồi, ta đi trước một bước quay về xem tình hình, các ngươi ở phía sau từ từ quay về là được!" Vừa phi thân đi thật xa.

Tiếng gió rít bên tai, không ngừng bước, tâm tình vốn bởi vì nghe được Luyện nhi thành công cứu được người mà thoáng để xuống nay lại treo lên, nhớ lại một màn lúc đánh nhau, rõ ràng Mục Cửu Nương chính là người bị thương nặng hơn mới phải, vô luận như thế nào cũng là nên cứu nàng trước, mặc dù xưa nay Luyện nhi cùng Thiết San Hô thân thiết hơn chút ít, cũng nhất định sẽ không làm việc tùy hứng như vậy, chỉ sợ...Không muốn suy nghĩ nhiều, chỉ đem hết toàn lực mà quay trở về trại.

Ngọn núi thứ ba này cách Minh Nguyệt hạp vốn không tính là quá xa, sau một lát cửa trại đã xuất hiện ở xa xa, vừa bước vào, thủ vệ sớm đã đứng chờ đợi, dẫn đường đến dược lư ở trong trại, chỉ thấy phụ cận nơi đó đã sớm tụ tập một đám trại binh, mỗi người thần sắc đều mang theo lo lắng đứng quan sát từ đằng xa mà suy đoán, cũng không dám vọng vào nhà tranh.

Lúc này cũng không có thời gian để chuyện trò, tách đám người ra trực tiếp đi qua, khe khẽ rung động kẽo kẹt đẩy cửa phòng ra, lách mình mà vào, lại cẩn thận đóng chặt lại.

Bầu không khí trong phòng cùng ngoài phòng hoàn toàn khác biệt, bên ngoài là khắp nơi thấp giọng nghị luận, bên trong lại là vô cùng lo lắng mà tĩnh mịch, nhưng mà kỳ thật người cũng không thiếu, trong phòng không lớn, có vị phu nhân làm y sư trong trại kia, có hai người trại binh cao thấp thân tín của Luyện nhi, đương nhiên, đáng chú ý nhất, chính là hai nữ tử đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa trên giường gỗ.

"Trúc tỷ tỷ, ngươi rốt cuộc trở về rồi, suyệt ——" Đứng gần cửa nhất chính là trại binh thấp người tên Lục Nhi, lúc này nàng sớm đã trưởng thành hơn so với năm đó rất nhiều, chỉ là tính tình thân thiết cũng không thay đổi, thấy ta tiến đến, rất tự nhiên mà kéo lại, tiến sát đến dựng thẳng ngón tay lên nói: "Nhẹ một chút, lúc này trại chủ đang vận công cứu người, nghe nói là nửa điểm cũng không thể quấy nhiễu, chúng ta đều ở đây thay nàng thủ quan, ngươi trở về liền tốt, nhưng mà ngàn vạn phải nhẹ nhàng một chút..."

Ta im lặng, hướng nàng gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lại đưa mắt đến trên giường, năm đó ta bị Hồng Hoa Quỷ Mẫu gây thương tích, từng được sư phụ cứu chữa như vậy, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Luyện nhi dùng loại biện pháp này để cứu người, nội gia chân khí đều là khổ luyện tu được, không đến mức bất đắc dĩ nàng là tuyệt đối không nỡ lấy ra hao tổn, nhìn nhìn sắc mặt trắng bệch của Thiết San Hô liền biết rõ, nếu không dùng biện pháp này, chỉ sợ cũng vô pháp có thể tưởng tượng được.

Cứ như vậy nhìn nàng mướt mồ hôi cứu người, trầm mặc đứng một lát, lại bỗng nhiên nghĩ rằng không đúng, nhìn quanh, thấp giọng hỏi Lục Nhi bên cạnh: "Đúng rồi, tại sao không thấy Mục Cửu Nương Mục đầu lĩnh? Người đâu rồi? Tại...Tại một chỗ khác sao?"

Lúc này trong lòng đã có dự cảm xấu nhất, sau một câu hỏi vừa rồi, đã thấy ba người đang đứng gần đó cũng lộ ra thần sắc khác thường, gian phòng dược lư này vốn cũng không lớn, tuy thanh âm nhỏ, người bên cạnh cũng là nghe thấy, Lục Nhi lộ ra thần sắc khó xử, nữ binh cao lớn A Thanh đứng bên cạnh liền tới ôm quyền, nhỏ giọng nói: "Không phải...Mục đầu lĩnh nàng, nàng ở ngay chỗ này..."

Khi nói như vậy, ánh mắt của nàng rất nhanh liếc nhìn về phía giường của Thiết San Hô một cái, lại nhìn nhìn sang nơi khác, thuận theo ánh mắt của nàng, lúc này mới chú ý tới, gian phòng này không lớn, lại được ngăn cách một tấm bình phong thật lớn, cảm thấy có chút không thích hợp.

A Thanh nhìn qua bình phong, lại một lần nữa nhìn trộm sang Thiết San Hô, trước hướng ta dựng lên động tác im lặng, lại lặng lẽ làm động tác mời, lúc này trong lòng đã có chút ít dự đoán, mím môi gật gật đầu, theo nàng cùng đi qua, khi vừa muốn đi tới bên cạnh bình phong, chợt nghe thấy trại binh ở bên cạnh rỉ tai một câu: "Trúc cô nương, trong lòng ngài...Phải có chút ít chuẩn bị a..."

Theo những lời này của nàng, ở một góc rẽ, ánh mắt thoáng nhìn sang quang cảnh ở phía bên kia bình phong.

Kỳ thật bên kia cũng không có hình ảnh gì khiến cho người ta không đành lòng liếc mắt, thậm chí có thể nói là đơn giản đến mức vừa nhìn đã hiểu ngay, bắt mắt nhất chính là hai băng ghế dài ở chính giữa, trên ghế dài có đặt một cánh cửa thật dày, mà trên cánh cửa được phủ một tầng vải trắng.

Không cần nói, phía dưới vải trắng, phía trên cánh cửa, có nằm một người.

"Quan tài...Đã cho người đi làm..." Người bên cạnh dùng thanh âm cực thấp nói ở bên tai: "Lúc này chỉ dám đặt ở đây che chắn lại, không dám mang đi, chỉ sợ để Thiết đầu dẫn nhìn thấy, thân thể không chịu được..."

Cổ họng chuyển động, muốn trả lời nàng rằng đã biết, lại mở miệng không nổi, chỉ có thể gật gật đầu, sự thật đã bày ra ở trước mắt, lại vẫn còn có chút hoảng hốt, cảm giác không quá rõ ràng, vì vậy cất bước đi qua, vươn tay, do dự một chút, liền nhấc một góc vải lên.

Xuất hiện là khuôn mặt quen thuộc như trong dự liệu, hẳn là đã được tẩy rửa đơn giản, không thấy tuyết đọng cùng vết máu, thần sắc của Mục Cửu Nương rất bình thản, thoạt nhìn thậm chí giống như so với Thiết San Hô lúc này đang ở bên ngoài sinh tử một đường còn muốn khá hơn một chút, nàng nằm ở đó, ngoại trừ mái tóc tán loạn cùng sắc môi mất đi hồng nhuận phơn phớt, nhìn qua dường như chẳng qua là đang chìm vào giấc ngủ hương ngọt.

Chỉ khi sờ lên da thịt kia, mới có nhiệt độ lạnh như băng nói cho ngươi biết, này chính là một giấc ngủ hương ngọt vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại.

Mở to mắt nhìn, có chút ngỡ ngàng, có chút luống cuống, giờ phút này không biết nên làm cái gì mới tốt, nếu bàn về bi thương, thẳng thắn mà nói, trong lòng giống như cũng không có cảm thấy bi thương, đây là tử vong, chính là đơn giản như vậy, cuộc đời này đã thấy qua một lần lại một lần, cũng không có gì để khiếp sợ, huống chi trên đường tới, dĩ nhiên đã có chuẩn bị tâm lý.

Chẳng qua là run lên, đứng đó không động, cảm thụ được cái loại lạnh như băng này, từng chút một truyền tới, mà tựa hồ tứ chi của bản thân cũng dần dần trở thành cùng nhiệt độ như vậy.

Trong đầu bỗng nhiên rõ ràng nhận thức được, đây là nhiệt độ của tử vong.

Bỗng nhiên lui về phía sau một bước, tim đập tùng tùng tăng tốc, tăng tốc đến kỳ lạ, bởi vì có một cỗ tâm tình giống như sợ hãi tự nhiên sinh ra, đó cũng không phải là đang sợ hãi Mục Cửu Nương nằm ở nơi này, đây chẳng qua là thân thể của bằng hữu, một cỗ thân thể mất đi linh hồn mà thôi, cho nên nỗi sợ hãi này là bởi vì sao? Chính mình cũng nói không rõ, lại mơ hồ nhớ rõ, trước đó lần đầu tiên dâng lên tâm tình tương tự như vậy chính là một đêm ở Cổ Thành Tây Vực, đường phố nơi đó có thật nhiều phòng ốc, lại đều là bầu không khí trầm lặng, không có chút sức sống nào.

Bị tâm tình cổ quái quấy nhiễu, nhất thời gần như có chút không thể kìm chế, nhưng vào lúc này, một ít động tĩnh bên ngoài bình phong lại đúng lúc trợ giúp. "Lấy thuốc đến!" Thanh âm quen thuộc truyền vào trong tai, mặc dù chỉ là một tiếng trầm thấp, nhưng trong phút chốc trong lòng đã buông lỏng, dường như một làn gió mát lướt nhẹ qua không gian tràn đầy trọc khí, tất cả đều bị cuốn đi, cẩn thận một lần nữa kéo tấmvải trắng qua che kín, bước ra vài bước, một lòng muốn kiểm tra xem tình hình ở bên ngoài.

Bên ngoài ở trên giường, Luyện nhi đã mở mắt ra, lại loay hoay không để ý liếc mắt nhìn tới bên này, nàng đang nửa quỳ ở trên giường, một tay đỡ Thiết San Hô, một tay nhận lấy một chén thuốc đã sớm được chuẩn bị tốt từ trong tay y sư mà rót vào miệng Thiết San Hô.

Thiết San Hô ngửa đầu tựa trên khuỷu tay của Luyện nhi, nhưng lại là chật vật, thuốc nước kia rót vào trong miệng, liền lại thuận theo khóe miệng chảy ra, lãng phí rất nhiều, Luyện nhi cau mày, trở tay bóp lấy hai gò má của nàng, trực tiếp cạy mở miệng, lại rót vào, lần này thật sự không có chảy ra khóe miệng, lại dường như là rót vào trong một cái cốc có đáy, trong miệng tràn đầy, cố tình nửa điểm cũng nuốt không trôi.

"Ta cũng không tin!" Luyện nhi thấy vậy rõ ràng là cấp bách, cầm chén thuốc để xuống bên cạnh giường, một tay bịt chặt miệng của Thiết San Hô, một tay liền điểm lên vài yếu huyệt ở cổ họng ngực bụng của nàng, nhưng cổ họng của Thiết San Hô giống như đã bị bịt chặt, chính là không thể thực hiện động tác nuốt xuống, ngay khi đột ngột điểm xuống một yếu huyệt, thậm chí mãnh liệt nghiêng người về phía trước, đem một ngụm dịch thuốc dạng lỏng cùng với máu tươi mà phun ra!

Xung quanh cũng không biết là ai trầm thấp kinh hô một tiếng, lập tức bị Luyện nhi liếc mắt nhìn qua, ta nhanh chóng tiến lên vài bước, đỡ lấy nàng đang muốn khuyên nhủ đừng nóng vội, nhưng cũng bị nhìn quét qua một lần, tựa hồ là tính khí bướng bỉnh của Luyện nhi đã dâng lên, cũng mặc kệ trên giường hỗn loạn như thế nào, kéo Thiết San Hô liền lại muốn độ chân khí cho nàng, chẳng qua là Thiết San Hô phun ra một ngụm dược máu, lập tức mềm nhũn tê liệt kéo cũng kéo không dậy, Luyện nhi mím môi thử hai lần, cũng dứt khoát không tiếp tục kéo nàng nữa, liền mặc cho nàng nằm nghiêng như vậy, lấy tay áp vào sau lưng bắt đầu vận công.

Nhìn qua gương mặt nàng tràn đầy không cam lòng, lại nhìn qua gương mặt xám như tro của Thiết San Hô một cái, còn có lốm đa lốm đốm những điểm đỏ và đen trên giường kia, trong đầu chợt có một ý niệm hiện lên, lại không dám khẳng định, đi hai bước đến bên cạnh y phu nhân, đè thấp thanh âm mà nói: "Đại phu..." Thấy nàng kinh ngạc quay đầu lại, liền nhỏ tiếng nói: "Nuốt thuốc không trôi như vậy, là vì cái gì?"

Phụ nhân kia bị ta hỏi đến, gương mặt tràn đầy hổ thẹn, ấp úng một hồi lâu, mới nói: "Kỳ thật...Tiểu phụ cũng không dám vọng đoán, Thiết đầu dẫn thương thế tuy nặng, cũng không thương ở cổ họng, theo lý hẳn là không có vấn đề gì, trừ khi..." Đến đây liền dừng một chút, thấy ta dán mắt nhìn nàng không buông, mới lại khổ sở nói: "Cái này, chẳng qua là tiểu phụ đoán, không nhất định là chính xác... Gia, gia phụ đã từng đề cập qua, nói rằng một người nếu đã chặt đứt ý niệm muốn sống, đóng thất khiếu, như vậy cho dù là linh đan diệu dược cũng không hữu ích gì, ta thấy Thiết đầu dẫn lúc này, dù thấy nàng chưa tự đóng thất khiếu, chỉ là cổ họng nghèn nghẹn như vậy lại là có chút tương tự... Chỉ sợ..."

Nàng còn chưa nói xong, cũng không cần nói xong, ta khẽ gật đầu tỏ vẻ bản thân đã hiểu, liền rời khỏi bên cạnh nàng, lời nói này cùng suy đoán trong lòng mình không mưu mà hợp, mặc dù không có mơ hồ như cái gọi là tự đóng thất khiếu, nhưng nếu một người tâm như tro tàn, không có chút ý niệm muốn sống nào, vậy đúng là y thuật huyền diệu cùng đan dược tốt nhất thế gian, cũng không thể cứu lại được.

Cứu mạng trước cứu tâm, mà nguyên nhân làm Thiết San Hô chết tâm, chỉ có một khả năng.

Dứt khoát xoay người trở về phía sau bình phong, đánh giá thể xác lạnh như băng phía dưới tấm vải trắng kia một phen, khẽ cắn môi, phân phó: "Đi, nhanh chóng đưa một thùng nước ấm đến đây, càng nóng càng tốt, không cần nóng sôi là được!"

"Trúc cô nương?" Phòng không lớn, cho nên tiếng căn dặn này tuy rằng thấp, thực sự cũng đã đủ rồi, trại binh A Thanh cao lớn vài bước đi tới đây, trong lúc nhất thời có chút không rõ nguyên do, thăm dò mà nói một câu: "Ngài đây là...?" Ta quay đầu nhìn nàng, nghiêm mặt nói: "Nghe không hiểu sao? Thùng tắm, nước ấm, nước so với nước dành cho thường nhân tắm gội phải nóng hơn một chút, cũng phải nhiều hơn một chút, đúng rồi, còn cần một bộ quần áo sạch sẽ gọn gàng, không được chậm trễ, nhanh lên!"

Lần này không biết là nàng đã hiểu hay không, hoặc có lẽ chỉ đơn thuần là bị giọng điệu này làm cho e sợ, lập tức ôm quyền đáp ứng, xoay người liền đi ra cửa, chuẩn bị những thứ này không khó, mùa xuân khí trời se lạnh, bên trong nhà bếp có chuẩn bị sẵn nước ấm, thùng tắm càng là có sẵn, hai ba người cẩn thận mà đưa vào, lúc này Luyện nhi đang vội, nhất định là không nghe được, cho dù có nghe thấy cũng không quản được, nơi này nghiễm nhiên đã trở thành do ta làm chủ, thấp giọng chỉ huy nên sắp xếp như thế nào.

Rất nhanh làm tốt hết thảy mọi chuyện, thùng tắm này chứa hơn phân nửa nước ấm, liền đặt ở phía sau tấm bình phong, bên cạnh ghế dài, tạo nên cảm giác dị thường không thích hợp với bầu không khí ở nơi này, nhưng lại là chuyện không có cách nào khác, hít sâu một hơi, căn dặn mọi người đi ra ngoài, sau đó tự khích lệ bản thân, kéo tay áo lên động thủ.

Cũng không có chuyện gì, chẳng qua là thoát y phục cho người đang nằm ở đây, đỡ nàng vào trong thùng tắm, dường như chẳng qua là một loại chiếu cố bệnh nhân.

Khi nàng đặt xuống, cuối cùng vẫn là không đành lòng nhấn chìm, cho nên vẫn là giống như đối với thường nhân mà để cho nàng nghiêng đầu tựa ở cạnh thùng tắm, kéo khăn ấm lau nhẹ lên mặt, cứ như vậy lặp lại không ngừng, cuối cùng thăm dò một chút, cảm thấy thời cơ đã chín muồi, liền lại ôm nàng ra, cẩn thận lau khô thân thể, từng kiện từng kiện lấy ra quần áo sạch sẽ gọn gàng, thay đổi cho nàng.

Mục Cửu Nương sau khi tắm gội xong, sắc mặt hồng nhuận hơn rất nhiều, đã có nhiệt độ, càng trở nên rất sống động, khi thay y phục, ngay cả một vết dấu hôn trên da thịt nơi cần cổ, đều dường như là một dấu vết còn rất mới, lộ ra sức sống mê người.

Đáng tiếc...Đó lại là dấu vết cuối cùng của người yêu thương...Không đành lòng nghĩ tiếp nữa, dành thời gian làm tốt hết mọi chuyện, sau đó một tay ôm cổ, một tay nắm eo, cố hít vào một hơi, đem nàng ôm lên, so với trong dự đoán còn muốn nhẹ hơn một chút.

Truyền thuyết cho rằng thể xác khi đã mất đi linh hồn, sẽ càng nhẹ hơn một chút.

Bộ dạng như vậy khi di chuyển ra khỏi bình phong, có thể cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc khó hiểu của những người ở bên cạnh.

Tất nhiên cũng không cần bận tâm quá nhiều, liền dứt khoát bỏ qua những ánh mắt này mà trực tiếp đi qua, đợi đến khi đi đến bên cạnh giường, mới từ từ cúi người xuống, chú ý cẩn thận đem Mục Cửu Nương chậm rãi đặt vào trong khuỷu tay Thiết San Hô.

Nàng đang nằm nghiêng, mà Mục Cửu Nương ngủ ở trên cánh tay của nàng, thân mật lại phù hợp, chính là bộ dáng của một đôi người yêu có thói quen dựa sát vào nhau.

Cảm nhận được động tĩnh này, Luyện nhi đang vận công liền có chút mở mắt ra, nhìn thấy một màn này, dường như có chút khó hiểu, liền đem ánh mắt sáng quắt dò hỏi ném về phía ta, lại theo ánh mắt của ta mà nhìn về phía Thiết San Hô.

Thiếu nữ vốn là vô tri vô giác, lúc này lại động đậy, cánh tay kia khó khăn đưa qua, ôm lấy sự ấm áp quen thuộc nơi khuỷu tay.

"... Lấy thuốc đến." Thanh âm của Luyện nhi rất nhẹ, thần sắc cũng hiếm khi nhìn không ra bất kỳ biểu lộ gì.

Lúc này đây, chén thuốc nước đắng chát kia rất thuận lợi mà rót xuống.

---------

3h12 sáng đọc một chương như thế này cảm giác thật...

Một trong những chương nhiều cảm xúc nhất trong truyện, thật đáng tiếc là mình không thể up truyện liên tục như trước, đứt quãng như vậy có thể sẽ làm ảnh hưởng mạch cảm xúc khi đọc truyện, xin lỗi nhé.
Bình Luận (0)
Comment