Ma Nữ Nghê Thường

Chương 151

Luyện nhi và ta, trong chuyện tình cảm, cho đến bây giờ chúng ta chưa từng thật sự tranh cãi, cùng nhau đi tới, khi gặp phải những chuyện chưa hoàn toàn hiểu rõ, thỉnh thoảng nàng cũng sẽ phiền não, sẽ mê mang, mà bản thân thì một mực sắm vai nhân vật hướng dẫn, dẫn dắt nàng từng bước một thâm nhập, tìm hiểu.

Ban đầu khi dẫn dắt như vậy, thỉnh thoảng cũng sẽ bất đắc dĩ mà nghĩ, nghĩ rằng không biết lúc nào mới có thể thoát khỏi loại chung sống giống như "Phụ đạo" này, liền giống như một đôi người yêu thật sự, đứng sóng vai, nắm tay đi về phía trước, không cần suy nghĩ nhiều liền có thể cảm nhận được sự ái mộ tự nhiên toát ra từ đối phương, thậm chí cho dù là thỉnh thoảng ăn dấm chua cùng cãi nhau, cũng vẫn có thể xem như là chuyện tốt.

Nghĩ đi nghĩ lại, không biết từ lúc nào đã trở thành thói quen, thói quen có một phương thức ở chung rất đặc thù, cái gọi là đặc thù, đối với chúng ta lại là bình thường nhất, hết thảy thuận theo tự nhiên liền tốt, vạn sự đều không nhất định phải quá cưỡng cầu.

Lại không nghĩ rằng, sau nhiều năm khi mình đã quen với việc đó, lại đột nhiên đối mặt với một lần chủ động xuất kích làm cho người ta trở tay không kịp.

Nên nói không hổ là Luyện nhi sao, lần đầu tiên chủ động xuất kích, liền vô cùng chính xác mà đâm trúng chỗ yếu.

Đương nhiên, những thứ này đều là những suy nghĩ sau đó, ngay lúc này, khi đối mặt với lời chất vấn hùng hổ dọa người kia, khi nghênh đón ánh mắt không hề nhượng bộ chút nào kia, trong lòng không thể tránh né mà cảm thấy rất nhiều bối rối, vô pháp đối mặt, ánh mắt lơ lửng nhìn sang khoảng không ở hai bên, trong giống như muốn nổ tung, cái gọi là có tật giật mình, có lẽ chính là cảm giác giống như thế này đi?

Nhưng mà trong lòng chột dạ cái gì? Mà nàng hỏi như vậy lại là có ý gì? Kỳ thật có quá nhiều loại khả năng...Thật vất vả lấy lại bình tĩnh, miễn cưỡng cong lên dáng tươi cười, quyết định trước tiên liền hỏi lại để thử dò xét: "...Luyện, Luyện nhi, ta không hiểu rõ, ngươi có thể lại nói rõ hơn một chút không?"

Không tin, không tin nàng sẽ nhạy cảm như vậy, dù như thế nào, cũng không có khả năng...

"Thật sự không rõ?" Luyện nhi lại giống như không tin, hung hăng trừng mắt mà hỏi ngược lại, ánh mắt này lợi hại, hiếm khi bị nàng trừng mắt nhìn như vậy, lại cũng chỉ có thể kiên trì tiếp tục giải thích: "Tất nhiên là không rõ, danh tính của chúng ta đều là do sư phụ ban cho, Trúc Tiêm là ta, cũng như Nghê Thường liền chính là ngươi, có thể có cái gì khác biệt sao? Ta thật sự là có chút hồ đồ rồi..."

"Đương nhiên không giống!" Luyện nhi trả lời không chút do dự, cũng không có nửa điểm nhượng bộ, vẫn trầm mặt nói: "Danh tính của chúng ta đều là do sư phụ ban cho, nhưng ta là Luyện Nghê Thường, ngươi cũng không phải chỉ là Trúc Tiêm! Ngươi còn có danh tự khác, sư phụ nói, khi người gặp ngươi tên là Tam nhi, năm đó, ngươi chính là vì muốn làm Tam nhi mà không tiếc rời khỏi chúng ta mấy năm! Mà khi gặp lại ở Định Quân sơn, đám người Vương Chiếu Hi cũng đều gọi ngươi là Chu cô nương, trong mắt của bọn họ ngươi cũng không phải là Trúc Tiêm! Ngươi luôn có những danh tự khác, bên trong những danh tự luôn ẩn giấu những thứ khác, điểm này ta tuyệt đối không nhìn lầm, Trúc Tiêm sẽ không giấu giếm ta, nhưng ngươi lại sẽ!"

Những lời này, nói liền một mạch không có nửa phần do dự, Luyện nhi cũng không phải là loại người giỏi ăn nói, có thể nói ra dứt khoát rõ ràng như vậy, có thể thấy được là ở trong lòng đã suy nghĩ sắp xếp rẩt lâu rồi, mà khi nghe thấy những cái tên kia xuất hiện một cách thường xuyên lưu loát từ trong miệng nàng như vậy, lại có chút ít cảm giác giậc mình.

Vẫn luôn đương nhiên mà cảm thấy rằng, nàng không nguyện ý gọi cái tên Trúc Tiêm này, chỉ đơn thuần là bởi vì từ nhỏ đến lớn nàng luôn kiêu ngạo cùng thói quen, nhưng không ngờ...Này, mới là nguyên nhân chính sao?

Nếu như vậy, thật không biết phải kinh sợ, hay là...Kinh hỉ.

Không sai, sau khi nghe xong một mạch chất vấn này, dưới ánh mắt hung hăng chăm chú, trong lòng tự nhiên sinh ra cảm nhận đầu tiên, ngoại trừ sự kinh ngạc to lớn, theo cùng đó còn có một chút mừng rỡ nhàn nhạt mà lại tươi sáng rõ nét, dù sao cũng có chút hiểu được phần mừng rỡ này vì sao mà đến, chỉ là tạm thời không có thời gian để đi sâu nghiên cứu, lúc này vấn đề nên giải quyết đầu tiên, tất nhiên là lời chất vấn của nàng.

"...Luyện nhi, nếu, nếu chính là có ý tứ này, ngươi nói có lẽ cũng không sai."

Tâm tình thả lỏng một chút, dù có nhạy cảm dù có trực giác, nàng quả nhiên cũng không thể nhìn thấu một vài thứ rõ ràng đã đi ngược định luật của thế giới, là do một mình bản thân trở thành người nói vô tình người nghe hữu ý.

Sau khi nhẹ nhõm, cũng liền trấn định lại chút ít, nhìn nàng thành khẩn nói: "Ta sinh ra ở một gia đình bình thường, trước khi được sư phụ ban tên liền có một thân phận khác, mối quan hệ khác, cũng có một vài...Việc ngươi không biết...Những thứ này có lẽ ngươi không biết rõ lắm, chỉ là có một vài thứ nhất định phải hiểu, những cái tên khác và những mối quan hệ kia, trong lòng ta còn kém xa 'Trúc Tiêm', đời này chỉ có một danh tự đó là không thể bỏ qua, mà..." Có chút do dự, vẫn là quyết ý nói tiếp: "Mà ta chưa từng nói với ngươi những chuyện kia, cũng không phải là có chủ tâm muốn giấu giếm cái gì, chẳng qua là, chỉ là không biết nên nói như thế nào mới tốt mà thôi...Huống chi, lúc trước ngươi cũng từng nói, nói muốn tự mình tìm hiểu rõ, ta không cần nhiều lời a..."

Một câu cuối cùng cố ý nói đến có chút ranh mãnh, "Ngươi! Có ý gì? Ngươi đây là có ý muốn nói ta ngăn cản ngươi mở miệng sao!" Luyện nhi quả nhiên liền trở nên xấu hổ, ngang mi dọc mắt*, khuôn mặt có chút đỏ lên, cảm giác áp bách tản mát bên người ngược lại nhạt đi rất nhiều.

(*Một loại liếc ngang liếc dọc, đảo mắt)

Thấy mục đích đã đạt được, nhanh chóng thu liễm, kéo nàng nhẹ lời an ủi: "Không phải, đừng nhạy cảm, ta bất quá là nói chút sự thật thôi, không có ngụ ý gì khác, ngươi từ nhỏ liền đã quen nói một không hai, lúc đó nói muốn tụ mình tìm hiểu rõ, vừa vặn ta cũng miệng lưỡi kém cỏi không biết bắt đầu từ đâu, liền dứt khoát ngậm miệng, lại kéo dài đến bây giờ, thời gian trôi qua liền quên đi mất...Đây là ta không đúng."

"Đương nhiên là ngươi không đúng! Hừ." Luyện nhi nói tiếp, giọng nói vẫn là oán giận, chỉ là có lẽ cuộc nói chuyện đã có hiệu quả, thần sắc kia đã chuyển biến tốt đẹp lên chút ít, cũng không bỏ cánh tay ta đang lôi kéo nàng ra, chẳng qua là vẫn chưa yên tâm, trở tay nắm lấy, lại truy vấn: "Còn có ngươi làm sao miệng lưỡi kém cỏi a? Rõ ràng còn biết nói chuyện hơn ta, lúc này đừng mơ tưởng lại lừa dối được người, bất kể giải thích như thế nào cũng vậy, ta liền hỏi một câu, ngươi từng nói yêu liền chính là chỉ thuộc về nhau, vậy có phải trong lòng của ngươi từ đầu đến cuối chỉ có một mình ta hay không? Còn có...từng có người nào khác hay không? Ngươi mau trả lời, không cho phép nhìn trái nhìn phải mà nói lạc hướng!"

Lúc này, chỉ cần chém đinh chặt sắt mà trả lời một câu không có, liền có thể kết thúc một loại chủ đề mang đầy nguy có tiềm ẩn.

Nhưng mà cố tình khi mở miệng, lại không phát ra được thanh âm nào.

Trong tai nghe được rành mạch, cho nên vô pháp giả vờ ngây ngốc, câu hỏi của Luyện nhi, hỏi là từ đầu đến cuối, hỏi là có từng có người khác hay không, mà nàng cũng nói rõ ràng, người nàng chất vấn không phải là Trúc Tiêm, mà là...Ta.

Ta là ai? Nàng tất nhiên cũng nói không rõ, câu hỏi hỏi chẳng qua là oai đả chính trứ, trong lòng nàng chỉ có thể nghĩ đến hữu hạn, ta đương nhiên có thể không chút xấu hổ mà nhả ra hai chữ "Không có" kia, đây không phải giấu giếm cũng không phải lừa gạt, nếu bàn về một đời, trong lòng mình xác thực chỉ có duy nhất một mình nàng.

Rõ ràng nên trả lời như vậy thì tốt rồi, nhưng mà cố tình khi mở miệng lại nói không nên lời.

Bởi vì đáp án này vô pháp thoát ra khỏi miệng, ta là ai, ta rất rõ ràng.

Dù có quen thuộc đến thế nào, dù nhập gia tùy tục dến thế nào, thỉnh thoảng vẫn là sẽ mơ tới thành phố nơi những tòa nhà cao tầng tỏa sáng ánh đèn neon, bí mật lớn nhất đặt sâu trong lòng, bí mật này vừa đặt xuống chính là hơn hai mươi năm, quá mức không hợp thói thường cũng quá mức quỷ dị, cho nên từng quyết ý cả đời cũng sẽ không nhắc đến với ai, dù là chí thân chí ái...Chỉ là qua những trải nghiệm dần dần trở nên trưởng thành hơn, sự nhạy cảm cùng sức quan sát của Luyện nhi dĩ nhiên đã vượt xa rất nhiều khả năng nhận biết của bản thân, nếu tiếp tục giấu diếm như vậy, khó nói là lúc nào, bí mật này liền sẽ trở thành một màng ngăn cách nhìn không thấy sờ không được hoặc tai hoạ ngầm giữa hai người.

Đối mặt với những thách thức không lường trước được trong tương lại, lúc đó bất luận một điểm ngăn cách hoặc tai hoạ ngầm nào có khả năng chen vào giữa ta và nàng, đều là nên kịp thời tiêu trừ a.

Nhưng nếu là lựa chọn thẳng thắn đối mặt, nghiêm túc trả lời...

Trong lòng mang theo tràn đầy các loại ý niệm mâu thuẫn lẫn nhau, những thứ này nhất định đã làm ảnh hưởng đến biểu hiện lúc này, mà biểu hiện này không cần nhìn, bản thân cũng biết rõ nó gọi là do dự.

Thần sắc vốn đã chuyển biến tốt đẹp của Luyện nhi lại dần dần nghiêm túc, nàng nhíu mày mấp máy môi giống như muốn nói gì đó, lại không lên tiếng, dường như đang nhẫn nại, chẳng qua là thanh âm hít thở ồ ồ, sắc mặt căng thẳng dùng sức bỏ cánh tay đang nắm lấy nàng ra!

Chẳng qua đôi tay này vốn là đang nắm lấy nhau, nàng muốn tách ra, bản thân liền trở nên dùng sức nắm chặt lấy, mặc dù tạm thời không biết nên nói cái gì, lại biết rõ nhất định phải nói cái gì đó: "Đừng tức giận, Luyện nhi!" Cơ hồ là không cần nghĩ ngợi mà liền vội vàng mở miệng nói: "Không phải như ngươi nghĩ!"

"Ân? Ngươi cũng biết ta đang suy nghĩ cái gì?" Lúc này gương mặt Luyện nhi đã mang theo sương lạnh, một chút ý cười như có như không bên môi chỉ làm cho gương mặt này càng sắc lạnh hơn.

Cũng may lúc này càng gấp, trong lòng lại càng bình tĩnh, cho nên dù đã có chút lo sợ nhưng cũng chưa loạn, cầm thật chặt bàn tay kia, tránh cho nàng tức giận lại không muốn nghe, liền nhanh chóng nói: "Ta không biết ngươi đang suy nghĩ cái gì, lại biết rõ cái ngươi nghĩ nhất định không phải là cái ta nghĩ! Ta do dự là có nguyên do khác! Luyện nhi ngươi nghe ta nói xong lại tức giận, có được không?"

Lời giải thích rất nhanh và ngắn gọn này rốt cuộc cũng sinh ra chút hiệu quả, lực đạo giãy giụa của nàng nhỏ đi chút ít, nhưng vẫn không lên tiếng, sự lạnh lẽo trên gương mặt cũng là một điểm chưa thoát, không dám trì hoãn, vội vàng tiếp tục nói: "Vừa rồi ra có nói, Luyện nhi, ta nói có một số việc không nói cho ngươi biết cũng không phải là có chủ tâm muốn giấu giếm, chỉ là không biết nên mở miệng như thế nào mới tốt, đúng không? Mà để trả lời câu hỏi của ngươi, cũng chỉ có thể đem những chuyện kia đều nói cho ngươi nghe mới được, Luyện nhi, chuyện gì ta cũng đều có thể nói cho ngươi nghe! Chẳng qua là cho ta một chút thời gian để sắp xếp lại, được không?"

Tuy rằng đoạt lời giải thích, chỉ là trong lòng rất không xác định, đối với Luyện nhi mà nói, sự tình thường thường không phải đen thì chính là trắng, có lẽ nàng căn bản là không có sự kiên nhẫn kia, chỉ là ngoài ý liệu, người đối diện lại thật sự là dần dần yên tĩnh trở lại, Luyện nhi đã không còn đại động tác gì, ngược lại bĩu môi nhíu mày một lúc lâu, cuối cùng thở ra, khi lại lên tiếng thanh âm đã trầm ổn, chỉ mở miệng hỏi: "Vậy ngươi nói, ngươi muốn bao nhiêu thời gian?"

Giờ phút này không có thời gian để cảm thấy kinh ngạc vì phần trầm ổn này, lập tức không chút do dự mà hồi đáp: "Một canh giờ, kỳ thật có lẽ không cần lâu như vậy, tóm lại đảm bảo tối đa không quá một canh giờ!"

Chỉ là sắp xếp lại manh mối thật sự không cần dùng quá nhiều thời gian, chẳng qua là luôn có thói quen suy đi tính lại, Luyện nhi không đồng ý cũng không phản đối, không tiếng động mà trầm mặc một lát, rốt cuộc quay đầu trở lại nhìn sang bên này, lần này bản thân không có né tránh ánh mắt đó, cũng là chăm chú nhìn lại nàng, đối mắt nhìn nhau trong chốc lát, ánh mắt kia dần dần dịu lại, cuối cùng không biết nghĩ như thế nào, không nói một lời mà tiến đến, đôi môi liền vừa vặn chạm vào nhau.

Vô thức mà nhắm mắt lại, gặp phải cách đối đãi khác biệt so với trong dự đoán, nụ hôn này hoàn toàn không có ý tứ muốn phát tiết, chẳng qua là từ từ nhấm nháp cùng thỉnh thoảng khẽ cắn, hầu như có thể gọi là dịu dàng.

Sau một lúc lâu khóe môi mềm mại kia mới chậm rãi dời đi, trước khi kết thúc, đôi má còn được khe khẽ cọ xát, sau đó Luyện nhi mới kéo dài khoảng cách, nhỏ giọng nói: "Được rồi, liền một canh giờ, không thể nhiều hơn nữa, đến lúc đó nếu như còn dám qua loa cho xong ta liền thực sự không tha cho ngươi." Nói xong, lại giật giật một nơi đọng nước trên vạt áo, phàn nàn nói: "Nói ngươi thay quần áo trước ngươi lại không nghe, này một thân đều là nước, ôm một cái liền hại ta cũng bị ướt theo, còn không mau đi thay thay quần áo."

Nàng chủ động nói sang chuyện khác, liền có nghĩa là cuộc đàm luận đã kết thúc, trong lòng một tảng đá liền rơi xuống đất, liền đáp ứng, bên người lúc này mới cảm thấy lạnh lẽo, đang muốn đi đến tủ lấy một bộ quần áo sạch sẽ gọn gàng, chỉ chớp mắt lại thoáng nhìn thấy nàng xoay người cất bước đi đến ngoài cửa, lập tức khẽ giật mình, vội vàng nói: "Luyện nhi? Tại sao ngươi còn muốn đi ra ngoài, không có nguôi giận sao?"

Nói tới nói lui, lần này lại ngăn không được, Luyện nhi hai ba bước đi ra cửa, có lẽ bởi vì cảm nhận được, cười dài một tiếng, lúc này mới lại khẽ nói: "Hôm nay làm loạn như vậy, ai muốn lưu lại nhìn ngươi thay quần áo? Ta muốn đi đến chỗ của San Hô, lúc nào ngươi suy nghĩ tốt rồi, mới cho phép tìm đến nói chuyện! Còn có tốt nhất là nhanh lên một chút, ngươi biết rõ ràng nhất, ta không có nhiều kiên nhẫn ——" Nói đến câu cuối cùng, thanh âm đã có chút xa, nhìn qua cửa sổ, trong bóng đêm chỉ thấy một vòng ảnh tử rời đi.

Cho nên quả nhiên trong lòng nàng vẫn là nhẫn nhịn nén hỏa...Cười khổ một tiếng, bộ dạng như vậy tất nhiên là không tiện đuổi theo, huống chi Luyện đại trại chủ đã lên tiếng, thay vì lo lắng nàng chưa hết hỏa khí, còn không bằng sớm sắp xếp đầu mối, nghĩ xem nên làm như thế nào mới có thể đem câu chuyện không thể tưởng tượng nổi kia hảo hảo nói cho nàng, mới chính là quan trọng nhất.

Luyện nhi không tin Thần Phật, không tin ma quỷ, muốn nói cho nàng tin phục, chính là việc khó, huống chi trong đó còn trộn lẫn một đoạn...Một đoạn tình cũ...

Thật sự là không muốn nhớ lại, hơn nữa nếu như muốn hoàn toàn thẳng thắn, vẫn là rất đau đầu...Một bên đau khổ nghĩ ngợi, một bên theo bản năng mà lau người thay quần áo, nghe được trong gian phòng yên tĩnh vang lên tiếng thở dài, ngẩn người mới phát hiện thì ra là chính mình đang thở dài thở ngắn, bật cười lắc đầu, trên tay tiếp tục buộc đai lưng, sau khi hoàn thành nút thắt cuối cùng, lại ngừng lại.

Giống như trực giác, cảm thấy trong không khí có gì đó, không đúng!

"... Là ai!" Xoay mình quát to một tiếng, phản ứng đầu tiên chính là cầm lấy thanh đoản kiếm vừa tháo xuống khi thay y phục, động tác này đã là rất nhanh, cũng trong một cái chớp mắt khi vừa mới nắm chặt binh khí, đảo mắt lại chợt nghe được thanh âm tay áo vút trong không khí đã đến bên tai! Không kịp quay đầu lại, lập tức trở tay tung ra một chưởng vào không trung, đối phương lại giống như đã sớm có phòng bị, liền né tránh, có thứ gì đó bất ngờ tấn công mà đâm vào bên hông, đồng thời phần gáy bị năm ngón tay chộp lấy, vừa vặn nắm chặt, nhất thời làm cho người ta chỉ cảm thấy nửa người tê rần, đúng là nửa điểm không thể động đậy!

Trong lòng đại run sợ, tuy rằng có lo ngại bị đánh lén sau lưng, chỉ là thân thủ như vậy cũng xa xa vượt qua tưởng tượng, vốn cho rằng bất kể là ai ít nhất cũng có thể kéo dài một chút, không ngờ chỉ một chiêu đã bị khống chế, vạn nhất bản thân cũng bị bắt làm con tin...Ý niệm này dâng lên trong đầu, liền muốn liều lĩnh dùng toàn lực thoát khỏi sự khống chế này, đầu vai lại bị quay đi, bên tai nghe nói: "Ngươi nha đầu này, ta nghĩ rằng ngươi cũng đủ ổn trọng, tại sao cũng không nhìn một cái liền liều mạng động thủ a?"

Vừa mới vận lực đạo lại bởi vì một cái vỗ này mà tan vào vô hình, kinh ngạc quay đầu lại, đập vào mi mắt chính là một bông hoa màu đỏ, một vị người quen.

"Là ngươi!" Thay vì kinh ngạc trước sự xuất hiện của nàng, không bằng nói là vừa nhìn thấy người này, một việc khác luôn quanh quẩn trong lòng cả ngày hôm nay liền đột nhiên nổi lên khỏi mặt nước!
Bình Luận (0)
Comment