Ma Nữ Nghê Thường

Chương 30

Ta có thể làm cho bản thân giả vờ bình thản như không có chuyện gì, dù sao tâm tưnày chỉ có trời biết đất biết.

Nhưng mà, nếu như giả vờ bình thản chung sống, có nghĩa là từ nay về sau liền phải luôn giả vờ bình thản, theo thời gian qua đi thỉnh thoảng sẽ đánh mất khống chế với lời nói và hành động của mình, như vậy, không còn lựa chọn nào khác.

Từ sau buổi hoàng hôn kia, yên lặng đi thu dọn chén dĩaxong, tiếp theo nên làm cái gì vẫn là làm cái đó, chỉ là trong lòng, từ đó về sau liền mở ra một mạng lưới cảnh giới, vẽ ra một khoảng cách an toàn vô hình, sau đó thời khắc đều cẩn thận, tận lực không để cho bản thânvượt qua, cũng lưu ý, không muốn để Luyện nhi vượt qua.

Kỳ thật mọi chuyện cũng rất rõ ràng, hành động này phi thường khó hiểu đáng ghét, chỉ là khi tuyệt vọng thì chuyện gì cũng có thể thử, ta cảm thấy vô pháp có thể tưởng tượng ra nổi, đời này bất quá là cầu an bình mà thôi, còn chưa hoàn toàn có được, vẫn là bị chính mình tự tay phá hỏng, quá buồn cười, lại cười không nổi.

Cho dù là uống rượu độc để làm dịu cơn khác, cũng đành phải uống.

Đối với những hành động như vậy của ta, ban đầu, Luyện nhi cũng không có cảm giác gì, tính tình nàng độc lập, vốn là không thích dính chặt lấy người khác không buông, trong ngày lại thích hối hả ngược xuôi, đôi khi muốn làm gì đó, tối đa chỉ đến hỏi ta một tiếng có đi cùng hay không, nếu như đáp án là từ chối cũng không sẽ cưỡng cầu, ân lên một tiếng, liền tự bản thân đi làm chuyện mình muốn làm.

Nhưng mà cho dù làtính tình không câu nệ tiểu tiết đến thế nào đi nữa, thời gian rất dài, khi thời gian dần trôi qua, dù sao vẫn sẽ cảm nhận được một chút không đúng.

Không rõ là Luyện nhi bắt đầu nhận ra từ lúc nào, ta chỉ biết, ngày đó, khi thầy trò chúng ta ba người ngồi vây quanh cùng nhau dùng bữa, nàng biểu hiện ra một chút khác thường.

Luyện nhi ăn cơm là có một thói quen xấu, tướng ăn tuy rằng không đến mức thô lỗ, cũng không thấy có được bao nhiêu kiềm chế nhã nhặn mà thiếu nữ nên có, phần lớn đều là hỉ hả vui vể, bình thường ta và sư phụ thỉnh thoảng sẽ nói nàng hai câu, bất quá có rất ít hiệu quả, cộng thêm gần đây áy náy khi trốn tránh nàng, một lòng chỉ nghĩ bù đắp cho nàng ở những mặt khác, mấy ngày liên tục làm những món mà nàng yêu thích, cho nên, khi thấy người bên kia ăn đến có thể nói là gió cuốn mây tan, sau khi ăn xong, liền đưa một cái chén tới trước mặt của ta.

"Thêm cơm." Bên tai là thanh âm hùng hồn quen thuộc.

Trong lòng thoáng chốc xẹt qua một tia kinh ngạc, ta đúng là có thói quen giúp sư phụ lấy thêm cơm, trước kia khi nàng còn là hài tử, cũng vui vẻ chủ động giúp nàng việc này, là chính nàng luôn ngạo nghễ không muốn tiếp nhận, mỗi lần đều liếc ta một cái, sau đó nâng cái chén lên không trượt xuống khỏi chỗ ngồi, đi đến bếp tự mình lấy cơm.

Trước mắt, thế nhưng không nói gì, lại đột ngột chủ động yêu cầu hỗ trợ, thật sự không thể không cảm thấy kỳ lạ.

Chỉ là kinh ngạc thì kinh ngạc, rủ mắt xuống nhìn nhìn cái chén khôngkia, lại thuận thế nhìn nhìn ngón tay mảnh khảnh bên cái chén sạch sẽ gọn gàng kia, ánh mắt lướt đến chỗ cánh tay, lại không tiếp tục nhìn lên nữa, ta thấp giọng ân một tiếng, nhận lấy cái chén nhẹ nhàng rời khỏi chỗ ngồi, bình tĩnh đi ra ngoài động mở nồi cơm ra lấy một chén cơm đầy, trở về để nhẹ lên trước bàn của nàng.

Ai ngờ, nàng trầm mặc trong chốc lát, đẩy chén cơm kia ra, lại giống như giận dỗi mà nói: "Lấy quá nhiều, ăn không hết!" Không biết có phải là ảo giác hay không, trong giọng nói vàhành độngkia, mơ hồ mang theo một chút cảm giác lo lắng.

Lúc này ta đã ngồi xuống, không rõ nàng muốn làm gì, cũng chỉ vươn tay ra, yên lặng cầm lấy xẻ ra một ít vào chén của mình, lại đem cái chén đẩy trở về trước mặt nàng.

Cũng không ngờ hành động kia, cũng sẽ chọc nàng tức giận.

"Làm gì a? Ta chỉ nói là quá nhiều, cũng chưa từng nói muốn chia cho ngươi, sao không hỏi một tiếng đã tự ý làm!" Tựa hồ thật sự có chút tức giận, thanh âm kia so với lúc phát cáu bình thường lớn hơn rất nhiều, khẩu khí cũng nặng hơn rất nhiều, không ngẩng đầu nhìn nàng, chỉ là ngữ điệunày, có lẽ bộ dáng cũng là hổn hển đi.

"Luyện nhi..." Nhìn thấy tình thế diễn ra, lúc này sư phụ không nặng không nhẹ mở miệng, ý tứ hết sức rõ ràng.

Nhưng mà, người bên cạnh lại tựa như hoàn toàn không thấy thái độ của sư phụ, vẫn ngoan cố tiếp tục, ta nhìn xuông mặt bàn, thậm chí cũng có thể cảm nhận được ánh mắt lợi hại lại mang theo tâm tình kia, nàng nhìn chằm chằm vào ta, bực tức nói: "Lại cúi đầu! Gần đây thật thích cúi đầu, làm sao vậy? Hảo hảo nhìn ta nói chuyện không được sao!"

"Luyện nhi! Sao lại nói chuyện với sư tỷ con như vậy!" Giọng nói của sư phụ liền đột nhiên nặng hơn rất nhiều.

Kỳ thật tuy rằng Luyện nhi tùy hứng, nhưng đối với sư phụ vẫn luôn phi thường tôn kính, lúc trước phớt lờ thái độ của sư phụ có thể là nhất thời tâm tình dâng cao, không thể khống chế được mình, bây giờ nghe sư phụ quát lớn liền biết người thật sự tức giận, tuy rằng còn lộ ra một chút căm giận, chỉ là lập tức liền thành thật im miệng, miễn cưỡng nén tâm tình ngồi xuống, cầm chén đũalên, từng chúttừng chút ăn cơm.

Ta thấy đôi đũa kia chọt chọt điểm điểm vào mấy món thức ăn, nghiễm nhiên là một bộ dạng tẻ nhạt buồn chán, rốt cuộc vẫn là nhịn không được, nhanh chóng nâng mắt nhìn nàng một cái, ai ngờ nàng cũng đang lườm ta, ánh mắt hai bên chạm vào nhau, ta sững sờ, sau đó chuyển ánh mắt sang chỗ khác.

Chuyển ánh mắt sang chỗ khác, lại không thể chuyển dời đi ấn tượng lưu lại trong đầu, tâm tình lộ ra trong hai tròng mắt kia, thay vì nói là đang tức giận, không bằng nói là đang chán nản ấm ức, còn mang theo một chút không biết làm sao...

Trong lòng ta thở dài một tiếng, có lẽ, rốt cuộc nàng vẫn là cảm nhận được rồi, cảm nhận đượcsựngăn cách đang tồn tại, nhưng màở chung từ nhỏ cho tới nay, phần lớn là ta thuận theo nàng chiếu cố nàng, cho nên bản thân nàng cũng không hiểu lắm nên làm sao để chủ động tiếp cận giao lưuvới ta, huống chi loại xa lánh mơ hồ này, đối vời người xưa nay luôn làm việc dứt khoát như nàng, cũng chính là không biết phải làm thế nào, cho nên mới tìm một lý do ngốc nghếch như vậy để nói chuyện với ta, mà sau khi không nhận được sự đáp lại như mong muốn, liền trở nên lo lắng.

Nàng là người vô tội, vô duyên vô cớ bị tâm tình của ta làm cho liên lụy, tâm tình trở nên ảm đạm.

Nhưng mà, ta lại nên làm như thế nào đây? Gần không được xa cũng không được, xa đả thương người, tới gần tổn thương mình, tình cảnh lưỡng nan.

Rốt cuộc, bản thân cũng không phải là người bát ái vô tư, trước đây đối tốtvới nàng, đủ loại nhân nhượng bao dung, chu đáo, rất ít khi có chuyện gì không thuận theo nàng, chẳng qua là bởi vì biết rõ khi làm những thứ này, cũng sẽ không làm thương tổn đến lợi ích của chính mình, hoặc có lẽ nàng là một chúsói con hung ác, nhưng mà ngay cả khi bị cắn hai cái, cũng nằm trong phạm vi tiếp nhận của ta, cũng không thật sự quan tâm.

Nhưng mà hiện tại, nàng không còn là sói con, mà là một ngọn lửa bùng lớn, nếu như đến gần hơn chút nữa, vậy một cái giá rất lớn, chính là thiêu đốt hầu như không còn gì nữa.

Cái giá quá lớn này ta trả không nổi, cũng không dám trả, một khi thật sự chạm vào nơi không thể chạm vào, cũng giống như tất cả mọi người thế tục, phản ứng đầu tiên của ta, chỉ là co lại bảo vệ chính mình.

Tình huống như vậy, lại duy trì ba ngày, ba ngày sau, sư phụ muốn chúng ta đối kiếm so chiêu.

Chỉ thị này của sư phụ được đưa ra có thể nói là đột ngột, ta lại không bất ngờ chút nào, những ngày qua sựkhông thích hợp giữa ta và Luyện nhi, nhất là một màn trên bàn cơm kia, nếu như người đều thu vào đáy mắt, vậy phải làm một cái gì đó chính là chuyện sớm muộn, từ góc độ nào đó mà nói, thậm chí còn cảm thấy phản ứng của sư phụ uyển chuyển và đến trễ hơn một chút, tuy rằng tạm thời ta còn chưa hiểu làm như vậy là có dụng ý gì.

Về phần Luyện nhi, đối với chuyện này cũng là một bộ dạng không cảm thấy bất ngờ, bất quá sự không bất ngờ của nàng không giống với ta, bởi vì sư phụ đốc thúc nàng luyện công quá mức nghiêm khắc, cho nên đối kiếm so chiêu cũng không hiếm thấy, chỉ là lần này nghe thấy đối thủ là ta, liền hừ một tiếng, hất đầu lướt ngang qua trước người ta, dẫn đầu đi ra ngoài động.

Bất đắc dĩ gãi gãi mặt, ta đứng lên, cũng theo đi ra ngoài.

Nơi đã từng luyện kiếm, chính là mảnh đất bằng phẳng rộng lớn cách động không xa mà ta thường thích phơi nắng, mặt đất nơi đó đượctạo thành từ những phiến đá cứng rắn, lại thêm được nước mưa cọ rửaquanh năm, đất cát rất ít, thảm thực vật không phát triển nổi, chỉ là không xa bên ngoài mảnh đất bằng liền được bao bọc bởi những hàng cây cối xanh tươi, là nơi lý tưởng để tập võ luyện công.

Khi ta đến, Luyện nhi đã sớm chờ ở đó, nàng nắm lấy một thanh trúc thường dùng để luyện tập, tay trái nắm thành kiếm quyết*, thần thái sáng láng đứngthẳng tắp ở giữa sân, y phục tung bay, lộ ra khí vũ hiên ngang.

(*GG để thấy hình ảnh cụ thể của từ kiếm quyết này nhé)

Ánh mắt không dám dừng lại quá nhiều, rất nhanh xẹt qua nàng, ta không rõ tình hình nhìn về phía sư phụ, muốn lấy được một chút gợi ýgì đó, cũng chỉ nhận được một thanh trúc tương tự, cùng một tiếng: "Đi đi"của sư phụ.

Vì vậy, chỉ có thể miễn cưỡng bước vào sân đấu, đợi đến khi cách nàng khoảng một trượng liền dừng lại, dưới cái nhìn sáng rực tập trung đến từ đầu bên kia, ta lên dây cót tinh thần, nâng kiếm hoa sắp xếp lại tinh thần, sau đó kiên trì ngẩng đầu, trong lúc đó, trong lòng đã hiểu rốt cuộc dụng tâm của sư phụ là gì.

Văn nhân dùng văn để kết bạn, võ giả dùng võ để thổ lộ tình cảm, người hiểu ngươi rõ nhất vĩnh viễn là đối thủcủa ngươi, dù chỉ là so chiêu đối kiếm, nhưng mà đứngđối lập như vậy, tùy thời mà động, tất nhiên phải mục quang giao hội, phỏng đoán lẫn nhau, phỏng đoán ý niệmtrong đầu, tâm tình, thậm chí nội tâm cách làm người củađối phương, mới có thể hiểu được bước tiếp theo, chính mình sẽ gặp phải cái gì.

Sư phụ dùng biện phápđơn giản nhất, buộc chúng ta giao lưu, ta không biết Luyện nhi có hiểu dụng ý của người hay không, chỉ là khi bản thân miễn cưỡng ngẩng đầu đối mặt, ánh mắt hùng hổ doạ người lại tràn đầy mong chờ kia là không giả.

Ánh mắt kia quá nóng bỏng, thì thầm khẩu quyếttâm pháp, ta cưỡng ép tập trung chú ý, muốn để bản thân điều chỉnh đến một trạng thái quên cả bản thân, nhưng mà cuối cùng, vẫn là theo bản năng mà nhắm nghiềnhai mắt.

Vô pháp đến gần địch, bởi vì vô pháp đem người đối diện cho rằng địch nhân.

Trong chớp nhoáng khi khép đôi mắt lại, không thể nghi ngờ chính là sơ hở to lớn, tất nhiên sẽ dẫn đến Luyện nhi tấn công, thoáng chốc chỉ cảm thấy trước mặt làn gió đã bắt đầu thổi tới, ta theo bản năng cúi người, bước chân ngang dọc nghiêng chuyển, né tránhmấy cái, tránh ra từng làn gió liên tục kia, cuối cùng lui lại mấy bước, mới có cơ hội nâng mắt quay đầu lại, không ngờ nhìn thấy nhất đạo màu tím, giống như vật còn sống quyết không buông tha mà ập đến, nhanh như điện chớp hướng đến đầu vai.

Lúc này muốn lui cũng không được, ngăn cản cũng không được, chỉ có thể cắn răng vận công lực, miễn cưỡng nhận lấy một đòn này, trong nháy mắt tiếp theo đã là thân thể chấn độngcảm thấy hoa mắt, nửa người nếm được tư vị khi tiếp xúc với mặt đất.

Nhưng màthế công của Luyện nhi vẫn như mưa rào kéo tới, ta té xuống mặt đất, vung thanh trúc tía trong tay lên chống đỡ, trái phải chống đỡ, chỉ có thể dựa vào mức độ quen thuộc của chiêu thức mới miễn cưỡng tránh né, lại bị áp chế đến vô luận như thế nào cũng không có được không gian để đứng lên, thỉnh thoảngtrúng chiêu một chút, cũng nặng hơn so với trong suy nghĩ.

Luyện nhi rất nghiêm túc, chưa bao giờ nghiêm túc như vậy, hầu như không mang theo nửa điểm hạ thủ lưu tình.

Ngay cả như vậy, ta vẫn là chưa từng thật sự nhìn thẳng vào đôi mắt nghiêm túc kia.

Đối mặt với thế cục nghiêng về một phía, sư phụ cũng không có mở miệng nói ngừng, ta biết rõ người sẽ không nói ngừng, cũng không có thời gian để nhìn sang cầu người nói ngừng, chống đỡ một hồi, thương thế trên người càng lúc càng nhiều, động tác lại càng lúc càng chậm, một số nơi đã trở nên đau đơn tê liệt, trên vai, lại càng giống như lửa cháy.

Thời gian dần trôi qua, tâm tình trong lòng cũng xảy ra biến hóa.

Ta rất ít tức giận với Luyện nhi, dù cho cótức giận cũng tức giận không lâu, lại càng chưa từng phát giận với nàng, nhưng mà giờ này khắc này, trong đáy lòng quả thật có một đoàn hỏa, chậm rãi, nhưng sáng rực rõ ràng bùng lên.

Vì sao? Vì sao? Ta chỉ là muốn cách ngươi xa hơn một chút, vẫn sẽ bảo vệ ngươi, cưng chìungươi, chỉ là cách xa hơn một chút, vì sao liền phải hùng hổ dọa người bức tanhư vậy?

Ngươi vốn không rõ, ngươi vốn không rõ ngươi đối với ta đại biểu cho điều gì, ta cũng không muốn để ngươi hiểu rõ, chỉ có như vậy cũng không được sao? Ngươi có tương lai của ngươi, ta muốn bảo hộ ngươi chu toàn, thế nhưng cũng không có nghĩa là phải đem lòng của mình cũng đặt vào đó không phải sao?

Ngươi sẽ thích một người, sẽ bắt đầu thích một nam nhân, ngươi đã định trước sẽ vì hắn màđiên cuồng, ta sao lại còn yêu thương ngươinhư vậy!

Bên người bắt đầu rét run lên một chút, không liên quan đến sựđau đớn bên ngoài, đó là cơnrét lạnh dâng lên từ đáy lòng, rõ ràng là bốc cháy lên một đoàn hỏa diễm, nhưng cảm giác lại vô cùng lạnh buốt.

Liền dứt khoát ngừng toàn bộ động tác lại, không chống cự, cũng không quan tâm đến sựtấn công của Luyện nhi, chỉ là chăm chú nhắm chặt đôi mắt.

Không dám mở ra, không dám nhìn nàng, bởi vì một tia lý trí cuối cùng khiếncho ta lo lắng, lo lắng là lúc này đây, chỉ cần mở ra dù chỉ là một chút khe hở,liền sẽ để lộ tâm tình ẩn chứa tràn đầy nơi đáy mắt, chính là, hận ý.    
Bình Luận (0)
Comment