Ma Nữ Nghê Thường

Chương 54

Chúng ta thật sự cứ như vậy liền lên đường, rời đi không hề do dự.

Quản sự Đông Duẩn kia chỉ biết đuổi theo sau, kêu một tiếng trại chủ, nhưng làm sao có thể theo kịp, chỉ nhận được một tiếng đáp lời từ xa xa theo cơn gió truyền lại: "Ta đã nói chuyện với bọn họ không sai biệt lắm, phần còn lại ngươi đến thu xếp cho thỏa đáng là được, những ngày ta không có ở đây, sơn trại liền giao cho các ngươi, có chuyện gì quan trọng liền xử lý theo biện pháp cữ là được."

Sau khi Luyện nhi nói xong lời này cũng không quay đầu lại, nhưng thật ra ta lại vội quay đầu nhìn một cái, từ xa xa nhìn thấy Đông Duẩn mang một bộ dáng khóa chặt đầu mày, những bất mãn trong lòng lúc trước hơi lui xuống một chút, ít nhiều lại cảm thấy có chút có lỗi với nàng, dù sao người này cũng là một lòng trung thành.

Ngay cả như vậy, cũng nhất định phải chứng minh, những ý tưởng không thực tếkia, vẫn là sớm phải được xua tan đi, Luyện Nghê Thường cho dù là phượng, cũng là một con phượng hoàng bay lượn tự do, tuyệt sẽ không đồng ý hãm mình trong triều đình, hiện nay trên thế gian này e rằng không có nử tử nào tự do tự tại hơn nàng, nàng nguyện ý vì ai mà dừng lại, cũng không có nghĩa là người đó liền có thể giữ nànglại.

Huống chi, trong tương lai thiên hạ này sẽ xảy ra những chuyện gì, tuy rằng không thể nói ra cụ thể, chỉ là xu hướng chugn sẽ không có ai biết rõ hơn bản thân mình.

Luyện Nghê Thường chỉ là một câu chuyện trongtruyền thuyết, không phải là một đoạn ký sự về lịch sử thật, ta cũng không muốn để nàng và dòng lịch sử hòa vào nhau, vạn nhất bị nuốt vào trong đó, hối hận cũng không kịp.

Nàng chỉ cần tiêu dao vô lo, cả đời an thuận, liền tốt.

Vài ngày tiếp theo đều là di chuyển trên đường, bình thường từ Định Quân sơn đến Tây Nhạc ước chừng phải đi hơn mười ngày, ta và Luyện nhi hành trang nhẹ nhàng lên đường, không đi đường chính mà điđường tắt trong núi, nàng khinh công thần tốc, nếu như một mình dốc toàn lực chạy đi, ước chừng không đến bốn ngày liền có thể đến nơi, hôm nay có ta làm liên lụy, nên cần dùng thêm hai ngày, cũng may thời gian qua vẫn luôn sống trên núi, cũng đã quen thuộc, đềucảm thấy thoải mái vui vẻ.

Cứ như vậy một đường chạy nhanh mà đi, rốt cuộcvào ngày cuối cùng của tháng chín, một ngày trước tiết hàn y, đã đi đến khu vực Tây Nhạc.

Khi đi đến khu vực Tây Nhạc, sắc trời đã muộn, chúng ta cũng không muốn dừng lại lâu dưới chân núi, trực tiếp mang sao đội nguyệt chạy lên trên núi, mặc dù Hoa Sơn hiểm trở, may mà đã quen thuộc, tựa như đình viện trongnhà mình vậy, cũng không xảy ra sự cố gì.

Dưới những vì sao lấp lánh, từ rất xa đã nhìn thấycửa động tĩnh mịch kia, đặc biệt là ba chữ Hoàng Long động thật to được ánh trăng lạnh lùng chiếu sáng, trong lồng ngực tâm tình đột nhiên dâng lên như sóng triều, ta đột ngột ngừng chân, nhìn về phía trước, nhất thời lại có chút không muốn đến gần.

Bên cạnh, Luyện nhi vốn đang sóng vai cũng liền dừng bước, trước liếc nhìn ta một cái, sau đó không nói một lời liền một mình đi qua, đem những cành cây dùng để che chắn dã thú ở trước cửa động kéo ra, chờ đến khi cửa động được mở rộng, liền vỗ tay một cái, quay đầu nhìn ta, cười nói: "Hoan nghênh trở về."

Trong lòng chua xót, gắng cong khóe miệng cũng mỉm cười đáp lại, đi qua, cùng nàng bước vào trong động.

Bước vào, trong động tất nhiên là đưa tay không nhìn thấy được năm ngón, bất quá chuyện này không thành vấn đề, đừng nói là Luyện nhi, ngay cả bản thân ta, đã quen thuộc với từng tất vuông của nơi này nên muốn tìm thứ gì đều rất dễ dàng, chỉ nghe thấy trong bóng tối vang lên tiếngxột xột xoạt xoạt một hồi, trong tay mỗi người đều đã được thắp sáng, ánh sáng lung lay chiếu rọi lên mặt đá ở bốn phía.

Trong ánh nến, một đường đi về phía trước xem xétxung quanh, bên cạnh là những thứ dụng cụ mà ngay cả kiểu dáng và vị trí sắp đặt đều không hề thay đổi, chỉ là màu sắc đã chuyển thành cũ kỹ hơn một chút, thuận tay mơn trớn, trong lòng liền cảm khái không thôi.

Chỉ là thời gian dần trôi qua, những cảm xúc trong lòng, lại sinh ra từng điểm nghi hoặc.

Chờ đến khi đi vào trong động, những nghi hoặc này lại càng tăng lên, vốn tưởng rằng hai năm không có người ở, mặc dù trước cửa động đã dựng chướng ngại khiến dã thú khó vào, chỉ là chắc chắn sẽ có chút ít mạng nhện sâu nhỏ gì gì đó, nếu không cũng nên tích dày bụi bặm mới đúng, nhưng màxung quanh nhìn qua lại rất sạch sẽ, sờ qua những thứ dụng cụ kia ngón tay cũng không bám bẩn quá nhiều, ta nhìn bàn tay, kỳ quái nói: "Luyện nhi, chẳng lẽ khi ngươi không có ở đây đã có ai đến đây ở sao? Tại sao trong động lại sạch sẽnhư vậy? Tựa như mới vừa được dọn dẹp không bao lâu vậy."

Lúc này nàng đang cúi đầu cầm cây nến trong tay cắm vào đế cắm nến bằng đồng cũ kỹ trên bàn, nghe nói liền xoay đầu lại trợn mắt nhìn ta một cái, bĩu môi nói: "Còn có thể là ai chứ? Mỗi năm ta đều trở về đây hai ba lần, không giống như người nào đó, hai ba năm cũng không trở về một lần."

Giật mình trong chốc lát, vừa muốn hỏi vì sao, nghĩ lại, hằng năm nàng trở về hẳn là để tảo mộ tế báisư phụ, trong lòngdâng lên áy náy, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ có thể thì thào nhỏ giọng nói: "...Vất vả cho ngươi rồi."

"Vất vả? Vất vả cái gì?" Không ngờ câu nói này lại chọc cho nàng cười rộ lên, cắm cây nến xong, liền thuận tay cầm một mảnh giấy da trên bàn lên, đầu tiên đưa về phía ta, nói: "Những chuyện này có gì vất vả chứ, chỉ là sợ rằng khi ngươi trở về sẽ không biết được tình hình nên mới thỉnh thoảng trở về động nhìn một cái, không nghĩ tới cuối cùng nửa đường lại cướp được ngươi về, thật là uổng phí tâm cơ." Nói xong ngón tay run lên, mảnh giấy da đã rung lên bắn vế phía này.

Nàng đưa cho ta, tất nhiên là muốn ta xem, thuận tay tiếp lấymở ra dưới ánh nến mờ ảo, trên mảnh giấy ố vàng chỉ viết qua loa ba ký tự thật to như rồng bay phượng múa —— Định Quân sơn. Suy nghĩ một chút, liền biết rõ đây là manh mối Luyện nhi lưu lại, nhận ra rằng lúc trước bản thân đã nghĩ nhầm phương hướng, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.

Sau đó phải tốn chút thời gian để sửa sang lại mọi thứ, xét thấy đêm nay đã quá khuya, chúng ta ăn ý không có đề cập đến những chuyện khác, chỉ là thu xếp lại hai chiếc giường đá một chút, đem những tấm thảm dày làm từ sợi vải thô trong hộp gỗ lấy ra trải tốt, liền cởi áo khoác đi đường bụi bặm ra, chuẩn bị nghỉ qua đêm nay rồi nói sau.

Nằm trên chiếc giường đá một hồi lâu, cơn mỏi mệt nặng nề kéo tới, cũng không quan tâm đến những cảm xúc khác nữa, cúi thấp người chuẩn bị thổi tắt ngọn đèn, lại thấy Luyện nhi chỉ mặc một kiện áo mỏng, ôm lấy cái chăn mỏng của nàng hai chân trần đứng trên mặt đất, không nói một lời mà dùng ánh mắt nhìn ta, tựa hồ có chút sinh khí nóng nảy, lại tựa như có chút ủy khuất.

"Làm sao vậy?" Không kịp nghĩ xem lại có chỗ nào khiến cho tiểu tổ tông này bất mãn, vội vàngđứng thẳng dậy kéo nàng tới ngồi xuống, để cho đôi chân kia cách khỏi mặt đất lại nói: "Có việc gì cứ nói ra là được, thời tiết lạnhnhư vậy, sao lại cứ đứng đó? Không sợ nhiễm bệnh sao!"

Nàng chính là đang phát cáu, cũng không muốn để ý tới người, ngồi xuống nghe ta nói xong, tiếp tục lui vào sâu trên giường, cầm lấy chăn mỏng ném vào bên trong, không vui nói: "Ta muốn ngủ ở đây." Sau đó lại trực tiếp thoải mái nằm xuống.

Ta ngây ngưởi, nhìn thấy nàng đang nằm gần trong gang tấc lại quẫn bách không thôi, chúng ta ở chung nhiều nămnhư vậy, cho tới bây giờ đều là mỗi người ngủ ở chỗ của mình, ngay cả lúc trước khi ở trong sơn trại, nàng cũng cho người đặt thêm một cái giường trong phòng để tiện trò chuyện vào ban đêm, sao bây giờ khi trở về Hoàng Long lại hành động khó hiểu như vậy...

Do dự một chút, vẫn là đưa tay đẩy nàng, cách tấm áo mỏng đều có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể, chạm tay vào một mảnh nóng mềm, chỉ đẩy một chút liền vội vàng thu lại, ho nhẹ một tiếng nói: "Luyện nhi, rốt cuộc là làm sao vậy? Tại sao đột nhiên lại muốn...Ngủ cùng giường vậy?"

Nàng xoay mặt vào trong vách đá, đưa lưng về phía ta, khẽ nói: "Ai muốn ngủ cùng giườngvới ngươi, cái giường đá này từ sau khi ngươi đi liền không có chủ, bắt đầu từ mấy năm trước ta vẫn luôn ngủ ở đây, bây giờ ngươi đừng mơ tưởng lại đuổi ta ra cái ghế đá nho nhỏ khó chịu kia."

Nghe nàng trả lời như vậy, tâm trí ta chuyển động, nhìn nhìn người bên cạnh, lại nhìn sang cái ghế đá nhỏ kia một chút, rốt cuộc bừng tỉnh đại ngộ, đã hiểu rađiểm mấu chốt, ban đầu khi ta và sư phụ sửa chữa cái động này, tất nhiên chỉ có hai chiếcgiường cho hai người ngủ, cái ghế đá nho nhỏ kia cũng không có công dụng gì cụ thể, sau đó khi có Luyện nhi mới sửa sang lại để cho nàngan giấc vàoban đêm, lúc ấy nàng vẫn là còn nhỏ, chiếc ghế này vừa dài lại vừa rộng, lót thảm dày lên làm thành một cái giường cũng không có vấn đề gì, chỉ là hôm nay...

Hôm nay, nàng đã bất tri bất giác mà trưởng thành, trổ mã thành một người duyên dáng yêu kiều xinh đẹp, cái ghế dài kia đã sớm không nên là chỗ nghỉ ngơi của nàng nữa.

Thầm mắng bản thân một tiếng hồ đồ, cũng lập tức không để ý đến chuyện có ngượng ngùng hay không, lập tức quỳ gối trên giường đá, trước tiên đem nàng xoay lại một chút, đem gối tơ vàng đặt xuống dưới cổ của nàng, sau đó đem cái chăn đang tùy ý đắp trên người nàng dịch chuyển lại cho ngay ngắn, đợi đến khi làm xong mọi chuyện, mới đưa tay bắn tắt ánh nến trên cái bàn đá cách đó không xa, cúi người vỗ vỗ nàng, nói khẽ ở bên tai: "Hảo hào nghỉ ngơi a, một đường đi khổ cực rồi."

Nàng hẳn là vẫn còn đang tức giận lúc trước ta không để ý đến nàng, chỉ là im lặng để mặc động tác của ta, bây giờ mới ân một tiếng nhẹ đến gần hhư không thể nghe thấy được, có lẽ thật sự là cảm thấy mệt mỏi, cũng không lâu lắm, tiếng hít thở liền biến thành đều đều mà rất nhỏ.

Nhưng màở bên cạnh đó, ta nằm trong bóng đêm, lại trở nên có chút khó chịu, rõ ràng mí mắt cực kỳ trầm nặng, cố tìnhlại không thể ngủ được, cũng không dám trằn trọc, bởi vì nhớ rõ là Luyện nhi cực kỳ tỉnh ngủ, rơi vào đường cùng, chỉ có thể ép buộc bản thân chuyên tâm đếm theo nhịp thở đều đều có tiết tấu ở bên cạnh, qua một hồi lâu, mới dần dần chìm vào cơn mơ màng.

Đến quá nửa đêm, liền có cái gì đó áp đến gần, nhuyễn ngọc ôn hương, bỗng nhiên cả kinh, giật mình tỉnh ngủ, muốn đẩy lại không thể đẩy, chỉ có thể cười khổ cứng đờ nghe tiếng nàng nỉ non trog mộng, cũng không biết là đang nói cái gì.

Cứ như vậy giằng co một đêm, ngày hôm sau khi thức dậy, chỉ cảm thấy đầu choáng não đau, khổ sở không thôi.

Luyện nhi lại là tinh thầnsảng khoái, vừa sáng sớm liền đã thức dậy, lúc này đi vào trong động nhìn thấy ta mang sắc mặt phờ phạcngồi ở bên giường, tất nhiên là giễu cợt, ta cũng chỉ cười cười, vô tâm tranh luận với nàng, đi dến suối nước ở bên ngoài động rửa mặt thu dọn, chờ sau khi chậm rãi sửa soạn xong hết mọi thứ, cũng liền cảm thấy khí sắc đã tốt lên rất nhiều, vẩy đi nhữnggiọt nước thấm lạnh trên tay, xoay người, chỉ thấy không biết từ khi nào Luyện nhi đã phi thân lên một cây đại thụ cách đó không xa, chính là đang buồn chán ngồi trên cành cây đung đưa hai chân nhìn về phía bên này, thấy ta quay đầu lại, liền cười hỏi: "Hôm nay muốn làm gì đây?"

Nơi này đã hai năm không có người định cư, những chuyện cần làm kỳ thật có rất nhiều, ví dụ như chọn mua những vật dụng linh tinh, tẩy rửa phơi nắng, đi săn bắt lấy nước, những loại chuyện này có thể nói là phức tạp vụn vặt, nhưng mà trước mắt điều quan trọng nhất, hiển nhiên không phải là những thứ này.

"Hay là trước đi thăm sư phụ một chút a, lão nhân gia người an táng ở đâu?" Ta vừa lau tay, chỉnh lý lại quần áo, nghiêm mặt nói: "Hôm nay đúng là ngày đầu tháng mười, mặc dù lúc này trong tay chúng ta chưa chuẩn bị đầy đủ, cũng nên đến trước mộ phần dập đầu thỉnh an, sau đó lại nghĩ xem nên mua thứ gì cũng không muộn."

Nhưng nhìn thấy trên cây đại thụ kia, người thiếu nữ vẫn chỉ mỉm cười nhẹ nhàng dưới ánh nắng chói chang xuyên qua những tán lá cây, nghe thấy đầu tiên ân một tiếng, sau đó lại lắc đầu, vô tội nói: "Nhưng mà, ta cũng không có an táng sư phụ a, cho nên cũng không có những thứ như phần mộ a."
Bình Luận (0)
Comment