"Trác huynh, đêm mai tại tuyệt đỉnh Hoa Sơn, chúng ta sẽ đấu một trận với nữ ma đầukia, đêm nay liền phải nhân cơ hội mà luyện tập tuyệt mệnh trận một chút."
Không thể không thừa nhận, vừa rồi khi nghe thấy một câu nói kia, đáy lòng thật sự là ảo não không thôi, người muốn tránh né nhất, cố tìnhbản thân lại chủ động dẫn Luyện nhi đến gặp, mặc dù chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên đếntừ sai lầm của bản thân, hoặc có lẽ chính từ những sự trùng hợp tựa như do số mệnh sắp đặt này, mới càng làm cho người ta cảm thấy vô lực chán nản.
Bất quá loại cảm giác vô lực chán nảnnày không kéo dài bao lâu, liền bị bản thân xua đi.
Dù sao, nếu như muốn lựa chọn giữa an toàn của Luyện nhi và chuyện để cho bọn họ gặp mặt, vậy đáp án chính là không cần nói cũng biết.
Dưới sườn núi, ánh trăng lạnh nhạt, ánh sáng trắng lạnh chiếu lên trên mặt đất, phản chiếu ra hình bóng lờ mờ của vài người kia, nhưng miễn cưỡng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, chỉ là chiều gió thổi loạn, lúc Đông lúc Tây, làm rối loạn hướng đi của âm thanh, bất quá cho dù lànhư vậy, tập trung mà lắng nghe, vẫn có thể nghe ra được rất nhiều những cuộc đối thoại đứt quãng.
Không nghe liền không biết, sau khi lắng nghe liền không khó để phát hiện ra, thì ra Ứng đại ca mà đám người này nhắc đến, chính là người mà Luyện nhi gọi là Ứng lão tặc, cũng chính là người nàng ước đấungày mai, cho nên nữ ma đầubọn họ luôn miệng nhắc đến, tất nhiên cũng không phải là ai khác.
Nói như vậy, bọn họ đúng là có ý định liên thủ để đối phó Luyện nhi, ta nghe thấy liền nhíu mày, vừa nghiêng tai lắng nghe, vừa giảm thấp âm thanh mà hỏi ở người bên cạnh: "Không phải ngươi chỉ ước đấu với một người thôi sao? Đây là có chuyện gì?" Lại nghe thấy Luyện nhi khẽ hừ một tiếng, nói: "Hắn muốn nhờ người giúp đỡ, ta sợ cái gì?" Sau đó ánh mắt lại thẳng tắp nhìn chằm chằm xuống dưới sườn núi không buông.
Liếc nhìnngười ở bên cạnh một cái, giờ phút này trên mặt nàng ngoại trừkinh thường, cũng nhìn không ra có gì khác, bản thân cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều, liền đem lực chú ý một lần nữa ném về phía bên kia.
Những người kia sau khi loáng thoáng trò chuyện với nhau vài câu, từng người liền bắt dầu di chuyển, trước sau tương ứng, xếp thành một vòng tròn, một người đứng trong vòng tròn lớn tiếng nói: "Bảy người chúng ta, mặc dù đều là cao thủ thượng thừa, thế nhưng Ngọc La Sát ra tay nhanh như chớp, nếu như không luyện tập cho tốt, bảy ngườihợp lực, muốn thắng nàng không khó, nhưng nếu như nàng liều mạng, chưa hẳn có thể thắng được. Cho nên Ứng đại ca nghiên cứu ra trận thức này, tên là Thất Tuyệt Tru Ma Trận, trong đó có một người làm chủ soái, phối hợp tác chiến bốn phương, tiên phong hậu vệ, thay nhau luân chuyển, đội hình biến hóa kỳ quỷ, như vậy ba tiến ba lui, người này tiến người kia lui, chính giữa lại có người phối hợp tác chiến, nhất định sẽ khiến cho địch nhân chống đỡ không xuể, cho dù nàng có ba đầu sáu tay, cũng khó thoát được. Hiện tại đại ca chưa xuất hiện, tạm thiếu đi vị trí chủ soái, sáu người chúng ta trước luyện tập cáchphối hợp công kích a!"
Hắn nói xong lời này, liền bắt đầu nhẹ giọng giảng giải cáchdi chuyển củatrận thế, ta nghe thấy không hiểu quá rõ ràng, chính có chút sốt ruột, cũng may sau đó bọn họ liền bắt đầu luyện tập, mặc dù lới nói nghe không rõ hoàn toàn, chỉ là dưới ánh trăng động tác của mỗi người vẫn có thể phân biệt được rõ ràng, chỉ thấy sáu người này chia làm hai tốp, bên này phát một chiêu, bên kia lập tức bổ sung vào, trận hình lúc tròn lúc vuông, bỗng nhiên vây kín bốn phía, bỗng nhiên lại bọc đánh hai bên, chỉ là bước chân lại không loạn chút nào, giống như một luồng sóng không ngừng ập đến, dâng lên, là hạ quyết tâm không cho người ta có cơ hội để thở lấy hơi.
"Cái gì màThất Tuyệt Tru Ma Trận, nói nghe thật êm tai, bất quá chính là xa luân chiến* mà thôi." Bên tai, Luyện nhi nhỏ giọng oán trách, tuy rằng giọng nói khinh thường, chỉ là thần sắc thực sự trở nên nghiêm túc, võ học của nàng đã đến trình độ cao siêu, sớm đã nhìn thấy sự lợi hại trong đó, chỉ là ngoài miệng không muốn thừa nhận.
(*Xoay vòng, luân phiên nhau)
"Là thế trận xa luân chiếnđược sắp xếp một cách chu đáo chặt chẽ." Ta nói một câutiếp lời nàng, biết rõ tính khícủa nàng, cũng không nói thêm gì nữa, miễn cho sẽ làm ảnh hưởng đến trí nhớ củanàng.
Có thể phá vỡ thế trận này, bảo đảm ngày mai nàng sẽbình an, vô luận tối nay gặp phải ai, đều là đáng giá.
Cứ như vậy trôi qua một hồi, có lẽtên đầu lĩnhở phía dưới cảm thấy thao luyện đã quen thuộc, hô lên một tiếng, đem trận thế thu lại, mọi người đều rút lui, liền nghe thấy người kia cười nói: "Trác huynh, liên hoàn kiếm phápVõ Đang của huynh phối hợp cùng Tung dương phi phong kiếm pháp của Triệu huynh, thật sự là làm cho Thất Tuyệt Trận rạng rỡ lên không ít a, vốn thiếu mấtmột người đang không biết nên làm thế nào, lại được huynhtrượng nghĩa tương trợ, thật sự là trời trợ giúp chúng ta." Sau đó lại nói đến những thứ gọi là việc ác củaNgọc La Sát, liền nghe thấy một nam tử trả lời: "Nếu như nữ tặc kia hung bạonhư thế, lại từng có liên quan đếnVõ Đang chúng ta, thực sự là không thể tha cho nàng, loại trừđi cũng tốt."
Nghe bọn họ nói như vậy, Luyện nhi làm sao có thể chịu đựng được, nếu như không phải do ta gắt gao lôi kéo, chắc hẳn đã sớm nhảy dựng lên, kỳ thật ta cũng không biết vì sao mình phải kéo nàng lại, chỉ là không muốn nàng nhảy ra ngoài gặp mặt những người kia, trên thực tế cũng thật là ngớ ngẩn, đêm nay không gặp, đêm mai cũng chính là phải gặp, lại nghĩ có thể muộn một chút liền muộn một chút, huống chi kiếm trận kia đã ghi khắc trong đầu, cũng cần có thời gian để suy nghĩ đối sách, lại càng cảm thấy nên giữa chặt lấy nàng mới đúng.
Nhưng mà tính khí của Luyện nhi như thế nào, làm sao có thể chấp nhận chuyện người khác ở sau lưng vu oan như vậy? Đặc biệt là một câu nói sau đó của Trác Nhất Hàng, không biết có phải là bản thân nhạy cảmhay không, nhưng thấy nàng lại càng trở nên căm tức, nàng càng căm tức một người trái lại càng là mỉm cười, ở trước mặt ta lại không thể trêu đùa dùng bộ dáng như vậy, chỉ là không nói lời nào, lại hờn dỗi yên lặng mà vận lực, đọ sức muốn đứng lên.
Trong lúc gần như sắp không còn giữ được nàng nữa, chợt nghe thấy từ trong khu rừng cách đó không xa có một tiếng cười lạnh vang lên, thoáng chốc hù dọa đến chim muôn của cả một khu vực!
Mọi người đều là cả kinh! Ta và Luyện nhi buông lỏng phân định cao thấp, ngạc nhiên nhìn về phía bên kia, những người ở dưới sườn núi lại phản ứng càng lớn, tên đầu lĩnh kia hét lớn một tiếng, sáu người nhao nhao phóng về phía phát ra tiếng cười.
Bọn họ lao vào trong rừng, nhưng có một hồi gió lạnh nổi lên, đốm lửa chợtlóe, lại thấy vài bóng người tới tới lui lui giữa vùng cây cối một hồi, quấy nhiễu khiến cho chim chóc bay lên khắp bốn phía, nhưng lại không có tí thu hoạch nào, cuối cùng mới tụ tập lại cùng một chỗ, hoảng sợ suy đoán, có người nói: "Chẳng lẽ là Ngọc La Sát đến trêu chọc chúng ta!" Người còn lại đáp: "Không giống như là tiếng cười của nữ tử." Lại có người nói: "Chẳng lẽ là Quỷ mị, Quỷ mị cũng không có thân pháp nhanh như vậy." Cũng có người đoán: "Chẳng lẽ là chúng ta nghe lầm?"
Cuối cùng vẫn là tên đầu lĩnh kia có can đảm nói: "Mặc kệ hắn là hữu hay là địch, nếu như dám xông vào trong Thất Tuyệt Trận củachúng ta, không chết cũng bị thương, cần gì phải sợ hãi." Sau một câu nói này, thực sự là làm cho bầu không khídịu lại, lập tức khiến cho từng người cẩn thận phân tán, chính hắn cùng Trác Nhất Hàng cũng xa xa rời đi, đi đếncon đường nhỏ xuống núi, càng lúc càng xa.
Đợi đến khi xác định bóng người đã tánđi hết, mọi nơi đẵ trở lại yên tĩnh, chúng ta mới từ đứng dậy từ phía sau cây đại thụ sau vách đá.
Nghiêng đầu nhìn sang người bên cạnh một cái, chỉ thấy dưới ánh trăng thần sắc của nàng nghiêm trọng, hàng lông mày mỏng hơi nhíu lại, liền biết rõ sự tình không tốt, đứa nhỏ này tuy rằng ngạo khí, chỉ là trong lòngđều tự có những phán đoán, vừa rồituy rằngđám người kia không thu hoạch được gì, ngay cả bản thân, cũng dựa vào lợi thế địa hình, mới có thể nhìn thấy trong rừng mơ hồ có một cái bóng đen, nhanh như kinh hồng*, chỉ là thoáng lênmột cái liền không thấy tung tích, tốc độ kia so với khi Luyện nhi dốc ra toàn lực e là cũng không kém hơn bao nhiêu, lúc này thấy thần sắc củanàng như vậy, đối với phán đoán của bản thân liền xác định hơn không ít.
(*Ở đây là dùng để miêu tả hành động nhanh như ánh sáng)
Riêng trận pháp kia còn dễ đối phó, cố tìnhcòn gặp phải Trác Nhất Hàng không thể để cho người ta yên tâmkia, lúc này lại xuất hiện một nhân vật như vậy, cũng không biết là địch hay là bạn, hay chỉ là tình cờ, lúc trước cho rằng chỉ là một trậnquyết đấu đơn giản nay càng nhìn lại càng trở nên phức tạp, ngay khi đang âm thầm phiền não, trong lúc lơ đãng bàn tay phải lại được một sự mềm mại bao lấy, ngẩng đầu lên, chỉ thấy Luyện nhi bên kia đang nắm lấy tay ta, nhìn qua nói: "Nghĩ gì vậy? Trở về lại nghĩ tiếp a, đã chứng kiến được những chuyện này, cũng không cần lại đi đến Ngọc Nữ Phong kia để thăm dò trận địa nữa đi?"
Lúc trước nàng còn đang nhíu mày dường như đang suy nghĩ, nhưng mà chỉ trong một chốc lát, liền lại khôi phục được sựngang nhiên tự đắc nhưbình thường, thậm chí giữa hai đầu lông mày lại thêm vào vài phần thần thái ngạo nghễ, ta nhìn thấy liền không khỏi ngẩn ngơ, nghĩ lại, chỉ khẽ mỉm cười, nắm lại tay nàng, khe khẽ siết lấy, nói: "Được rồi, về trước thôi."
Đúng vậy a, trong mắt của Luyện Nghê Thường không sợ trời không sợ đất, dù sự việccó lớn hơn nữa, bất quá cũng là binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn a, trong thiên hạ này, có mấy người mấy việc, có thể khiến cho nàng phiền não sợ hãi?
Ngọc Nữ Phong tất nhiên là không cần đi nữa, sự thu hoạch ở dọc đường này thật sự là đã vượt quá mong đợi, trở lại trong Hoàng Long động, ta thấy Luyện nhi một mình ngẩn người suy nghĩ, cũng không quấy rầy nàng, chỉ là đến thời gian liền gọi nàng đi rửa mặt, kéo nàng đi ngủ, vốn còn lo lắng nàng sẽ suy nghĩ quá nhiều mà khó ngủ yên ổn, không ngờ chuyện đó lại không xảy ra, vừa nằm xuống không bao lâu nàng liền ngủsay sưa, vẻ mặt lúc ngủ vẫn là trước sau như một vô ưu vô lự, ngược lại bản thân mình lại là một đêm tràn đầy những ý niệm khó phân trong đầu, mơ thấy những giấc mộng linh tinh, không phải quá an ổn.
Ngày hôm sau mọi chuyện lại như thường, chúng ta gần như đều không nhắc đến những chuyện ngày hôm qua, chỉ là hôm nay bản thân cũng không muốn Luyện nhi phụ giúp gia sự, lưu cho nàng thêm nhiều thời gian nhàn hạ, ngược lại khiến cho nàng càm thấy nhàm chán, đem đóa hoa nhàn nhạt mà ta cài trên tóc ngày hôm qua ra trêu đùa vuốt ve, vuốt vuốt cả một ngày, sau bữa cơm chiều không lâu, trên gương mặt mang đầy vẻ không vui tìm ta nói: "Thứ tốt ngươi đưa này, nhìn xem, mới qua một ngày, cũng đã không còn tươi nữa."
Lúc này mới tẩy rửa bát đũa xong, bàn tay vẫn còn ướt, chỉ thấy đóa hoa nho nhỏ trong tay nàng đã xìu xuống không ít, đêm qua trước khi đi ngủ, nàng còn cố ý tháo đóa hoa này xuống, hôm nay lại cẩn thận chơi đùa thật lâu, ta đều nhìn thấy, trong lòng cảm thấy hết sức vui mừng, lúc này nghe nàng nói như vậy, không khỏi bật cười nói: "Nói thật ngốc, làm sao có đạo lý hoa đã rời khỏi cành lại sẽ không héo tàn chứ? Cho dù là vĩnh viễn không rời khỏi cành, trên thế gian này cũng không có đóa hoa nào nở mãi không tàn a."
"Tóm lại lần sau khi ngươi đưa cho ta thứ gì đó, nhớ rõ là phải đưa thứ có thể giữ lâu được, ít nhất là không thể ngắn ngủi như vậy." Nàng cũng không phản bác, tựa như chỉ vì muốn đến oán giận một chút, sau khi để lại một câu oán trách này, liền đi vòng qua tiến vào trong, chờ đến khi ta lau khô tay trở lại trong động, đúng lúc nhìn thấy nàng đang đứng ở trong góc động dùng để cất giữ tạp thư kia, đem đóa hoa đã mất đi nét tươi đẹp trong tay kẹp vào trong trang sách.
Không có nhìn lầm, đó chính là quyển sách nàng dùng để kẹp bức di thư cả sư phụ.
Làm xong chuyện này, Luyện nhi liền đứng thẳng người dậy, chỉnh lại quần áo, nâng trường kiếm đặt ở trước giườnglên, đi đến trước mặt của ta, cười nói: "Ta phải ra ngoài rồi a."
Theo bản năng quay đầu nhìn nhìn ngoài động, nhưng thật ra là nhìn không thấy quang cảnhbên ngoài, chỉ là cả ngày hôm nay đều luôn lưu ý, bây giờ không cần nhìn cũng biết rõ đại khái canh giờ, ta nói: "Nhanh như vậy sao? Không phải ước đấu lúc nửa đêm sao, lúc này ánh trăng vừa mới lên, không phảilà quá sớm sao?"
"Có thể đi sớm không thể đi muộn nha, không phải là ngươi dạy sao." Nàng kiên định gật đầu.
"Vậy được rồi." Ta cũng không có tâm tư đấu võ mồm với nàng, cũng đứng lên, đi đến dưới gối cầm lấy thanh đoản kiếm vẫn luôn mang theo bên mình khi còn nhỏ, nhét vào bên hông, nói: "Đi thôi, ta đi cùng ngươi."
Lời này vừa nói ra, đã thấy đối phương liền nhíu mày, Luyện nhi lắc đầu: "Là ta đi ước hẹn đánh nhau với người ta, ngươi đi làm cái gì? Không tốt, không cần, ngươi chờ ở đây, qua nửa đêm ta rất nhanh sẽ trở về."
Trầm mặc một lát, ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt của nàng, không tiếp lời, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là bình tĩnh lập lại những câu đã từng nói: "Không rời khỏi ngươi, cùng tiến cùng lui...Luyện nhi, lúc đó ngươi chính là đã đáp ứng rồi."