Đây là thờiloạn thế sinh tử vô thường, bản thân đã sớm rõ ràng, từng trải qua tử vong, từng nhìn thấy thi thể, ngay cả người duy nhất mà bản thân quan tâm lại chính là người mà giang hồ gọi là nữ ma đầu,bình thường cười nói nhưng cũng có thể lạnh lùng ra tay hạ sát người khác, đối với chuyện này, phần lớn thời gian ta cũng có thể thản nhiên đối mặt, tối đa chỉ là thỉnh thoảng ngăn nàng lạm sát quá nhiều.
Nhưng mà ngay cả như vậy, haitay của mình lại vẫn sạch sẻ, tuy rằng cũng từng giao phong với người khác, chỉ là cho đến bây giờ đứng nói là lấy tính mạng của ai, ngay cả máu của người khác, cũng chưa từng thật sự dính qua.
Có lẽ là bàn tay chưa từng nhuốm máu, nhưng tâm lại đã nhuốm rồi, nếu không tại sao trong chớp mắt lại có thể sinh ra một suy nghĩ ngoan tâm khó hiểu như vậy?
Ác hướng đảm biên sinh*, có lẽ chính là loại cảm giácnày.
(*Trích từ câu 怒从心头起, 恶向胆边生: Nộ tòng tâm đầu khởi, ác hướng đảm biên sinh. Câu nói xuất phát từ những truyện về lịch sử thời ngũ đại nói về Chu Ôn khi nghe thấy mọi việc diễn ra không tốt đẹp, tức giận từ trong tâm ra mà có thể bất chấp làm mọi việc.)
Khi ác niệm được sinh ra, tâm tình lại vô cùng lãnh tĩnh, tựa hồ đó căn bản không liên quan đến tình cảm, bước chân lướt qua tạo thành một khoảng cách vừa vặn tránh được mười ngón tay cầm nã thủ, ngay sau đó liền chính là trường kiếm kéo tới, phối hợp đúng là rất tốt, cố tình lưỡi kiếm kia lại chậm chạp khó hiểu, cũng không hề sắc bén, cắt ngang qua thanh đoản kiếm trong tay, dễ dàng ngăn chặn, nghiêng người lướt qua, vọt đến sau lưng đối thủ, lợi dụng nó để chặn ngang một đường tấn công khác.
Khi nhanh chóng xoay thanh kiếm trở lại, hắn còn chưa kịp né tránh, rơi vào trong mắt chính là một sống lưngrộng lớn không hề phòng bị, khoảng cách lại gần như vậy.
Nếu như muốn động thủ, thời cơ đang ở trước mắt!
Người ở trước mắt này, trong tương lai hắn là người sẽ làm tổn thương Luyện Nghê Thường, trong tương lai hắn là người sẽ hủy đi Luyện Nghê Thường, nếu như ta vô pháp ngăn cản Luyện nhi yêu mến hắn, vậy mọi chuyện tiếp theo cũng liền không thể ngăn cản, vận mệnh đã được định trước, ta có lẽ vốn là bất lực, hoặc cũng có lẽ sẽ bất giác liền phải trơ mắt nhìn hậu quả xấu nhất xảy ra, tựa như những chuyện xảy ra với sư phụ vậy!
Nếu đã như vậy, sao không rút củi dưới đáy nồi, trảm thảo trừ căn, nhân lúc mọi chuyện còn chưa bắt đầu, cắt đứt ngọn nguồn gây chuyện!
Ý niệm này có lẽ đã sớm có, ẩn dấu ở một góc âm u trong đáy lòng đã lâu, trong phút chốc vào thời điểm thích hợp liền xuất hiện, rõ ràng khiến cho người ra không có nửa điểm càm thấy không ổn, chỉ có điều đại não lại đưa ra một cái chỉ thị, thân thể lập tức chấp hành, bản thân cơ hồ là không chút suy nghĩ, trở tay đâm một kiếm, lại dùng chính là một loại liên hoàn sát chiêu!
Gần trong gang tấc, lưu tinh cản nguyệt*, xuất thủ tất trúng, trúng chiêu nhất định phải vong mạng!
(*Sao băng đuổi theo ánh trăng, ý chỉ hành động rất nhanh)
Trong thoáng chốc liền có thanh âm vang lên, nói dối.
Ngươi đang nói dối.
Ngươi lấy muôn vàn lý do, dùng mọi cách tô son trát phấn, làm sao lại là vì Luyện Nghê Thường? Chẳng những không phải là vì nàng, hơn nữa chính là đang hại nàng.
Nếu như người này đã chết, bất quá chính là giải trừ đi nỗi khổ sở của ngươi, lại đáng thương cho Luyện Nghê Thường bị chặt đứt tơ hồng định mệnh, nếu như kiếp này nàng không thể nào tiếp nhận được ngươi, vậy có phải liền phải cô độc sống hết quãng đời còn lại hay không, một đời tử thủy vô lan*? Mệt cho ngươi lúc trước còn buông lời thề, chỉ cần thua cuộc liền đem hết toàn lực, bảo hộ nàng mưa thuận gió hoà trăm năm hảo hợp, tại sao trong chớp mắt liền vô lại lật tung chiếu bạc, hủy đi lời thế ước?
(*Vũng nước tù đọng không có gợn sóng, ý nói một đời buồn chán không có cảm xúc)
Ngươi thật sự muốn vì bản thân mình mà bỏ qua tất cả, muốn loại trừ đại họa trong đầu, lại làm hại đến nàng sao!
Suy nghĩ luân chuyển, kỳ thật bất quá chỉ là trong nháy mắt, lại giống như sét đánh không kịp che tai, nhịp timdồn dập, lúc này cả ngườimới dường như tỉnh lại từ cơm ác mộng, lại tràn ra một thân mồ hôi, kiếm thức trong tay cũng đã như mũi tên rời khỏi dây cung, thật sự là quá nhanh, đứng nói đến chuyện thu chiêu, ngay cả xoay chuyển mũi kiếm đều đã không còn kịp nữa rồi, nhìn thấy mũi kiếm sắp đâm vào, tình thế nghìn cân treo sợi tóc, chỉ có thể thả tay buông kiếm, để mặc cho hung khí kia loảng xoảng rơi xuống đất.
Cho dù là như vậy,chỉ còn lại tay không, vẫn là một chưởng mang theo phần uy lực còn lại, đánh vào trên lưng nam tử, bất quá căn cơ của hắn vững chắc, trúng một chưởng liền lảo đảo, thoáng lung lay một chút, cũng liền trầm ổn lại thân thể.
Biến cố này hiển nhiên là hắn không ngờ đến, sau khi đứng vững, trên gương mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc mà quay đầu lại nhìn ta, ta cũng không khỏi quay đầu nhìn hắn một cái, chính là một cái nhìn này, lại phát hiện ra ánh mắt của hắn biến hóa trong một cái chớp mắt, tựa như muốn nói lại thôi.
Không cần suy nghĩ nhiều, một giây sau, liền hiểu được nguyên nhân của sự biến hóa này.
Tay phải trống không duy trì tư thế tung chưởng, còn chưa kịp thu về, liền bị kẹp lấy bởi một nguồn lực khổng lồ, đó thật sự là bịkẹp lấy, tựa như một cái kềm nhổ đinh khổng lồ đang siết lấy cánh tay, kẹp lấy kéo nhẹ một cái, cả cơ thể đều thân bất do kỷ lảo đảo ngã về phía trước, tiến lên hai bước, liền lại bị một nguồn lực khác đâm vào trước ngực, đồng thời cánh tay đang bị kẹp chặt liền vặn xoắn một cái, trong tai dường như có thể nghe thấy thanh âm đứt gãy vang lên.
Mãnh liệt cắn chặt bờ môi, liều mạngmuốn đem một tiếng kêu đau kia nuốt xuống, kêu lên cũng sẽ không giảm bớt đau đớn, ngược lại sẽ quấy nhiễu khiến cho Luyện nhi phân tâm, đáng tiếc cắn nát bờ môi cũng không thể kiềm chế được, xung lượng trong cổ họng quá lớn, theo thanh âm cùng nhau thốt ra, còn có một màu đỏ thẫm.
Trong miệng mang theo hương vị ngai ngái, vẫn là ngăn không được mà muốn bật cười, chuyện này thật là đáng buồn cười, hết thảy lại đều là tự làm tự chịu, vốn đã có Trác Nhất Hàng đứng chắnở giữa, nếu như không phải bản thân sinh ra ý niệm lệch lạc, lại thay đổi giữa chừng, sao lạicó thể đẩy hắn ra, tay không tấc sắt đem bản thân đưa lên trước mặttrảo thủ ngạnh công lợi hại kia, rơi vào kết quả như vậy?
Có lẽ khi thiết thủ siết chặt nơi cổ họng, bản thân thật đúng là đang mỉm cười, nếu không hảo thủ ở trước mắt này sao lại lộ rabiểu tìnhvừa sợ vừa nghi như gặp quỷ thế này?
Tính mạng treo lơ lửng, khi tính mạng đang treo lơ lửng thì bên tai nghe được một giọng nam tử chần chờ nói: "Phạm huynh khoan đã...", có thứ gì đó tiến đến nhanh hơn so với giọng nói củanam tử này, đó là một tiếng gió sắc bén, trong đó còn mang theo một thanh âm bức người: "Kim cangthủPhạm Trúc! Ta muốn mạng của ngươi!"
Một câu nói ngắn gọn lọt vào trong tai, rõ ràng cảm giác thanh âm vốn là quen thuộc lại có chút xa lạ, tràn đầy hung ác cùng lạnh lẽo đến thấu xương, ánh mắt liếc nhìn qua, cầu vồng ánh bạc xoắn tới, thân kiếm chưa tới kình phong đã ập vào mặt, ngạnh công hảo thủ kia tất nhiên nhận biết nặng nhẹ, cũng không kịp dùng chiến thuật bắt người làm con tin, buông lỏng tay, lăn người né tránh, tránh ra thật xa, mới thoát khỏi phạm vi của kiếm phong.
Cổ họng không còn bị kiềm chế, liền cũng mất đi lực chống đỡ, chỉ cảm thấy chân bước suy yếu, cánh tay phải cùng xương quai xanh phía dưới đều đau đớn đến mức khiến cho người ta gần như muốn ngạt thở, mở to miệng trùng trùng điệp điệp hổn hển hô hấp vài cái, lại lập tức khép chặt lại, bởi vì một người đã nhảy đến trước mặt.
Kỳ thật ta không biết rốt cuộc bản thân bị thương như thế nào, cũng không muốn để cho nàng biết, ít nhất bây giờ là không muốn.
Cũng may lúc này Luyện nhi cũng không có thời gian để tra xét, biến cố đột ngột này đối với chúng ta là bất lợi, tất nhiên lạilà có lợi cho đối phương, đặc biệt là vài người đang cùng Luyện nhi giao phong, nhìn thấy bọn họ cũng đã mang theo những vết thương có mức độ khác biệt, bây giờ nhìn thấy thế cục biến hóa, nguyên một đám người phấn khởi phản công, từng bước ép sát lấy nàng không buông, Luyện nhi cố gắng chống đỡ, một tay lôi kéo, nâng ta ngồi lên, chỉ kịp quét mắt đại khái nhìn qua, ánh mắt lành lạnh, cắn răng nói: "Ngươi chờ đó!" Sau đó quay người tung ra một kiếm, đầy những binh khíđang kéo tới ra xa, vừadẫn dắt vừa áp chế bọn họ rời đi, lại vừa truy sát gắt gao một người trong đó không buông.
Nhờ phúc của nàng, bên này tạm thời xem như an toàn, ta không dám thả lỏng, nhanh chóng kiểm tra thân thể một lần, phía dưới xương quai xanh hứng chịu một đòn trọng kích tạm thời không rõ mức độ, trước hết tạm thời gác lại, cũng may cánh tay phải xem như có thể nhìn thấy rõ ràng, so với trong tưởng tượng khá hơn một chút, tất nhiên là đã bị gãy, may mà không hoàn toàn gãy đôi, chịu đựng sự đau đớn kịch liệt một lần nữa miễn cưỡng thừ nhúc nhích cánh tay, có lẽ không hoàn toàn là gãy xương, những vết thương như thế này khi làm du khách ba lô cũng đã sớm trải qua hai ba lần, cũng coi như có biết đến, chống đỡ muốn ngồi thằng lên, đáng tiếc ở phụ cận không có thứ gì thích hợp dùng để sơ cấp cứu, chỉ có thể nén đau đem đoản kiếm kéo đến bên người.
Đợi đến khi làm xong những chuyện này, đã ra một thân mồ hôi, trên trán mồ hôi lạnh lại càng chảy xuống ròng ròng, cảm giác đau đớn làm cho người ta choáng đầu hoa mắt, hận không thể đau đến bất tỉnh mới tốt, nhưng mà nhìn thấy bên kia đang loạn đấu, nếu thật sự có thể bất tỉnh bản thân cũng liền không dám bất tỉnh.
Đau đớn chỉ là cảm giácsinh lý, lo lắng trong lòng mới là sựhành hạ chânthật, thầm hận bản thân bị ma quỷ xui khiến, thế nhưng lại tạo thành thế trận như thế này, bây giờ Luyện nhi lại lâm vào khốn cảnh nhưlúc trước, thậm chí so với lúc trước còn nguy hiểm hơn rất nhiều, bởi vì bây giờ nàng vốn không có bình tĩnh đối địch, đối với những người còn lại đều là ứng phó cho xong, trong lúc tung ngườikhinh thân, mũi kiếm dường như chỉ tìm cơ hội xoay quanh đuổi theo bàn tay kia, từng chiêu âm tàn, tư thế kia quả thực chính là không khoét thịt gọt xương liềnsẽ không bỏ qua.
Trong lòng biết rõ nàng là muốn báo thù cho ta, nhưng mà giờ phút này không phải là lúc thỏa mãn những suy nghĩ của bản thân, sát pháp củaLuyện nhi như vậy, có lẽ đối phương sẽ nhất thời cảm thấy trở tay không kịp khó có thể ứng phó, nhưng một khi đã thích ứng, vậy chính là vô cùng bất lợi, không nói đến chuyện khác, chỉ cần dùng người kia làm mồi nhử, kịch liệt làm hao tổn thể lực củaLuyện nhi, đến lúc đó mọi chuyện liền là đại cục đã định.
Giờ phút này bản thân đã vô pháp tiến lên hỗ trợ, mở miệng nói với Luyện nhi e làhiệu quả cũng quá mức bé nhỏ, ngược lại sẽ dễ dàng nhắc nhở đối thủ, nhưng cho dù là như vậy, cũng không phải là không có biện pháp.
Kỳ thật biện pháp này, có lẽmới chính là kế sách tốt nhất, đã sớm nên dùng, là ta một lòng chỉ muốn cùng nàng nghênh đón kẻ địch, tạp niệm bộc phát, mới trở nên hồ đồ...
Bây giờ không phải là lúc để ảo não tự kiểm điểm, gác những tâm tưcòn lại sang một bên, hắng giọng một cái, lồng ngực chấn động lại dẫn tới một trậnđau đớn, cũng không bận tâm quá nhiều, nín thở chịu đựng cho qua, lại hít sâu vào một hơi, liền tập trung tinh thần, lớn tiếng nói với những người ở phía bên kia.
"Các vị trong cuộc ở phía bên kia, tiểu nữ tử không phải là người trong giang hồ, không biết lai lịch của các vị, nếu như có chỗ nào đắc tội xin hãy thứ lỗi." Cố gắng thở ra một hơi, bỏ qua sự đau đớn sinh ra khi nói chuyện, ta lớn tiếng nói: "Muội muội của ta, cũng chính là nữ ma đầu mà các ngươi nói đến, xưa nay làm việc có chút kiêu ngạo kỳ quái, có lẽ cũng đã làm một ít chuyện khiến cho người ta không hài lòng, chỉ là sai trái cũng có nặng nhẹ, tội trạng cũng phân chia lớn nhỏ, cho dù nàng có kiêu ngạo kỳ quái, nhưng tối nay chính là làm chuyện trừ hại cho nước! Ân oán giang hồ, so với quốc thù gia hận, cái nào nặng cái nào nhẹ? Tin rằng đã là người hiệp nghĩa có chút lương tâm, đều sẽ thanh sở minh bạch!"
Đúng vậy, lúc trước khi Luyện nhi thẳng thắnnói đến chuyện này, tính cả Trác Nhất Hàng, đối phương tổng cộng có ba người từng lộ ra vẻ kinh nghi, một màn kia còn nhớ rõ rành mạch, cho dù giờ phút này bản thân đã không thể động đậy, nhưng chỉ cần có thể đứng ở bên ngoài nói chuyện thu hút lực chú ý của bọn họ, thậm chí khiên cho bọn họ rời khỏi vòng chiến, như vậy so với bản thân tiến đến trợ chiến còn có lợi hơn rất nhiều lần.
Cho nên khi nói đến những lời này, ánh mắt liền chăm chú nhìn thẳng vào ba người kia, đúng như dự đoán, vài câu ngắn ngủi vừa rồi, liền khiến cho bọn họ phân tâm, tuy rằng thế công vẫn là như trước, chỉ là dĩ nhiên đã lộ ra thái độdo dự.
Trong lòng mừng thầm, bởi vì cái gọi là rèn sắt khi còn nóng, ta nắm chặt lấy vạt áo cố nén cảm giác đau đớn, lại hít sâu vào một hơi nói: "Có lẽ trong lòng các vị còn có nghi vấn, nhất thời không biết tin ai mới tốt, nhưng màLa Kim Phong La đại hiệp đã chết chính là sự thật, các vị có thể tra xét, hôm nay trong trận chiến này nhất định có một bên là kẻ giả danh lừa bịp, thả lầm một nữ ma đầu, cùng với thả lầm một tên bán nước, xin các vị hãy tự vấn lương tâm, cái nào càng không thể chấp nhận nổi!"
"Cẩn thận!" Lời còn chưa dứt, bên tai vang lên một tiếng hô, mãnh liệt đau đớn khiến cho trước mắt người ta mờ mịt như đọng sương mù, cũng không thể nhìn thấy những vậy quá nhỏ hoặc quá nhanh, đồng thời dường như cũng nghe đến một tiếng leng keng, có thứ gì đó rơi trên mặt đất, sau đó trước mặt xuất hiện một người, mặc dù không phải là Luyện nhi, chỉ là xác thực cũng không tính là người xa lạ.
"Trịnh lão tiền bối, nàng đã bị thương, ngươi đâm sau lưng ngườibị thương như vậy, e rằng không phải là hành vi của người chính đạo?" Trác Nhất Hàng vung kiếm mà đứng, giọng nói trầm xuống, rõ ràng là có chút bất mãn, chỉ là giọng nói vẫn coi như khiêm tốn, mà đáp lời hắn cũng không phải là người xuất thủ, ngược lại là lão đầu gầy còm vừa động thủ vừa cao giọng nói: "Đừng bị lừa dối, người này là đồng bọn củatặc bà nương kia, vừa rồi ra tay đối địch với chúng ta, bây giờ bị thương còn chưa hết hi vọng, muốn dùng điêu ngôn xảongữ để mê hoặc người khác, ý định châm ngòi ly gián khiến cho chúng ta không thể đồng đối địch, thật sự không thể giữ nàng lại!"
"Ứng lão tặc! Ưng Tu Dương! Người dùng điêu ngôn xảongữ để mê hoặc người khác chính là ngươi mới đúng đi? Ta không lấy đầu của ngươi, liền sẽ không bỏ qua!" Trong đám người làtiếng quát oán hận của Luyện nhi, vừa rồinàng vô cùng dụng tâm giết địch, chính là không kịp phát hiện ra một chiêu đánh lén này, sau đó khi nhận ra, tất nhiên càng trở nên tức giận.
Nhưng mà thật sự không ai nghĩ đến, một câu nói kia, thế nhưng lại sinh ra hiệu quả không thể tưởng tượng được đối với một người.
Ta chỉ nhìn thấy nam tử đứng ở trước mặt toàn thân run lên, nhẹ giọng lặp lại cái tên kia một lần, sau đó lớn tiếng nói: "Ưng Tu Dương? Ứng lão tiền bối, thì ta tên đầy đủ của ngài là Ưng Tu Dương!" Tuy hắn lớn tiếng, giọng nói vẫn là khiêm tốn, trong lúc cấp bách lão đầu gầy còm kia không có nghi ngờgì, cũng lớn tiếng đáp lại một tiếng, còn muốn nói tiếp gì nữa, chỉ thấy Trác Nhất Hàng tung người nhảy qua, chỉa thẳng mũi kiếm liền đâm tới!
Lão đầu gầy còm kia giật mình không nhỏ, thân thể đột nhiên co rụt lại, quát: "Ngươi điên rồi sao?" Nam tử lại vận kiếm phong, quát to: "Trước tiên ta liền giết chết ngươi têngian tặc bán nướcthông đồng với Mãn Châu này!"
Hành động này của hắn, ở đây không ai ngờ đến, một câu nói kia càng khiến cho mọi người chấn động, Luyện nhi nghiêm nghị nói tiếp: "Thì ra người này quả nhiên là tư thông với người Mãn Châu!" Siết chặt thế kiếm, sáu người còn lại mỗi người đều có phản ứng khác biệt, có lẽ là muốn tự bảo vệ mình, mọi người cũng không có dừng tay, chỉ là không thể phủ nhận thể trận đã hoàn toàn hỗn loạn.
Đến lúc này trận thế lại lần nữa đại biến, biến thành Luyện nhi và Trác Nhất Hàng cùng hiệp lực, hợp chiến với Ưng Tu Dương và sáu tên cao thủ, ta khó chịu ho khan hai tiếng, cuối cùng nhìn thoáng qua hai người đứng sóng vai trong vòng chiến, một đôi người cùng nhau nghênh đón kẻ địch, rốt cuộckhông thể chịu đựng được nữa, nghiêng người ngã xuống mặt đất, đột nhiên chìm vào sự tối tăm vô tận.