Ma Nữ Nghê Thường

Chương 69

(*Trục xuất, đuổi đi)

Tuy rằng nói là đuổi theo, chỉ là sau khi thật sự xuống đồi, chạy đi chưa đến nửa dặm, Luyện nhi lại đột nhiên dừng lại, muốn kéo ta hồi phủ.

Lúc ấy trong lòng bất an, nghĩ rằng có lẽ nàng đã suy nghĩ lại, cảm thấy người khác nói có lý, vì vậy thay đổi chủ ý, dù sao chuyện này thật ra là ta xử lý theo cảm tính mà thôi, nếu nàng làm theo lời khuyên của bọn họ, tính trước làm sau, ngược lại cũng không có gì đáng trách.

Mang theo sự bất an đó mà mở miệng thăm dò, khiến cho thiếu nữ bật cười một tiếng, Luyện nhi không biết ta thấp thỏm bất an, chỉ cười nói: "Ai muốn thay đổi chủ ý chứ? Ta chỉ là nghĩ đuổi theo như vậy e rằng cũng không thành công, dứt khoát trờ về khách điếm trong thành thu dọn vài thứ, ngày mai đánh thẳng đến hang ổ của lão tặc kia là được, cũng không nhìn xem ngươi chạy đến mặt mũi trắng bệch rồi."

Trên đường trở về nghe nàng giải thích, mới biết được thì ra Luyện nhi đã từng nghe nhắc đến người này, mặc dù nàng xuất đạo chưa đến ba năm, chỉ là anh hùng trong hắc bạch lưỡng đạo, cũng biết được đại khái.Thiết lão đầu ở Long Môn huyện cũng coi như là mộtquái khách tiếng tăm lừng lẫy trên con đường Tây Bắc, ở giữa chính và tà, chuyện tốt cũng làm chuyện xấu cũng làm, nếu ai mạo phạm đến hắn, nhất định không có kết cục tốt.

"Ta vốn tưởng rằng mặc dù người này tính khí kỳ quái, chỉ là coi như kiêu ngạo tự phụ, có vài phần bản sắc, nào ngờ nghe danh không bằng gặp mặt, hắn thế nhưng lại xui khiến nữ nhi trộm kiếm phổcủa ta, còn làm hại một mạng người!" Đến cuối cùng Luyện nhi tức giận nói: "Trước kia ta thấyvết máu của Trinh Kiền đạo sĩ biến thành màu đen, còn nghĩ rằng trúng độc mà chết, nhìn kỹ hơn mới phát hiện ra xương quai hàm của hắn bị vỡ, rõ ràng là bị một chưởng đánh xuống sau, năm ngón tay lại khép lại, dùng nội công làm tổn hại đến cuống họng, thủ pháp này rất giống với chiêu thức của Thiết lão đầu, tuyệt đối sẽ không sai!"

Ta yên lặng nghe nàng một đường nói xong, thầm nghĩ Thiết Phi Long võ công cao cường, muốn cướp kiếm phổ tựa hồ cũng không cần phóng độc, huống chi một trận chiếntối nay, quyền cước ngạnh công của lão nhân kia đã đạt đến cảnh giới vô song, cho dù kiếm phổ của sư phụ có tinh diệu, lẽ nào hắn có được còn phải vất vả học lại từ đầu sao? Chỉ là những lời nói sau đó của Luyện nhi lại dường như có chút đạo lý, trong lòng nghi hoặc, tạm thời nén xuống, nghĩ rằng chờ đến khi gặp nhau rồi đối chất cũng không muộn.

Trong đầu óc của bản thân có đủ loại nghi vấn chưa thể đề cập tới, chúng ta trở về khách điếm, nghỉ ngơi đến bình minh, Luyện nhi đánh thức hai người thuộc hạ căn dặn không cần tiếp tục đi theo, nói các nàng tự mình đi đến Ngõa Dao Bảocủa Vương Chiếu Hi tụ hợp cùng mọi người, sau đó liền thu dọn đồ đạc rời đi, thế nhưng còn không quên kéo ta đến y quán bắt mạch xem vết thương một lần, nghe thấy lão đại phu nóitổn thương trên xương đã tiến triển thuận lợi, mới cảm thấy mỹ mãn nhướng mày rời khỏi Duyên An phủ.

Ra khỏi Duyên An phủ, cũng không quá vội vàng, một đường đi vừa nghe ngóng vừa di chuyển, đi về phía Đông Bắc trong vài ngày, đã đến Long Môn huyệnmà lão nhân kia nhắc đến, đi suốt một ngày, chỉ thấy Hoàng Thủy cuồn cuộn, hai bên thạch bích đứng sững, tình thế hiểm trở, đưa mắt nhìn quanh, trên đường không thấy có người qua lại, trên con sông cách đó xa xa, mới nhìn thấy hình ảnh của vài cánh buồm.

Lúc trước tìm nơi nghỉ chânđã hỏi rõ ràng, lại đi đường trong chốc lát, xuyên qua một khe núi, chợt nhìn thấy phía trước có một thôn trang, đến cửa thôn hỏi thăm một lão nông, đây đúng là Thiết gia trang không thể nghi ngờ.

Tiến vào trong trang, Luyện nhi nói ra danh tính củaThiết Phi Long, người dân trong trấn không ai không biết không ai không hiểu, đều nói chính là biệt viện bốn phíađược lợp ngói xanh ở trên dốc núi, cũng có người trên mặt lộ vẻ cảnh giác, dùng giọng điệu địa phương nồng dậm hỏi chúng ta tìm người để làm gì, Luyện nhi tâm tính ngay thẳng, chỉ có ta mỉm cười đáp lại đôi câu lập lờ cho qua, hương nhân dù sao cũng chất phác, có lẽ nhìn thấy hai người chúng ta đều lànữ hài trẻ tuổi cũng không tìm hiểu kỹ nữa, để mặc chúng ta thuận lợi thông hành.

Cứ như vậy một đường đi vào bên trong, từ xa xa đã nhìn thấybiệt viện bốn phía được lợp ngói xanh mà hương nhân nhắc đến, bên cạnh bụi hoa ven con đường dốc núi, bỗng nhiên truyền ra một tiếng cười như chuông bạc của nữ tử, nghe lại có vài phần quen tai, trái tim nhảy lên môt nhịp, dừng bước, giữ chặt lấy Luyện nhi làm thành mộtđộng tác im lặng, liền cúi người nhìn qua phía bên kia để kiểm tra.

Lặng lẽ nhìn vào trong, liền thấy trong bụi hoa có hai nữ tử đi tới, kẻ trước người sau, tựa như đang du ngoạn, trong đó nữ tử mặc trang phục của thiếu phụ lớn tuổi cầm một cái kéo dài trong tay, nhìn thấy hoa đẹp đầu cành, liền vươn tay cắt xuống, đưa cho nữ hài trẻ tuổiở sau lưng, trong tay nữ hài trẻ tuổi sớm đã cầm tràn đầy hoa tươi, nhưng tựa hồ còn cảm thấy không đủ, mỗi lần tiếp nhận, vẫn là thần sắc mỉm cười chưa thỏa mãn.

Vừa nhìn thấy khuôn mặt của các nàng, Luyện nhi bên cạnhliền nhịn không được mà muốn xông về phía trước, bị ta kịp thời nhẹ nhàng đè xuống, lắc đầu, tiến đến bên tai nàng nói khẽ: "Lắng nghe thêm một chút nữa lại tính sau..." Nhìn thấy không biết tại sao nàng có chút cứng ngắt, cổ quái mà xoa xoa lỗ tai, nhưng thật ra cũng yên tĩnh ngồi xuống không động đậy.

Cứ như vậy thu tiếng nín thở trốn ở ngoài bụi hoa, bên kia bụi hoa hai nữ tử đi gần về ohía này, thanh âm cũng dần dần rõ ràng, nữ hài trẻ tuổi ôm hoa hỏi: "Kha di, đã đi nửa ngàyrồi, ngươi muốn nghỉ ngơi một chút không?" Thiếu phụ kia liền cười nói: "A Hô ngươi càng ngày càng nghịch ngợm, ta hầu hạ phụ thân của ngươi, nhưng cũng không phải bằng tuổi với hắn, mới đi đườngmột chút như vậy, ngươi thật sự cho rằng ta là lão nhân mà đối đãi sao?"

Lần trước gặp mặt thái độ của nữ hài kia chính là điêu ngoa tùy hứng, khi đối mặt với thiếu phụ này rõ ràng lại không có chút tính tình nào, chỉ nói: "Kha di nói cái gì vậy a, ta chính là quan tâm ngươi, ngân châmtrên vai ngươi phụ thân mới lấy ra chưa được vài ngày, không phải vết thương còn chưa tốt sao?"

Thiếu phụ vừa nghe nàng nói xong, mở miệng đáp lại: "Cũng không có gì, một cái ngân châm mà thôi, có thể bị thương nặng đến đâu?" Trên tay lại theo bản năng mà xoa xoa bờ vai, nữ hàinhìn thấy, liền cả giận nói: "Phụ thân cũng thật là, rõ ràng là ngươi muốn giúp ông ấy, ông ấykhông cảm kích liền thôi, còn để ngươi bị thương khiến cho đối phương kiêu ngạo, thật sự là quá phận, nếu không đem nay chúng ta làm một bàn tiệc chay cho ông ấy đi?"

"A Hô, ởtrước mặt phụ thân của ngươi vẫn là ít nhắc đến việc này mới tốt." Thiếu phụ nghe thấy nàng nói như vậy, cũng lộ ra vẻ kinh hoảng, xoay người đứng lại, nghiêm mặt nóivới nữ hài kia: "Hôm nay xem ra, kiếm phổ kia có thể thật đúng là của các nàng, chúng ta đuối lý, tốt nhất là chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, nếuđể cho lão gia tử biết rõ liền hỏng bét..."

"Hảo cho một đôi tam lưu tiểu tặc, tiện nhân không biết xấu hổ!" Luyện nhi nghe thấy các nàng nhắc tới kiếm phổ, làm sao còn có thể tiếp tục ẩn núp, quát to một tiếng, trong phút chốc từ bụi cây nhảy ra, vừa đáp xuống trước mặt đối phương, liền mắng: "Kiếm phổ của chúng ta quả nhiên là nằm trong tay các ngươi, nay còn gì để nói? Còn không mau đưa tay chịu trói!" Nói xong liền vươn tay như muốn chộp lấy.

Ta lắc đầu đứng dậy, cũng đi theo bước ra, nhưng cũng không vội vàng, chỉ phủi phủi cỏ khô trên người nhìn về phía các nàng, hai nữ tử kia đột nhiên gặp biến cố, sợ hãi kêu lên một tiếng, lại thấy Luyện nhi động thủ, làm sao có thể cam tâm thúc thủ chịu trói, lúc này liền phản kháng, một người cầm kéo dài, một người rút tiêu ra, ta thấy Luyện nhi tựa như cũng muốn xuất kiếm nghênh đón, lo sợ vừa bất cẩn có thể sẽ gây chết người, lên tiếng nói: "Bắt sống, hảo hảođối chất ngaytại chỗ, miễn cho người ta nói chúng ta không có bằng chứng mà khi dễ người."

Luyện nhi miễn cưỡng liếc nhìn sang một lần, bất quá cũng không phản bác, chỉ mỉm cười nói với hai người kia: "Chính là trò đùa, cũng dám khoe khoang, xem ta bắt lấy các ngươi như thế nào!" Bên trái thanh kiếm không ra khỏi vỏ, khe khẽ xoay tròn, đem cáikéo của thiếu phụ đẩy ra ngoài phạm vi cuộc chiến, bên phải tay không xoay chuyển, chỉ dùng hai chiêu, liền giành lấy ngọc tiêu của nữ hài kia, đẩy nhẹ một cái, ngược lại khiến cho đối phương chịu thiệt, "Ai nha" một tiếng, té trên mặt đất.

"A Hô!" Thiếu phụ kia thấy nữ hài ngã xuống đất, lập tức khẩn trương, lướt thân ngăn ở phía trước Luyện nhi, cầm kéo dài đâm về phía trước, lại chuyển sang bên phải, dư lực chưa hết, lưỡi kéo lại chợt vòng lại, đúng là dùng kéo thay kiếm, sử dụng một chiêu kiếm pháp chính là sát chiêu trong kiếm thuật độc môn của chúng ta, thủ pháp tuy rằng cũng không thuần thục, chỉ là đã từng xem qua kiếm pphổ không thể nghi ngờ.

Luyện nhi tất nhiên cũng biết rõ, thấy vậyliền cười to, ấn bao kiếm xuốngliến hòa giải một chêu này, lại xoay ngược tay, cán kiếm xoát xoát hai cái, tấn công hai cái tạo thành uy hiếp cho đối phương, tuy rằng thiếu phụ này âm thầm luyện tập kiếm pháp, chỉ là thời gian quá ngắn, chiêu thức cũng còn chưa nhớ kỹ, làm sao có thể ngăn cản được? Lập tức hai huyệt đạo đều bị đánh trúng, cũng xoay người ngã nhào ngaytại chỗ.

Lần này thời giangiao đấu của các nàng bất quá chỉ trong một khoảnh khắc, mọi chuyện trong vòng chiến đều đã kết thúc, Luyện nhi thu chiêu, đang muốn khom lưng bắt người, đầu kia của dốc núi chợt vang lênmột tiếng rống to, chính là thanh âm của Thiết lão gia tử, chạy tới gần nhìn thấy tình hìnhtrên mặt đất, hai mắt quét qua, nổi giận như sấm nói: "Ngọc La Sátngươi quá mức khi dễ ta! Ngươi đã đến cửa, vì sao còn không tuân theo phép tắc giang hồ? Các nàng có thù oán gì với ngươi, để ngươi phải ra tay lởi hại như vậy!"

Vài ngày không gặp, hắn có thể gọi ra danh hào của Luyện nhi, thật sự cũng không có gì kỳ quái, chỉ là nếu để cho hai người nói chuyện với nhay, e rằng lại có một trận đánh nhau không cần thiết, ta đã sớm chuẩn bị, thấy hắn giơ thiết chưởng lên, liền tung người nhảy đến trước mặt hắn, ngăn trở Luyện nhi, khom người nói: "Lão tiền bối bớt giận, việc này đều có thể nói rõ, nguyên nhântrong đó, trước tiên xin nghe hết rồi động thủ cũng không muộn."

"Hừ! Ngươi còn khách sáo với tam lưu gia tặc này làm gì?" Luyện nhi ở phía sau tuy rằng bận rộn bắt người, không kịp động thủ, nhưng ngoài miệng vẫn không buông tha mà nói: "Người nhà của Thiết lão tặc này đã không sạch sẽ, bản thân hắn cũng không tốt được đến đâu, có thể giết người diệt khẩu chính là hắn!"

Ta còn chưa kịp quay đầu lại, Thiết lão gia tử rốt cuộcđã nghe ra chút manh mối, trừng mắt, ra sức quát lớn: "Nói bậy nói bạ, cái gì mà giết người diệt khẩu? Tiểu oa tử đừng vội ngậm máu phun người!" Mỗi tay Luyện nhi bắt lấy một người, cười lạnh đáp: "Đến bây giờ ngươi còn giả bộ cái gì? Nếu như không phải là các ngươi trộm kiếm phổ của chúng ta, đêm hôm đó ở trên núi làm sao lại tìm được thi thể của Trinh Kiền đạo trưởng? Mà hai bảo bối này củanhà cácngười, lại làm sao biết đượckiếm phápđộc môn củasư phụ ta!"

Lão nhân nghe vậy hét lớn một tiếng, tung người lướt qua đỉnh đầu của ta, nhảy đến trước mặt Luyện nhi, lại không động thủ, chỉ là quát: "Khoang đã! Để ta đến hỏi cho rõ ràng!" Đem hai người trên mặt đất nâng dậy, trầm giọng nói: "Đây là có chuyện gì!" Thanh âm của hắn không lớn, lại dị thường nghiêm khắc, hai nữ tử thoáng chốc đều biến sắc, nữ hài cúi đầu nơm nớp lo sợ, thiếu phụ kia càng là toàn thân run rẩy, cắn chặt bờ môi, trong ánh mắt tựa như mang theo vô hạn sợ hãi.

Thiết lão gia tử thấy vậy, e rằng cũng cảm thấy vài phần không ổn, sắc mặt lập tức tái nhợt, mang thần sắc nghiêm nghị ép hỏi thiếu phụ: "Cửu nương! Có phải ngươi trộm kiếm phổcủa người ta hay không?" Sắc mặt của thiếu phụ kia trắng bệch nói: "Không, không, không..." Hắn lại xoay đầu sang hỏi nữ hài kia: "San Hô! Con có trộm kiếm phổ của nànghay không?" Nữ hài kia lại cắn răng không nói tiếng nào.

Luyện nhi thấy hắn tra hỏi như vậy liền rất xem thường, nhưng cũng không lên tiếng, chỉ liên tục cười lạnh, cười đến mức làm cho lão gia tử kia rất không được tự nhiên, dùng gương mặt lạnh lùng nói: "Ngọc La Sát ngươi nghe cho rõ! Thiết Phi Long ta tuyệt đối sẽ không thiên vị tình riêng!" Sau đó trong nháy mắt, mang thần sắc nghiêm nghị mà trách mắng: "San Hô! Nếu như con vẫn là nữ nhi của ta thì liền nói thật, ta hỏi lại con một lần cuối cùng, rốt cuộc các ngươi có trộm kiếm phổ của nànghay không?"

Hắn đem tình phụ tử ra bức bách, nữ hài kia rốt cuộc đỏ ửng vành mắt, khóc lớn nói: "Đúng là có một quyển kiếm phổ, nhưng tuyệt đối không phải là trộm đến."

Lời vừa nói ra, sắc mặt Thiết lão gia tử chợt biến, run giọng hỏi: "Làm sao con có thứ đó?" Nữ hài kia đôi mắt đỏ ửng nhìn sang nữ tử bên cạnh một cái, tiếp tục cắn cắn môi, mới thấp giọng nói: "Là...Là Kha di lấy đến..."

Trong khoảnh khắc này, thiếu phụ đứng bên cạnh nàng mặt xám như tro, hai đồng tử củalão gia tử kia đỏ thẫm, mà Luyện nhi lại ngửa mặt lên trời cười lớn, cười xong thanh âm liền thu lại, sắc mặt lạnh lẽo, trầm giọng nói: "Thiết lão đầu, ta cũng không có đổ oan cho các ngươi đi?"

Ta yên lặng đi qua lôi kéo nàng, miễn cho nàng quá mức hung hăng, lại vội vàng đi đến bên cạnh lão nhân, bình tĩnh nói: "Lão tiền bối, hay là trước tiên liền hỏi rõ mọi chuyện, lại định đoạt sau cũng không muộn, có lẽ trong đó có chuyện gì bất đắc dĩ hoặc là trùng hợp."

Gương mặt lão nhân mang theo sương lạnh, cũng không để ý đến lời nói của ta, hàm răng cắn thật chặt, tiếp tục hướng nữ nhi của hắn mà quát: "Vậy bây giờ con phải thành thật, không được giấu giếm một câu một chữ nào!"

"Cách đây, cách đây hai tháng, trên đường về nhà, con nghỉ chân ở một tiểu điếm tại Tập Hiền trấn, thấy một vị đạo sĩ sắc mặt biến thành màu đen, ngồi dưới đất không thể di chuyển..." Nữ hài nghẹn ngào, vừa nâng tay áo lau nước mắt, vừa nói nhỏ: "Lão bản nói bệnh củahắn bộc phát nặng sợ rằng sẽ chết ở trong điếm, muốn mang ra ngoài, con, conthấy hắn đáng thương, nhất thời tò mò đi đến nhìn xem, đạo sĩ kia cũng thật lợi hại, vừa nâng mắt nhìn lên đã biết con là người có võ công võ công, hắn nói: Tiểu cô nương, ngươi có một thanh kiếm đi? Liền muốn con xé mở lớp áo của hắn, khoét đi vài phần thịt thối của hắn, giúp hắn đem, đem cái châm độc lấy ra..."

Ta và Luyện nhi liếc nhìn nhau, cảm thấy đó hẳn làTrinh Kiền đạo sĩ không thể nghi ngờ, lúc trước Luyện nhi cũng đã nói sau khi hắn chết huyết sắc biến thành màu đen, không ngờ thật sự là bị trúng độc.

Thiết lão gia tử ở bên cạnh ép hỏi: "Đạo sĩ kia có biết con là nữ nhi của tahay không?" Nữ hài nói: "Lúc ấy không biết, sau đó con nói cho hắn, hắn nói biết rõ lệnh tôn là hán tử có huyết khí, nhờcon chuyển cáo đến người, hắn có một quyển kiếm phổ, là người khác nhờ hắn mang đến cho Thiên Sơn Hoắc Thiên Đô, bây giờbị người ta cướp, nếu hắn bất hạnh qua đời, nhờ người nghĩ cách đem này lời nhắn đến Thiên Sơn, muốn Hoắc Thiên Đô báo thù!"

Sắc mặt Thiết lão gia tử vốn còn tái nhợt, nghe thấyvậy sắc mặt rõ ràng có hơi đỡ hơn một chút, vuốt râu nói: "Đạo sĩ kia cũng coi như là một nhân vật không tệ." Ta thấy hắn đã lớn tuổi, thế nhưng còn quá mức để ý đến lời khen ngợi của người khác, nếu như không phải đang ở trong bầu không khí nghiêm trọng thế này, gần như đã lộ ra nét mặt tươi cười.

Đáng tiếc nữ hài không thấy được, chỉ cúi đầu tiếp tục nói: "Sau đó hắn lại lấy một cái đơn thuốc ra, muốn con mua thuốc giúp, con cầm đơn thuốc đi ra ngoài, những cửa hiệu thuốc ngoài kia đều không có đầy đủ các loại thuốc trong đó, không thiếu thứ này liền thiếu thứ kia, con đi đếm mấy cửa hiệu thuốc, khó khăn lắm mới mua được đầy đủ, bỗng nhiên, bỗng nhiên gặp phải Kha di đến tìm con..."

Lão nhân "A..." Lên một tiếng, nói: "Conđi lâu không trở về, là ta nói nàng tới tìm con." Nữ hài nức nở nói: "Con đem sự việc kia nói với Kha di, cùng nhau đi xem lão đạo, không ngờ không nhìn thấy lão đạo, chỉ thấy hai nam nhân đang tìm kiếmtung tích của lão đạo, bọn họ một già, một người còn trẻ, tựa như nhận ra Kha di, còn hỏi thăm phụ thân, Kha di lại đột nhiên đi ra ngoài nói chuyệncùng với một người họ Kim..."

Thiết lão gia tử "Hừ" một tiếng, hướng thiếu phụ trách mắng: "Ngươi cùng ngoại nhân làm ra chuyện thật tốt!" Thiếu phụ thổn thức: "Ta chỉ là muốn bức hắn nhả ra tang vật mà thôi." Lão gia tử cũng không đáp lại, nói: "Được rồi, San Hô, con lại nói tiếp đi!" Nữ hàilau đi một dòng lệ, lại nhìn sang thiếu phụ một lần, mới nói: "Chúng ta đi đến một nơi yên tĩnh, Kha di muốn lão nhân kia giao ra kiếm phổ của đạo sĩ, ban đầu lão nhân kia thoái thác nòi là không có, sau đó bị ép buộc quá gắt gao, lúc này, lúc này mới thừa nhận..."

Luyện nhi nghe đến đó, không khỏi lại cười lạnhmột tiếng, ánh mắt rét căm căm quét tới quét lui giữa ba người, ngay cả ánh mắt ngăn cản củata cũng làm như không thấy, khiến cho Thiết lão gia tử quay đầu lại tức giận nói: "Ngọc La Sát ngươi vội gì chứ, kiếm phổ là của ngươi liền sẽ là của ngươi!" Lại hướng nữ nhi của hắn tiếp tục hỏi: "Sau đó bọn họ có đem kiếm phổ giao ra không?"

"Ban đầu hắn không giao, Kha di nói hoặc là đem kiếm phổ giao ra đây, sau khi xem xong sẽ trả lại cho bọn họ, hoặc là liền sẽ, công bố tất cả mọi chuyện, lão đầu họ Kim kia liền đồng ý, nói hai tháng sau sẽ đến lấy trở về..." Nữ hài cắn môi trả lời.

"Vì sao con không nói chuyện này cho ta!" Lão gia tử giận dữ truy vấn, nữ hài kia lại im lặng không nói, thẳng đến khi người đứng bên cạnh nàng lạnh lùng lên tiếng nói: "Là ta không muốn nàng nói."

Thanh âm của thiếu phụ kia bình bình đạm đạm, tuy rằng gươngmặt vẫn là không có chút máu, nhưng tựa như đã trở nên liều lĩnh, thần sắc đờ đẫn nói; "Ta nhất thời tò mò, cầm lấy kiếm phổ kéo A Hô đếnmột nơi không người để luyện thử một lần, phát hiện ra đây là một quyển kỳ thư, kiếm thuật trên sách tinh xảo, uy lực rất lớn rất ảo diệu, liền khích lệ San Hôcùng nhau lén luyện tập, A Hô chỉ là nhất thời bị ta nói động lòng mới đáp ứng mà thôi."

"Cáichết của Trinh Kiền đạo sĩ lại là xảy ra chuyện gì!" Luyện nhi thấy nàng thẳng thắn, từng bước ép hỏi. Thiếu phụ kia liếc nhìn nàng một cái nói: "Sau đó đạo sĩ kia thông qua một người khác hẹn gặp lão gia, muốn gặp nhau trên đỉnh Thanh Phong sơn, trong lòng của ta có quỷ, tất nhiên cũng cùng đi theo, sau đó trong thành đại loạn, A Hô lại đang cầu cứu ở phía trước, lão gia không có thời gian tìm đạo sĩ kia, trong lúc vô tình ta liền tìm được hắn."

Lão gia tử trợn mắt nói: "Ngươi muốn kiếm phổ liền thôi! Thế nhưng còn động thủ diệt khẩu?" Thiếu phụ cũng không có sợ hãinhư lúc trước, cũng nâng mắt lên nói: "Khi ta phát hiện ra hắn trong hang đá, hắn đã độc phát, hơi thở mong manh, thần sắc cực đau khổ, một lòng cầu ta giúp hắn nhanh chóng được giải thoát, khi ta động thủ xác thực có mang theo tư tâm, nhưng mà không xem là giết người diệt khẩu."

Sự tình nói đến đây, chân tướng đã được phơi trần, lời kể của các nàng rõ ràng ăn khớp, hẳn là cũng không nói dối, nhìn hai nữ tử kia co rúm người lại, ta có chút không đành lòng, thần tự của lão nhân kia cũng cực kỳ khổ sở, bỗng nhiên run rẩy một hồi, nói: "Hảo, hảo, trước tiên các ngươi lấy kiếm phổ ra trả cho người ta."

Thiếu phụ kia lại lạnh nhạt nói: "Đêm hôm đó trên Thanh Phong sơn, đã bị người ta đoạt đi, có lẽ nói là đã trả cho người khác rồi."

Luyện nhi nghe thấy lời ấy, biến sắc, tức giận nói: "Ngươi còn dám chống chế! Lẽ nào thật sự muốn nếm chút đau khổ!" Thiếu phụ kia không nói gì, nữ hài lại khóc lớn đoạt lời mà nói: "Thật sự! Đêm hôm đó trên đường trở về Kha di đã nói với ta rồi, lúc ấy cóhai nam nhân trung niên từ trong thành đi ra, quần áo nhìn qua giống như bị lửa cháy xém, khắp nơi trên người đen xám, bọn họ hội hợp cùng người họ Kimtrên chân núi, nhìn thấy Kha di, liền bức lấy kiếm phổ, Kha di không dám không giao ra!"

Luyện nhi còn không tin, ta bỗng nhiên nhớ tới đêm hôm đó ở bên cạnh huyện nha bịbốc cháy, đứng trên nóc nhà cùng Vương Chiếu Hi và Trác Nhất Hàng nói mấy câu, lúc ấy bọn họ cũng từng nhắc tới hai nam nhântrung niên, so sánh hai bên, cảm thấy cũng không sai, liền hướng Luyện nhi lắc đầu, nói: "Điều này ta cũng có thể làm chứng, hôm đó chính là cóhai người như vậy."

Luyện nhi trừng ta một cái, bên kia Thiết lão gia tử đã cao giọng nói: "Ngọc La Sát, kiếm phổ của ngươi tính ở trên người của ta là được. Đi khắp chân trời góc biển, ta cũng phải thay ngươi tìm về!" Lúc này Luyện nhi mới nói: "Được, vậy liền chờ xem a." Tựa như vẫn còn không tin.

Lão nhân cũng không để ý đến nàng, chỉ xòe bàn tay ra khẽ vuốt tóc nữ nhi, thập phần hiền từ giống như đối với một hài tử, nữ hàinhìn vào ánh mắt của hắn, thân mìnhlại bất chợt run lên, nói: "Phụ thân, người làm sao vậy?"

Ta chỉ nhìn đến đây, liền khe khẽ thong thả bước đến bên người Luyện nhi, kề tai nói: "Ta đi ra cánh rừng một chút." Nàng đang chuyên tâm nhìn thế cục phát triển, nghe nói cũng không kịp hỏi lại, nghi hoặc quay lại nhìn thoáng qua, dặn dò: "Làm gì? Làm gì cũng đừng đi xa." Liền lại nhìn sang chỗ khác, chỉ là bàn tay lại giữ chặt vạt áo không buông, thẳng đến khi ta cười khẽ đáp: "Đã biết rồi, ở ngay bên ngoài cánh rừng thôi." Lúc này mới buông ra, nhưng lại phất phất tay giống nhưđuổi con muỗi vậy, tựa như thập phần không kiên nhẫn.

Ta hiểu ý mỉm cười, nhẹ chân nhẹ tayrời đi, tiến vào một ngã rẽ ở giữa các bụi cây trong rừng, khi rời đi tránh kinh động đến ba người kia, có lẽ bọn họ cũng không có thời gian để quản xem người khác làm cái gì, ta đi vòng ra ngoài rừng, chờ đợi không bao lâu, liền nghe thấy trong rừng có người kêu to một tiếng "Phụ thân, phụ thân!" Nhưng lại có thanh âm của một lão nhân nghiêm nghị quát lớn: "Ngươi mơ tưởng đếnkiếm phổ của môn phái khác, lừa gạt lão phụ thân của mình! Kể từ hôm nay, ngươi sẽ không còn là nữ nhi của ta nữa, ngươi cút đi cho ta! Ngươi ở bên ngoài, cũng không cho phép dùng danh tính của ta mà huênh hoang!"

Ta nghe thấy liền thở dài, bên trong lại vang lên vài câu, sau đó nữ hài kia buồn bã nói: "Phụ thân, người bảo trọng!" Liền có tiếng bước chân nặng nề lảo đảo, đi về phía này.

"San Hôcô nương xin dừng bước." Ta chờ đợi ở đây, thấy có thân ảnh đi tới, liền lên tiếng ngăn cản, mặc dù khi lên tiếng đã tận lựcthả thanh âm thật dịu dàng, nhưng vẫn là dọa nàng nhảy dựng, thân hình nữ hài kia run rẩy, nước mắt giàn giụa, cũng không cònvẻ mặt hưng phấn như khi hái hoatrong rừng lúc trước, không còn nét ngang ngược tinh ranh khi đạp người trong thành đêm đó, nàng thấy ta ngăn trở trước mặt, chỉ là cắn môi, cố gắng giữ lấy một chút quật cường cuối cùng nói: "Ngươi, ngươi còn muốn thế nào nữa? Muốn tiếp tục lăng nhục ta sao?"

Lắc đầu, ta bình tĩnh hồi đáp: "Lời ấy củaSan Hôcô nương sai rồi, nhân của hôm qua, chính là quả của hôm nay, chúng ta chỉ là người đưa đường mà thôi, từ đầu tới cuối, có lúc nào cô nương thấy ta hành động không đúng mực, nói lời lăng nhục sao? Thứ ta muốn, bất quá là mộtđáp án thật sự mà thôi."

"Nhân quả, nhân quả..." Nàng ngẩn ngơ cười khổ, hồi lâu mới nói: "Đúng vậy, hôm nay ta gặp chuyện không may chính là nhân quả báo ứng, xin ngươi tránh ra a, còn ngăn ta lại làm cái gì?"

Ta duỗi ngón tay trái rồi chỉ vào trong khu rừng kia, nói: "San Hôcô nương kỳ thật cũng chỉ là có một ý nghĩ sai lầm liền làm hỏng chuyện, tính ra cũng là người chịu hại, lại liên lụy đến mức bị trục xuất ra khỏi gia môn, lẽ nào liền không muốn biết, kẻ chủ mưu kia, người gâyliên lụy đếncô nương, sẽ phải chịu trừng phạt như thế nào? Sẽ có nhân quả báo ứng gì sao?"

Nàng ngỡ ngàng nhìn theo phương hướng ta chỉ, trợn to đôi mắt, một lát sau, đột nhiên rùng mình một cái, lúc này mới giống như bật tỉnh khỏi giấc mộng, lẩm bẩm nói: "Kha di...Kha di..." Bỗng nhiên trên mặt hiện ra sắc khí đau đớn, kinh hoảng nói: "Phụ thân, phụ thân...Phụ thân sẽ giết nàng, sẽ giết nàng a!"

"Ngươi không muốn nàng chết sao? Nhưng chính nàng làm liên lụy khiến ngươi bị trục xuất ra khỏi gia môn a." Ta nghiêng đầu nhìn phản ứng củanữ hài, chỉ thấy nàng liên tục lắc đầu, dường như đang lầm bầm mà nói: "Kha di...Kha di cũng là có ý tốt, không phải có chủ tâm hại ta, ngươi không hiểu, nàng mệnh khổ, mệnh khổ..." Nói xong tựa như đã kịp nhận thức đến, trong phút chốc giữ chặt lấy ống tay áo của ta nói: "Không được, lần này phụ thân vô cùng tức giận, ngay cả ta cũng không cần, có lẽ sẽ thật sự ra tay giết nàng! Ta nói cũng không có tác dụng gì, ngươi đi van cầu người, nhanh đi, các ngươi không thể hại chết nàng a!"

Ở bên này nàng đang lôi kéo dây dưa cùng ta, ở bên kia từ trong rừng bỗng nhiên truyền đến một tiếng cuồng tiếu, một giọng nữ nhân gào thét nói: "Lão thất phu, cái mạngnày ta đã sớm muốn từ bỏ, ngươi đánh chết ta đi!" Sau đó liền là một thanh âm nam nhân già nua uy nghiêm vang lên: "Ngươi trộm kiếm phổcủa người ta, làm hỏng thanh danh của ta, trừng phạt đúng tội, chết còn chưa hết tội! Ngươi có gì để oán trách!"

Nữ hàinắm chặt ống tay áo của ta, nghe tiếng liền chấn động một chút, sau đó yên tĩnh trở lại, nhìn về phía trong rừng ở đầu bên kia, bờ môi run rẩy không ngừng, liền lại nghe thấy giọng nữ từ trong rừng truyền đến, vẫn là cuồng tiếu, nói: "Năm đó phụ thân của ta chết nơi đất khách quê người, ta không có tiền an táng nên mới bức bách bán mình, sau khi gả cho ngươi, lão phu thiếu thê*, thương pháthồng nhan**, ngươi còn khẩu khẩu thanh thanh kính trọng tiền thê, chỉ coi ta là tiểu thiếp mà đối đãi, động triếp hô quát***, ở trước mặt ngươi ta giả vờ mang khuôn mặt tươi cười, ngươi cho rằng ta thật sự vui vẻ khi ở bên cạnh ngươi sao! Không sợ nói cho ngươi biết, ta học trộm kiếm pháp, chính là mong muốn một ngày nào đó có thể chạy trốn! Hôm nay bị ngươi đánh chết cũng tốt, ta cũng không muốn tiếp tục những ngày tháng như vậy nữa!"

(*Chồng già vợ trẻ)

(**Hồng nhan tóc xanh, ý nói người con gái vào độ tuổi trẻ, xuân sắc)

(***Kiểu như là nói một tiếng thì phài làm theo, thường dùng lớn tiếng)

Giọng nữ kia thê lương bi thương, chữ chữ khấp huyết*, đừng nói đếnnữ hàiở trước mắt, ngay cả bàn thân tanghe thấycũng không khỏi ngây người, tựa như cũngbị lay động, trong lòngdâng lên chua xót, sững sờ trong chốc lát, tung người lên, vừa muốn chạy vào trong rừng, liền nghe thấy từ trong rừng vang lên một tiếng sấm nổ: "Ngươi cút! Ta vĩnh viễn không muốn gặp lại ngươi nữa!"

(*Khóc ra máu, ý nói là rất thống khổ)

Nữ hài bên cạnh nghe thấy một tiếng vang này, mới đột nhiênhơi thả lỏng xuống, thở dài một tiếng, tựa như buông xuống mộttảng đá lớn trong lòng, chỉ là nước mắt vẫn còn đang không ngừng rơi xuống, ta cũng không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nhịp timnhảy lên thình thịch, so với bình thường liền nhanh hơn một chút.

Mọi việc trên thế gian này, mặc dù ngươi đã sớm có chuẩn bị tâm lý, kịp thời nghĩ đến, biết trước được, chỉ là khi chân chính đối mặt, nhìn đến dòng nước mắt kia, nghe thấy những tiếng kêu khóc kia, ai dám nói bản thân có thể vô tình, có thể tâm can sắt đá, hờ hững như mây trôi mà nhìn thế sự trên trần thế.

Ta nghĩ rằng ta chính là không thể.

Ít nhất, khi đối mặt với những việc này cùng những con người này là không thể.
Bình Luận (0)
Comment