Ma Nữ Nghê Thường

Chương 92

Một đêm này, Luyện nhi ngủ không quá an ổn, so với bình thường vừa ngã đầu xuống gối liền ngủ, lúc này lại trở mình thêm vài lần.

Đương nhiên, có thể phát nhận ra điểm này, liền chứng minh bản thân cũng ngủ được không tốt lắm.

Ngủ không ngon, vốn định theo thói quen mà khoác áo đứng lên đi ra bên ngoài tán bộ vài bước, chỉ là cân nhắc đến đầu bên kia vốn cũng không quá an ổn, vẫn là không nên lại tăng thêm động tĩnh quấy rầy đến nàng thì tốt hơn, liền nhịn xuống, chỉ yên tĩnh nằm trên giường, kiên nhẫn chờ đợi Chu Công đại giá quang lâm.

Trong bóng tối, nghe thấy nàng lại trở mình, trong giấc mộng cũng hiện ra một chút cảm giác buồn bực.

Luyện nhi rất ít khi bị tâm sự làmảnh hưởng đến, như bây giờ, mười phầnlà có liên quan đến cuộc đối thoại hôm nay, ta...Có phải đã quá ép buộc rồihay không?

Lúc này, liền nhịn không được mà tự kiểm điểmnhư vậy, hảo hảo suy ngẫm trong lòng.

Từ khi đi về phía Tây đến nay, những ngàynày, đủ loại lời nói và hành động biểu hiện của nàng, khiến cho sự chờ mong trong lòng mình phát triển nhanh chóng, gần như đã tiến sát đến biên giới không thể khống chế nổi nữa.

Những ý muốn độc chiếm kia, những sự thân mật kia, mọi thứ đầu làm cho người ta âm thầm ôm lấy chờ mong, thậm chí thỉnh thoảng sẽ cảm thấy, giả như mình có thể chủ động hơn, tích cựchơn, có lẽ, đã sớm thuận lý thành chương mà chạm vào kết quả bản thân kỳ vọng đã lâu kia.

Nếu như có thể như vậy, cần gì phải khiến nho Luyện nhi khó xử, lại hành hạ bản thân giống như bây giờ?

Chỉ là trong lòng biết rõ ràng, không thể làm như vậy, không thể.

Bởi vì hiểu được phân lượng của bản thântrong lòng Luyện nhi, cho nên cũng hiểu được, nếu như trực tiếp nói rõ phần tâm ý này với nàng, cuối cùng rất có thể sẽ thật sự nhận được sự đáp lại, mà một khi như vậy, quan hệ của chúng ta liền sẽ tiến vào một giai đoạn mới —— những chuyện này, có lẽ chính là giấc mơ đã mong chờ từ lâu, chẳng qua là bởi vì như vậy bản thân cũng liền chìm vào một loại lo lắng khác, bởi vì từ đó về sau sẽ vô pháp nhận rõ được, trong lòng của nàng, cuối cùng là có tồn tại loại tình cảm giống như mình hay không, hoặc, chỉ là một phần yêu thích ngây thơ phân loại không rõ, lại bị người ta định hướng lợi dụng mà thôi.

Tình yêu trân quý kia, thật sự là tự đáy lòng đưa cho ta sao? Một người tùy hứng không bị trói buộc như nàng, một ngày nào đó trong tương lai có thể hay không, đối với một người khác chân chính lĩnh ngộ được tư vị của tình yêu? Mỗi khi nghĩ đến có một khả năngnhư vậy, liền sẽlo sợ không thôi.

Cho nên, dù có khao khát đến thế nào, cũng không thể làm như vậy.

Chuyện bản thân có thể làm, chẳng qua là gieo xuống những hạt mầm, sau đó dốc lòng mà chiếu cố, hy vọng chờ mong cuối cùng có thể nhận đượckết quả tha thiết ước mơ, nhưng mà toàn bộ quá trìnhnày, chui từ dưới đất lên, nảy mầm, phát triển, lại vô pháp thay nàng hoàn thành, thậm chí, cuối cùng sẽ kết xuất ra loại hoa quả như thế nào, quyền chủ động, cũng liền nằm trên tay nàng.

Tất cả mọi chuyện như vậy, cầu mong bất quá là ba chữ, không hối hận.

Cho dù lúc này là một loại miễn cưỡng...

Cũng không biết nhắm mắt bao lâu, khi cơn buồn ngủ cuối cùng cũng đột kích đến, trong đầu vẫn còn tiếp tục giống như đèn kéo quân là lướt qua các loại ý niệm, trước đó...Suy nghĩ cuối cùng trước khi mơ mơ màng màng chính là, trước đó, ta cũng phải, xử lý tốt chuyện của mình mới được...

Tuy rằng Luyện nhi biểu hiện ra sự quan tâm của nàng, làm cho người ta rất hài lòng...Nhưng mà, cũng thật sự rất nguy hiểm...

Ngày mai bắt đầu, ngày mai liền bắt đầu...

Trước khi ngủ ý niệm này rõ ràng khắc vào trong đầu óc, vì vậy từ ngày hôm sau, ta liền có ý định giữ khoảng cách cùng một số người, mỗi ngày sau giờ ngọ nơi phía Tây bên ngoài cửa sổ, trong sân vẫn là tụ hội ca múa huyên náo ồn ào, nhưng bản thân một lần cũng chưa từng đẩy cửa nhìn qua.

Ngườihướng đạo trẻ tuổi kia vẫn là thường xuyên mượn lý do đưa trái cây mà đến đây thăm hỏi, về điểm này cũng không tiện cự nhân ngàn dặm, dù sao hắn cũng không phải có dụng ý xấu, hơn nữa nói thật ra cũng coi như là có ân với mình, cho nên khi rãnh rỗi vẫn là tiếp chuyện cùng hắn, chỉ có điều, trong từng ngôn hành cử chỉliền có chủ tâm khách khí hơn rất nhiều.

Có đôi khi, khách khí tức là sẽ xa lánh.

Kỳ thật cũng từng nảy ra ý xấu cân nhắc đến chuyện lợi dụng người trẻ tuổi kia một chút, có lẽ có thể thúc đẩy...Bất quá cẩn thận ngẫm lại quả nhiên vẫn là từ bỏ, chuyện hai người cần gì làm liên lụy đến người vô tội thứ ba chứ? Luyện nhi để trong lòng tất nhiên là làm cho người tacảm thấy rất trấn an, chỉ là vạn nhất không cẩn thận một cái, thực sự hại người tuổi trẻ kia đi đời nhà ma, liền thật sự là lỗi lầm quá lớn.

Đáng tiếc bản thân nghĩ cho người khác, bản thân hắn lại vẫn là ở trong vòng nguy hiểm mà không biết.

Tiểu hỏa trẻ tuổi tựa hồ cũng cảm thấy ý cự tuyệt bên này, ngược lại đến đây càng lúc càng nhiều, tính cách tràn đầy nhiệt tình này không dễ dàng nhụt chí chút nào, khiến cho người ta có chút khó ứng phó.

Kỳ thật nếu như hắn nói thẳng ra còn dễ dàng, thế nhưng lại thường xuyên đến đây, biểu hiện ra cũng chỉ là các loại quan tâm chiếu cố, có đôi khi hành động như vậy trái lại làm cho ta cảm thấy nghi hoặc, nghĩ rằng có phải là mình và Luyện nhi đều đã nhìn sai rồi hay không?

Nghi hoặc cũng vậy, khó ứng phócũng thế, nhìn thấy Luyện nhi luôn mang theo tâm trạng không vui treo trên mặt, vẫn cảm thấy việc này không thích hợp kéo dài, nếu như đối phương không nói thẳng thắn, vậy thì để bản thân đến làm rõ a, cho dù có nhầm lẫn, cũng kiên trì mà tự cho là đúng một lần này, cũng xem như giải quyết xong một hồi tâm bệnh, tuy rằng tâm bệnh này là của Luyện nhi.

Những lời muốn nói đã suy tính trong bụng rất nhiều lần, tưởng tượng ra các loại khả năng, tự chuẩn bị cho thật vạn toàn, hôm sau an vị chờ đối phương đến cửa, từ sau khi ta không còn quan tâm đến những lầntụ hội ca múa trong sân nhỏ kia, hắn tựa hồ cũng không còn tham gia nữa, đổi thành mỗi ngày sau giờ ngọ đúng giờ lại đến thăm, lúc này Luyện nhi cùng Thiết lão gia tử hẳn là không có ở đây,có lẽ hắn cảm thấy lúc này rất thuận tiện, đương nhiên, nếu như chuẩn bị muốn làm rõ chuyện gì, cũng rất thuận tiện.

Nhìn thấy sắc trời không sai biệt lắm, chỉ cần ngồi chờ đợi một lúc, bên ngoài quả nhiên truyền đến tiếng bước chân đăng đăng, đối với tiếng bước chân này bản thân cũng không lạ lẫm, chẳng qua là một lòng nghĩ đến chuyện tiếp theo, lại không nghe ra sự dồn dập không giống như những ngày trước đây.

Đợi đến khi hắn chưa chờ được một chữ mời mà đẩy cửa bước vào, cảm giác không thích hợp mới tự nhiên sinh ra.

Cửa là không có then cài, chỉ là bình thường người này cực kỳ hữu lễ, cho dù là khép hờ cũng gõ cửa một chút, nhận được sự cho phép từ bên trong mới ngại ngùng tiến đến, tại sao hôm nay lại lỗ mãng như vậy? Hơn nữa, gương mặt bình thường luôn mang theo nét vui vẻ lóe lên phía sau cửa, hôm nay cũng tràn đầy mồ hôi cùng lo lắng, mọi chuyện càng lộ ra vẻ bất thường.

"...Làm sao vậy?" Ta đứng dậy, lập tức đem những lời muốn nói lúc trước ném ra sau đầu.

"Cô...Cô nương...nhanh chóng, đi mau!" Người này thở hồng hộc, tựa như một đường gấp gáp chạy đến, ngoài chuyện thở không ra hơi vẫn còn không quên vội vàng tranh lời nói, một mực nắm lấy cánh tay của ta mà nói: "Đi mau, phiền phức đến rồi!"

Mặc dù hắn có vẻ rất lo lắng, nhưng ta cũng không chịu quá nhiều ảnh hưởng, có lẽ là thấy đối phương quá bối rối trái lại dễ làm cho người ta tỉnh táo lại a, bản thânbất lộ thanh sắc mà lui về phía sau một bước, thuận thế rút tay lại, sau đó đi đến cạnh bàn rót một chén nước trà nói: "Đừng nóng vội, từ từ nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Ai nha, không có thời gian!" Tiểu hỏa tiếp nhận chén trà, cũng không uống lấy một ngụm nào, nặng nề đặt sang một bên, gần như là sắp muốn dậm chân rồi, khẩn trương nói: "Đi mau đi mau, không biết mấy ngày nay những người đi cùng ngươi đang làm cái gì, lại chọc đến một đám cường đạo, bây giờ bọn hắn dò la đến đây rồi, đang ở ngay phía dưới, ta nhờ bằng hữu giữ chân bọn hắn, thế nhưng không thể kèo dài được lâu, bọn hắn liền sẽ lên tới đây, một mình ngươi quá nguy hiểm, nếu như ngươi không đi liền không còn kịp nữa rồi!"

Kỳ thật ngay khi hắn nói xong những lời này, bên ngoài đã loáng thoáng truyền đến thanh âm huyên náo, đây không phải là sự náo nhiệt của người Duy tộc hiếu khách, mà là sự ồn ào hung ác xen lẫn lệ khí, làm cho người ta nghe xong đã biết lai giả bất thiện.

Ta gật gật đầu, "Ân" một tiếng, cũng không quá giật mình.

Bởi vì đó cũng không phải là chuyện gì đáng đểquá giật mình.

Loại khả năng này, từ lúc bắt đầu chính là đã tồn tại, nếu muốn điều tra tìm kiếm được đám đạo phỉnày, liền khó bảo toàn sẽ không bị đám đạo phỉ này điều tra ngược lại, mà tin tức của những tên địa đầu xà* này, rõ ràng nếu như so với người từ ngoài đến liền phong phú nhanh chóng và tiện nghi hơn nhiều lắm, tuy rằng Luyện nhi cùng Thiết lão gia tử đã là mỗi ngày đi sớm về trễ tận lực che giấu hành tung, lão bản của khách điếm này cũng coi như là bằng hữu của người quen, chỉ là dù sao trên đời này không có khe tường nào mà gió không lọt qua được.

(*Bọn rắn độc; bọn côn đồ; cường hào ác bá)

Thiết lão gia tử và Luyện nhi cùng nhau hành động, ta không lo lắng gì, người gặp nạn thua thiệt nhất định là đối phương, mà sau khi đối phương chịu thiệt, một khi đã biết được điểm dừng chân của cường địch, nhất là khibiết được cường địch còn có một đồng bạn sinh bệnh đang cần tĩnh dưỡng, vậy tiếp theo đầu óc sẽ vận chuyển theo chiều hướng nào, dù cho tiểu hài tử ba tuổi cũng nghĩ ra được.

Mặc dù không có cố ýnói chuyện cụ thể với bất cứ ai, chỉ là phầntâm lý chuẩn bị này, hai ngày sau khi tỉnh dậy liền đã có trong đầu.

Mà một khi đối mặt với loại cục diện này, nên làm những gì, từ lâu đã có quyết định.

"Đúng rồi, lần này bên ngoài tổng cộng đến bao nhiêu người?" Chủ ý đã định, vừa thuận miệng hỏi thăm, vừa đi đến bên giường không nhanh không chậm mà lật vài thứ đông tây lên, hành động này trong mắt hướng đạo trẻ tuổi, có lẽ đã làm hắn sinh ra hiểu lầm, liền vội vã nói: "Lúc này cũng đừng dọn dẹp cái gì nữa! Đến bốn, năm người đều là đạo tặc nổi danh ở nơi này, bản lĩnh thân thủ rất cao! Quan phủ cũng hết cách với bọn hắn! Cô nương ngươi nhanh cùng ta rời đi, chậm liền không còn kịp nữa rồi!"

Khi làm như vậy, hắn coi như cũng đang mạo hiểm thật lớn đi? Ta cười cười với hắn, xem như là biểu đạt sự cảm tạ trong tâm, nhưng vẫn từ từ làm chuyện của mình, cầm chắc thứ gì đó rồi trở về ngồi xuống bên cạnh bàn, đem thanhđoản kiếm mang theo bên mình đặt ở một nơi thuận tay nhất, lại đem một mảnh lụa hồng cẩn thận từng vòng quấn quanh bàn tay, siết chặt ống tay áo, bắt đầu bao lấy cổ tay.

"Cô...Cô nương, ngươi..." Nhìn thấy những hành động này, người trẻ tuổi kia tựa hồ rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, dường như có chút choáng váng lúng túng không biết nên làm sao.

Phía ngoài tiếng ồn ào đã càng lúc càng gần.

Đột nhiên cảm thấy lúc này thật ra là thời điểm tốt để sang số*, ý niệm này làm cho bản thân cong khóe môi lên, động tác trên tay không ngừng lại, mở miệng nói: "Này, kỳ thật, có phải ngươi có chút yêu thích ta hay không a?"

(*Ở đây dùng từ空挡 có nghĩa là trục bánh xe biến tốc, hàm nghĩa có lẽ muốn nói là nắm bắt thời cơ, thúc đẩy những ý định trong đầu)

Ban đầu là không có ý định như vậy, vốn trong lòng đã nghĩ sẵn những lời nói uyển chuyển tinh tế, chiếu cố đến cảm nhận của người khác, tuyệt đối không đến mức đi thẳng vào vấn đề như vậy, nhưng lúc này vừa mở miệng liền đi thẳng vào vấn đề, có lẽ trong lúc vô tri vô giác tính cách liền bị người thiếu nữ kia ảnh hưởng đến? Nghĩ như vậy, liền trở nên yên tâm thoải mái.

"A? Cái này, ta, ta..." Tiểu hỏa nhi đáng thương nghe thấy như vậy lại càng hoảng sợ, chỉ là tâm lý thực chất là mạnh mẽ hơn so với trong tưởng tượng của ta, trong một chủ đề bất ngờ như vậy, thế cục lại cấp bách, sau khi lắp bắp hai tiếng, liền gật gật đầu, dứt khoát trả lời: "Ân, đúng vậy, ta rất thích ngươi, cô nương mỹ lệ!"

Bị một câu mỹ lệ cuối cùng kia chọc cho bật cười, nhưng trong lòng thầm thở dài mà than một tiếng thật tốt, thân là nam tử, vô luận kết quả như thế nào, ít nhất cũng có thể thẳng thắng khẳng khái nói ra sự ngưỡng một đối với người trong lòng, không cần phải băn khoăn quá nhiều.

Trong lòng cảm thán, ngoài miệng lại thuận miệng hỏi: "Tại sao lại yêu thích ta? Nếu nói là tướng mạo xinh đẹp, thiếu nữ đi cùng với ta mới hoàn toàn xứng đáng với hai từ này a?" Đây đúng là điểm làm cho người ta khó hiểu.

"Kia, kia không giống nhau, ngươi ca hát, rất tốt, đối với hài tử dịu dàng, tấm lòng lương thiện, lúc ở đại mạc còn liều mạng đuổi theo thùng nước rất, rất dũng cảm, ta, ta...Không phải là bởi vì dung mạo mỹ lệ..." Hắn lắp bắp nói, tựa hồ đang cố gắng miêu tả ra những hình tượng tốt đẹp trong suy nghĩ.

Đáng tiếc, hình tượng này quá tốt đẹp, nghe không cảm thấy giống bàn thân mình.

Mà tiếng ồn ào hỗn loạn tràn ngập hung ác cùng lệ khí kia dĩ nhiên đã tiến đến cửa ra vào.

Không có nhiều thời gian để tiếp tục nói, ta thở dài đứng dậy, đem đoản kiếm nắm trong tay, cuối cùng sửa sang lại quần áo một chút, nói sang chuyện khác: "Bây giờ còn kịp, ngươi từ cửa sổ chạy đi, chuyện kế tiếp, vốn là không liên quan tới ngươi."

"Không!" Có lẽ thật sự là người dũng cảm, cũng có lẽ là sự nhiệt huyết sau lời thổ lộ vừa rồi còn sót lại, chỉ còn thấy tấm lưng của người tuổi trẻ kia, kích động nói: "Ta, ta bảo hộ ngươi!"

Khi tiếng nói của hắn thoát ra, cánh cửa bị đạp ra vang lên một tiếng động lớn.

Bỏ qua sự tồn tại của hung thần ác sát bên ngoài cửa, bản thân quay đầu nhìn hắn, hỏi: "Ngươi nói, ngươi yêu thích tính cách của ta?" Thấy hắn gật đầu sau khi vừa khẩn trương lại vừa ngỡ ngàng, mới cười nói: "Vậy đáng tiếc, vị cô nương mà ngươi nhìn thấy này, nội tâm cũng không phải giống như ngươi nghĩ, ví dụ như hiện tại, ngươi biết vì sao nàng không rời đi hay không?"

Đối thủ đang lớn tiếng la hét vung vẩy binh khí trong tay mà tiến đến, người trẻ tuổi kia rõ ràng là không thể thích ứng với việc nói chuyện trong bầu không khí này, cho nên bản thân dứt khoát tự mình nói cho hắn biết: "Bởi vì nàng muốn lợi dụng máu của bọn hắn, để chứng minh bản thân mình!"

Một câu vừa thốt ra, đạp bàn, rút kiếm, nhân lúc đám người kia tách ra hai bên để tránh né chiếc bàn bỗng nhiên bay đến, liền phi thân lao đến!

Tránh né đi trước khi đám người này kịp đến đây, kỳ thật đây cũng không phải là một kế hoạch không khả thi, chẳng qua là lúc này đó cũng không phải là điều ta muốn làm, ta là đồng bạn của Luyện Nghê Thường, mà người gặp chuyện trước tiên đã nghĩ đến chuyện trốn chạy liền không có tư cách đứng ở bên cạnh nàng.

Ta yêu cầu nàng tin tưởng, liền cũng phải chứng minh bản thân là người đáng tin tưởng, chứng minh mình là một người hữu dụng, mà không phải là người làm liên lụy đến nàng.

Trong bốn người kéo đến đây, hai người dùng đao kiếm, một người dùng chùy, một người còn lại chính là tay không tấc sắt, trong đó người tay không tấc sắt rõ ràng là có công lực càng lớn hơn một bậc, trên đường đi Thiết lão gia tử đã nói cho chúng ta không ít những điều ông biết được về chiêu số võ công của Kim Độc Dị, cho nên nhìn ra được người này chính là nhất mạch tương thừa*, cũng tức là, Luyện nhi và Thiết lão gia tử quả nhiên đã tìn được đúng đường, mới có thể bức ép bọ họ có hành động.

(*Đại loại là dòng chính thống, người được thừa nhận)

Lúc này trong phòng nhỏ hẹp, không gian hoạt động vốn không đủ, lấy một chọi bốn bản thân liền bất lợi, hơn nữa thân thể chưa hoàn toàn hồi phục vẫn còn có chút lảo đảo, cho nên muốn, tốc chiến tốc thắng!

Mang theo mục tiêu này, mũi kiếm quét tới, đối với ba người còn lại chỉ dùng tránh né làm chủ, mà dùng toàn lực ứng phó với một người trong đó, đánh bại từng người là chân lý bất biến, chỉ trong một thời gian cố gắng ngắn ngủi, trên tay của hai người dùng đao kiếm đã xuất hiện vài vết thương, khó có thể phát huy thế trận giao đấu, lần này ta đã hạ ngoan tâm, đối phương lại là đạo tặc, ra tay tất nhiên không có đạo lý phải lưu tình.

Hai người dùng đao kiếm đã không còn mang đến uy hiếp, động tác của người dùng chùy chậm chạp cũng không đủ để lo lắng, cũng chỉ còn lại một người duy nhất kia, cũng là người mạnh nhất trong bốn người.

Đối phó với người tay không tấc sắt bản thân không có kinh nghiệm nhiều lắm, Đại Lực Kim Cang thủ trên đỉnh Ngọc Nữ Phong kia được coi là ấn tượng khắc sâu nhất, bất quá người này lại không giống hắn, một người là mạnh mẽ mười phần, một người lại là chưởng pháp uyển chuyển, mang theo một cỗ âm u lạnh lẽo, bản thân lưu tâm theo dõi, tìm kiếm một lỗ hổng, qua lại hơn mười chiêu, nhưng vẫn là khó tìm được một cơ hội để tung chiêu chế địch.

Thân thể vốn chưa hoàn toàn hồi phục, dần dần có chút suy yếu, trong lòng lập tức khẩn trương, trận chiến này bản thân đang trong tình thế bắt buộc phải thắng, không thể xảy ra sơ suất, lúc đó lại tăng thêm một phần sức lực trên tay mà càng ép sát, mũi kiếm đâm đến những chỗ yếu hiểm, người kia cũng liền hoảng hốt, kết cấu dần dần hỗn loạn, trong lúc gian bất dung pháp* đột nhiên xuất hiện một lỗ hõng, ta trở tay tung ra một kích, đoản kiếm trực tiếp đâm đến yếu huyệt trên vai!

(*Khoảng thời gian nguy cấp)

Nếu như một kích này có thể đâm tới đúng nơi, liền là phần thắng trong tay, không ngờ trong một khoảnh khắc như lửa xẹt đối phương lại tránh né lung tung, một kiếm kia, liền chệch hướng.

Xúc cảm khi kim loại xuyên thấu qua da thịt truyền tới thân kiếm trong tay, hoa máu đỏ thẫm lóe lên trước mặt.

Thở hổn hển, nhìn đối phương từ từ ngã xuống, chất lỏng tuôn ra từ cần cổ đổ xuống mặt đất uốn lượn thành một dòng đỏ suối, nhịp tim vô cùng nhanh, nhưng cũng không có nhanh như trong tưởng tượng.

Thu kiếm, chậm rãi quét nhìn về phía ba người còn lại, nhìn thấy chính là những bóng lưng hốt hoảng bỏ chạy.

Bất quá, là định luật của loạn thế, nhập gia tùy tục mà thôi.

Từ nay về sau liền cũng giống như nàng.

"Hừ, đám người khốn kiếp kia, khi bỏ trốn còn nhanh hơn thỏ."

Bờ vai bị giữ lấy, sau lưng có thanh âm cười khẽ quen thuộc, mang theo sự không hài lòng cùng chế nhạo, lúc này mới hiểu được, nguyên nhân căn bản khiến cho bọn hắn hốt hoảng bỏ chạy.

Xoay người, cũng cười khẽ với nàng, nói: "Ngươi xem, ta có thể ứng phó được."

"Ân." Thiếu nữ gật gật đầu, trên tay đã cầm bao y phục trên đầu giường mà bản thân đã sớm thu xếp xong, nàng cầm trong tay lắc lắc, cười nói: "Chúng ta đi thôi, không cần ở lại nơi này nữa, đã tìm được sào huyệt bên kia rồi."

Khi nói như vậy, Luyện nhi tựa như vốn là muốn ôm lấy thắt lưng, suy nghĩ, lại sửa thành nắm tay.

Trong chớp mắt khi được bàn tay kia nắm lấy, nghe nàng nhỏ giọng nói: "Ta dường như đã suy nghĩ rõ ràng được một chuyện, lát nữa sẽ nói với ngươi."

Ngơ ngác một chút, không để cho ta kịp suy nghĩ nhiều, đã bị nàng giữ chặt lấy kéo ra cửa, nhìn nhìn bóng lưng kia, tự nói với bản thân không cần suy nghĩ quá nhiều, có lẽ sẽ phải đối mặt với một đáp án khiến cho người ta không biết nên khóc hay nên cười cũng không chừng, chỉ là tâm tình, lại nhịn không được mà bắt đầu bay lên.

Cólẽ chỉ là bởi vì, lúc này, mười ngón đan chặt.    
Bình Luận (0)
Comment