Ma Nữ Nghê Thường

Chương 97

Nàng đang nói cái gì? Nàng đang nói, lần này đi kinh sư, ta cùng nghĩa phụ hai người đi là đủ rồi.

Khi nghe nàng nói như vậy, thoáng chốc trong đầu ông lênmột tiếng mà cóchút bối rối.

Sớm đã quyết định, mặc kệ trong tương lai chút tình cảm này sẽ đi theo con đường nào, cũng sẽ không rời khỏi người này, thân phận giữa chúng ta có thể thay đổi, chỉ là nhất định sẽ không thay đổi chuyện hai người kề vai sát cánh bước trên con đường phía trước, vô luận mưa gió, vô luận gian nguy, vô luận định vị đối với nhau là gì.

Đã nói sẽ không rời khỏi ngươi, cùng tiến cùng lui, trừ khi...

Trừ khi có một ngày ngươi không cần ta tiếp tục làm bạn, chính miệng đuổi ta rời đi.

Như vậy, giờ phút này, tính là như vậy sao?

"Này, ngươi đừng bày ra sắc mặt như vậy được không, giống như ta khi dễ ngươi vậy."

Trong thoáng chốc bàn tay bị giữ chặt lấy, người trước mặtcó vẻ không quá tự tại, cau mày nói: "Ta biết ngươi muốn cùng đi, vốn cũng nên cùng đi, nhưng mà sau khi nghĩ lại, lời nói của lão thái bà ngày đó dường như cũng có vài phần đạo lý, ngay cảnội thương trước kia của ngươi cũngnóirađược, hẳn là có chút môn đạo, chúng ta vẫn là cẩn thận thì hơn, đểngươi ở lại sơn trại tĩnh dưỡng, cũng là vì tốt cho ngươi nha."

Khi Luyện nhi nói những lời này, thần sắc dường như có chút vội vàng, nhìn nànggấp gáp giải thíchnhư vậy, lại làm cho ta không khỏi nghi hoặc, cảm thấy giờ phút này sắc mặt của mình thật sự khó coi như vậy sao?

Chỉ là không thể phủ nhận, những lời này là nói ra đúng lúc, ít nhất những ý niệm tiêu cực trong đầu liền ngừng lại.

Ít nhiều buông lỏng một chút, chỉ là cũng không có nghĩa liền cam tâm tình nguyện mà đáp ứng, "Luyện nhi, ngươi có thể nghĩ như vậy làm ta rất vui." Sau khi bình tĩnh lại, liền bắt đầu nghĩ biện pháp giải thích: "Chẳng qua là ngươi cũng thấy, những ngày qua thân thể của ta cũng không có gì khác thường, huống chi, dù cho lão nhân kia nói có lý, loại chuyện tĩnh dưỡng này cũng không cần gấp trong nhất thời nửa khắc, kinh sư ta nhất định phải đi, kiếm phổ củasư phụ một ngày chưa lấy lại được, làm đệ tử một ngày không thể an tâm, ngươi cũng hiểu đi?"

"Hiểu tất nhiên là hiểu, nhưng đều là đệ tử, ta đi lấy lại, liền xem như ngươi đi lấy lại, này còn muốn phân rõ ràng như vậy làm gì? Hơn nữa a..." Thiếu nữ trước mắt dừng lại một chút, cười nói: "Nói ra đừng mất hứng, sự thật là ta còn mạnh hơnngươi, có ta ở đây, ngươi đi hay không đi đều là như nhau."

Vô luận nàng là ôm tâm tư như thế nào khi nói như vậy, câu này, vừa đúng đâm vào yếu điểm của ta.

Lúc trước vẫn là âm thầm để ý, để ý chuyến đi Tây Vực xa xôi này, trên đường đi kỳ thật bản thân cũng không có phát huy bao nhiêu hữu dụng, lại giống như có thêm cũng không nhiều mà thiếu đi cũng không ít, hôm nay bất kể là có vô tình hay cố ý, khi nàng nói ra những lời đó, ta nghẹn mất một hơi thở, nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào mới tốt.

Tiếp theo Thiết lão gia tử cũng tham gia vào cuộc đối thoại này, trước đó ông tựa hồ cũng không lưu ý đến những hành động của lão thái thái kia, lúc này nghe thấy liền không hiểu, bắt đầu truy vấn, sau khi nghe Luyện nhi giải thích mới xem như là hiểu được đại khái, hai cha con này lập tức kết thành một mặt trận thống nhất, ngươi một lời ta một câu mà quyết định mọi chuyện, cũng hoàn toàn mặc kệ người trong cuộc muốn nói như thế nào, những lời biện minh ấp úng cũng là vô dụng, bởi vì một lần này, dường đạo lý cũng không có đứng về phía mình.

Lúc này không biết là nên oán giận thể chất ở kiếp sống này, hay là nên oán giận lão phụ nhân kia nhiều chuyện tuy rằng nếu như nói là oán giận vế sau thì thật sự là có chút không biết suy xét...

Sau đó trên đường đi, luôn tìm kiếm cơ hội để giải thích biện minh, muốn làm cho hai người kia thay đổi chủ ý, không biết vì sao Luyện nhi và lão gia tử vẫn luôn bất vi sở động, đáng tiếc bản thân cũng không phải là loại người ăn nói khéo léo miệng lưỡi dẻo như kẹo kéo, ít nhất là không thể nói đen thành trắng, dọc đường đi lại tìm cách để xem bệnh thêm một lần nữa, những đại phu đó mặc dù không thể nói ra những lời sâu sắc như lão phu nhân, chỉ là đại thể khuynh hướng đều là giống nhau, này khiến cho tình hình của ta càng trở nên khó khăn hơn.

Cứ như vậy day dưa hơn nửa tháng, làm tiến vào dãy Thái Ba sơn hùng vũ, khi cưỡi ngựa đi trong sơn đạo từ xa xa nhìn thấy hình bóng Định Quân sơn, liền biết rõ, lúc này đây sự chia cách e rằng đã trở thành cục diện đã định.

Bởi vì là việc tư, thời gian lại đang gấp gáp, trên đoạn đường trở về này chúng ta chưa từng tiếp xúc cùng người trong lục lâm, tất nhiên cũng không có cơ hội để sớm thông báo, chỉ là có lẽ bởi vì sơn trại này có trạm gác trải rộng, mới vừa đến dưới chân núi, từ xa xa đã thấy một đám nữ đạo nghênh đón, đầu lĩnh chính là quản sự tên Đông Duẩn, dẫn mọi người tới đây, nhìn thấy Luyện nhi liền đồng loạt cúi đầu hành lễ, đợi khi đi đến trước trại không xa, càng là tinh kỳ phấp phới đồng loạt tung bay, dường như là một ngày hội thật lớn.

Tuy rằng bình thường Luyện nhi không thích quá mức ồn ào, chỉ là hôm nay lâu ngày gặp lại đám thủ hạ này, tâm tình rất tốt, cũng là nhẹ nhàng mỉm cười, huống chi sự huyên náo đúng mực này cũng là chuyện tốt, cũng không ồn ào quá lâu, vào sơn trại mọi người liền hành quân lặng lẽ, khôi phục trạng thái bình thường, mà trong chính điện đã chuẩn bị tiệc rượu tẩy trần để đón khách từ phương xa đến, mọi thứ tuy rằng bận rộn, nhưng thực sự rất trật tự.

Việc nhỏ không đáng kể lại có thế cho thấy năng lực, trước khi về đến đây vốn còn có một chút lo ngại, nghĩ rằng vạn nhất Luyện nhi rời đi quá lâu, đánh mất nhân tâm thì phải làm sao bây giờ, nhìn thấy mọi thứ trước mắt cuối cùng cũng yên lòng, hiểu được rằng mặc dù vừa đi là hơn nửa năm, chỉ là ở trong trại uy vọng của Ngọc La Sát vẫn còn không ai có thể đụng đến.

Kỳ thật nghĩ đến cũng đúng, bỏ qua ân nghĩa không nói, trong một thế giới luôn phải dựa vào thực lực mới có tiếng nói này, nếu như không dựa vào trại chủ võ nghệ siêu quần thế này, một nhóm nữ tử gần như không có khả năng cắt cứ quần hùng có địa vị trong giới lục lâm, cũng khó trách các nàng nhìn thấy Luyện nhi trở về, liền dường như là gặp được người tâm phúc mà lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết.

Chỉ tiếc người tâm phúc này, chỉ dừng lại không được bao lâu.

Lúc đầu yến tiệc đón tiếp tiến hành vô cùng thuận lợi, Thiết lão gia tử hào phóng nêu ra danh tiếng, dù sao lăn lộn trên giang hồ đã lâu, uy danh Long Môn Thiết Phi Long có lẽ các nàng cũng từng nghe đến, nghe thấy là nghĩa phụ của trại chủ nhà mình, tất cả mọi người ở đây đều lộ ra ánh mắt vừa mừng vừa sợ, nữ tử thường biết cách nói chuyện, lời nói lấy lòng nối tiếp nhau không ngừng mà đến, nhanh chóng đan xen thành một mảnh, khiến cho lão gia tử thư thư thản thản.

Chỉ là bầu không khí vui mừng này không thể duy trì quá lâu, khi nghe thấy Luyện nhi chỉ dừng lại một ngày, sáng sớm ngày mai liền phải lần nữa rời đi, bữa tiệc liền an tĩnh xuống rất nhiều, sau khi ngồi nhìn nhau một lúc, Đông Duẩn kia trước tiên cẩn thận hỏi: "Trại chủ...Cách lâu như vậy ngài mới trở về, không nói đến trong trại có rất nhiều chuyện cần bẩm báo, liền mấy tháng nay bôn ba vất vả bên ngoài, ngài cũng nên nghỉ ngơi thêm vài ngày a?"

Luyện nhi cũng không đem sắc mặt của người khác để vào trong mắt, chẳng qua là phất tay nói: "Không cần, đang có chuyện quan trọng, không thể nghỉ ngơi nhiều, trong trại có chuyện gì quan trọng tối nay ngươi nói cho ta biết là được, sáng mai ta nhất định phải lên đường, bất quá..."

Nói được một nửa, nàng đột nhiên dừng lại, nghiêng người vươn tay về phía bên trái, ta đang ngồi ở bên cạnh yên lặng quan sát xung quanh, không để ý liền cảm thấy bờ vai bị ôm lấy, khó hiểu mà quay đầu qua, chỉ thấy nàng cười nói với mọi người trong bữa tiệc: "Lần này đi kinh sư, ta muốn lưu lại một người cho các ngươi chiếu cố, người này a..." Nói đến đây, tỏ ý như vậy, bàn tay đang nắm trên vai liền vỗ vỗ mấy cái: "Phần lớn tỷ muội trong trại đều nhận biết, cũng không cần nói nhiều, ta lưu nàng lại trong trại tĩnh dưỡng thân thể, các ngươi đối với ta như thế nào, liền đối với nàng như vậy, nàng là người có tính khí mềm mại, khi trở về nếu như để ta biết được có ai làm khó nàng, nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho! Hiểu không?"

Ban đầu Luyện nhi còn nói chuyện thoải mái, nhưng mà cuối cùng tựa tiếu phi tiếu mà thay đổi giọng điệu, rõ ràng là giọng nói ra lệnh, đám thủ hạ kia của nàng không dám thất lễ, đồng loạt đứng dậy ôm quyền đáp ứng, nhìn thấy khiến ta cười khổ không thôi.

Đột nhiên cảm thấy, thay vì ở lại nơi này tĩnh dưỡng, chi bằng trở về Hoàng Long động một mình tĩnh dưỡng liền tốt hơn, đáng tiếc Luyện nhi tất nhiên là không cho phép.

Ban đêm nghỉ ngơi, cho dù quan hệ với lão gia tử có gần gũi đến đâu, nhưng dù sao thân là nam tử, phía sau trại tất cả đều là nữ nhi rõ ràng là bất tiện, vẫn là an bài cho ông ở trong gian phòng dành cho khách nhân ở phía trước trại mà nghỉ ngơi một đêm, vầ phần ta và Luyện nhi, liền lại quay trở về gian nhà ở giữa rừng cây mà nàng cố ý xây dựng nên ở phía sau sơn trại.

Từ tiết hàn y năm trước khi Luyện nhi cùng mình rời đi, nơi này liền để trống không dùng đến, mặc dù trước đó đã từng trở về từ Thiểm Bắc, chỉ là cũng không dừng lại, gian nhà này bỏ không một năm, lại nửa điểm bụi bặm cũng không có, hẳn là có người thường xuyên dọn dẹp chuẩn bị.

Trước đó khi lần đầu tiên đoàn tụ cùng nàng ở nơi này, thề rằng không rời đi nửa bước, hôm nay lại muốn từ nơi này mà chia tách, nghĩ đến thật sự là trong lòng lại cảm thấy mất mát, có rất nhiều chuyện chính mình cũng nói không rõ, tất nhiên là vô pháp nói rõ cùng Luyện nhi, chỉ là nghĩ rằng nàng cứ như vậy mà rời khỏi tầm mắt, cũng giống như vận mệnh mà từ từ rời khỏi tầm mắt, thật sự là vô pháp yên lòng.

Lần này đi kinh sư sẽ xảy ra chuyện gì? Thẳng thắn mà nói liền một điểm cũng nhớ không nổi, chính là bởi vì nhớ không ra, mới càng thêm lo sợ bất an, đã từng nghĩ tới có nên âm thầm đi theo hay không, nhưng mà cho dù có thể thành công rời khỏi sơn trại này, chỉ sợ bản thân cũng không có bản lĩnh để theo dõi Luyện nhi...

Hay là, chỉ đành phải chấp nhận như vậy? Cam chịu số phận, giao trả tất cả cho vận mệnh làm chủ...Trước đây không lâu, không phải đã từng nghĩ như vậy sao...

Trong lúc sự bất định đang lặp đi lặp trong lòng, bên tai vang lên ba tiếng gõ khe khẽ, là tiếng gõ cửa, trước khi trời tối Luyện nhi đi ra ngoài nghe thủ hạ nghị sự, sau đó vẫn luôn chậm chạp chưa trở về, theo bản năng ta cho rằng nàng trở về, khi kéo chốt cửa ra mới nhớ tới nàng tuyệt đối sẽ không lễ phép chu đáo như vậy.

Quả nhiên, đứng ở phía ngoài chính là hai người, mặc dù chưa quen thuộc, nhưng thực sự cũng không tính là xa lạ.

"Là các ngươi?" Ta mỉm cười gật gật đầu xem như là mời vào, tránh qua một chút để cho người ta tiến vào, đợi đến khi muốn giúp đỡ cầm lấy thứ gì đó từ trong tay các nàng, lại bị linh hoạt khéo kéo tránh né.

"Cũng không dám làm phiền ngài, lời nói của trại chủ hôm nay mọi người đều đã nghe thấy, nếu như dám để cho ngài cầm lấy a, không chừng lão nhân gia nàng đột nhiên đến đây, chúng ta liền gánh chịu không nổi a." Hai nữ tử một cao một thấp này, chính là hai người nữ lâu binh chiếu cố ta lúc trước, có lẽ bởi vì tầng quan hệ này, bầu không khí cũng không đến mức thập phần mất tự nhiên, người thấp hơn kia trước sau như một là một người thích cười cười nói nói.

Trái lại, người cao hơn vẫn là nghiêm cẩn như cũ, trước giáo huấn đồng bạn một tiếng, lại cúi người cung kính nói: "Quấy rầy, chúng ta là đến thay mới đệm chăn gối đầu, mặc dù gian phòng này thường xuyên dọn dẹp, chỉ là vật dụng cũng không thường thay đổi, hôm nay trại chủ trở về quá gấp gáp, lúc trước chỉ kịp ngâm trà bưng nước, lại quên này phần việc này, xin tỷ tỷ thứ tội."

"Chuyện này, vậy làm phiền các ngươi." Sau những lời nói của Luyện nhi, vô hình đã đẩy ta đến một vị trí vi diệu phía trên, trước mắt còn chưa nghĩ ra biện pháp ứng đối, cũng chỉ có thể mỉm cười đối mặt.

Sau đó mặc dù không quá nguyện ý, nhưng cũng chỉ có thể ngồi yên nhìn người ta bận rộn, hai vị này đều là người tay chân lanh lẹ, hai ba lần liền chuẩn bị gọn gàng xong mọi thứ, tiếp theo lại từ dưới đáy giường rút ra mấy tấm ván gỗ, bắt đầu lắp một chỗ nằm khác ở bên cạnh giường, ta nhìn thấy liền sửng sốt một chút, mới nhớ tới một năm trước mình và Luyện nhi chính là tồn tại chuyện như vậy, do dự, nhưng cũng không biết là có nên lên tiếng ngăn cản hay không.

"Các ngươi đang làm cái gì?" Đúng vào lúc này, từ cửa ra vào truyền đến thanh âm quen thuộc, Luyện nhi đẩy cửa đi vào, đợi đến khi thấy rõ hai người thủ hạ đang làm cái gì, liền nghiêm mặt, trừng mắt nhìn ta nói: "Thế nào? Ngươi muốn tách ra ngủ với ta?"

Nhìn nàng hiện ra thần sắc tức giận, bản thân cũng không biết nên khóc hay nên cười, vội vàng dùng vài câu mà giải thích cho rõ ràng, lúc này thần sắc của nàng mới xem như là hòa hoãn xuống, lại lập tức căn dặn thủ hạ đem cái giường tạm kia bỏ đi, thuận tiện người cũng cùng đi ra ngoài.

Những hành vi như vậy, vừa nhìn liền cảm thấy buồn cười, nhưng khi nghĩ lại lại cảm thấy, thì ra chúng ta có thói quen ngủ cùng giường bất quá mới một năm, lại quen thuộc tựa như đã cùng chia chăn gối cả một đời vậy.

Một đêm này, đi ngủ rất sớm, có lẽ bởi vì chuyện này mà cảm thấy ngủ không được, nghe thấy bên ngoài mơ hồ thanh âm xào xạc của một biển lá cây, cũng như tâm tình phập phồng của bản thân lúac này, ngày mai chia cách, chủ ý lại vẫn chưa quyết định, khiến cho người ta làm sao mà ngủ được đây?

Ngủ không được, cũng không dám loạn trở mình, Luyện nhi có cường đại đến thế nào đi nữa, những ngày qua xác thực là rất khổ cực, không muốn quấy nhiễu đến nàng.

Thẳng đến khi sau lưng có hơi ấm tiến sát đến, một tay vòng đặt tại bên hông, mới biết được, thì ra nàng cũng ngủ không được giống như mình.

Phía bên kia không lên tiếng, cho nên bản thân cũng không lên tiếng, trong bóng tối chỉ có tiếng hít thở, Luyện nhi ở ngay phía sau lưng, ta không nhìn thấy nàng có biểu tình như thế nào, chỉ biết là một bàn tay đang đặt ở bên hông kia vẫn luôn khe khẽ lượn quanh, dường như là vô thức mà áp nhẹ xuống, lướt nhẹ qua, trong một mảnh đất nho nhỏ kia vẽ ra một điệu múa trong im ắng.

Tất nhiên là có chút quái dị, chỉ là không rõ nàng nghĩ như thế nào, cho nên ban đầu còn có thể dùng bất biến ứng vạn biến, chẳng qua là khi cảm thấy vũ động nhẹ nhàng kia trong phút chốc liền vén vạt áo lên, lòng bàn tay ấm áp chạm vào da thịt, không thể không làm cho người ta giật mình một cái, "Luyện nhi!" Ta bỗng nhiên hít sâu vào một hơi, vội vàng bắt lấy bàn tay vẫn luôn quấy phá ở bên hông, nắm lấy thật chặt.

Trong khoảnh khắc đó, nếu như không phải biết rõ là nàng không hiểu, còn thật sự cho rằng đây là...

"Ngươi để cho ta chạm vào một chút, ta thật sự là rất thích loại thân cận này..." Sau lưng có âm thanh vang lên, so với trong tưởng tượng càng nhẹ nhàng hơn: "Ta biết sau ngày hôm đó ngươi không vui, cho nên cũng không có lại thân cận với ngươi giống như vậy, nhưng mà ngày mai chúng ta liền phải tạm biệt rồi, ngươi cũng đừng lại không hài lòng nữa có được không?"

Quen thuộc Luyện nhi luôn vênh mặt hất hàm sai khiến, rất hiếm khi nghe được nàng dùng loại giọng điệu này để nói chuyện, trong đó mang theo chút ít ủy khuất, thậm chí mang theo chút ít cảm giác làm nũng, không biết là bản thân nàng có phát hiện ra điểm này hay không, có lẽ hẳn là không hành động vô thức không tự chủ được.

Nhưng mà, cũng đủ để đánh bại một người trong lòng luôn có nàng.

Im ắng thở dài, ta trầm mặc, từ từ buông lỏng sự kiềm chế đối với bàn tay của nàng đang đặt bên hông, trong bóng đêm đôi mắt liền khép lại.

Trong mũi nghe được một chút hương thơm, rất nhẹ rất nhạt, lại thấm vào trong lòng khiến người ta muốn say, giống như khi cùng nhau ở trên sa mạc rộng lớn, cái Luyện nhi gọi là thân cận kỳ thật có mục đích rất đơn thuần, đơn thuần đụng chạm, đơn thuần vuốt ve, ngay cả nụ hôn cũng là đơn thuần, dù cho lượn quanh mút lấy, dùng đầu lưỡi lướt qua, chẳng qua cũng là đơn thuần đắm chìm vào vẻ đẹp của sự tiếp xúc da thịt, mà không liên quan gì đến dục vọng.

Nhờ khu vực hoạt động của nàng rất hạn chế, chỉ cần khống chế được bản thân không liên tưởng nhiều, này cũng còn chưa tính là sự hành hạ đặc biệt khó nhịn, ngược lại, có lẽ là bởi vì bắt buộc đại não chạy xe không* quá lâu a, thời gian kéo dài, ý thức cũng có chút bắt đầu mông lung.

(*Để cho đầu óc trống rỗng không nghĩ gì hết)

Không có lý do để cự tuyệt giấc ngủ kéo đến, thanh tỉnh lại càng khó chịu hơn một chút, cho nên tùy ý bỏ mặc thân thể mất đi tri giác.

Cuối cùng, có người tựa hồ là đang nói vài lời thì thầm ở bên tai...Tựa hồ...Là gì...

...Chờ, chờ một chút sao...

Không sao, ta...Rất quen với việc chờ đợi...

Một đêm vô mộng, khi lần nữa mở mắt ra, nắng sớm đã chiếu vào bên trong, trong gian phòng nhỏ chỉ còn lại có một mình ta.
Bình Luận (0)
Comment