Ma Pháp Công Nghiệp Đế Quốc (Dịch)

Chương 107 - Chương 107: Giải Phóng Sức Sản Xuất (1/2)

Chương 107: Giải phóng sức sản xuất (1/2) Chương 107: Giải phóng sức sản xuất (1/2)Chương 107: Giải phóng sức sản xuất (1/2)

Chương 107: Giải phóng sức sản xuất (1/2)

"Năm mươi đồng vàng! Nhiều như vậy sao!" Freeman bật dậy, tay chân run lên vì kích động.

Mặc dù anh ta đoán rằng sẽ có một số phần thưởng tốt đẹp nếu giành chiến thắng cuối cùng, nhưng anh ta không bao giờ ngờ rằng mình lại có thể nhận được phần thưởng cao tới năm mươi đồng vàng!

Đối với một gia đình nghèo khó như anh, nếu có năm mươi đồng vàng này, đồng nghĩa với việc anh có thể thoát khỏi cuộc sống túng quan hiện tại.

Không chỉ có thể sửa lại ngôi nhà đã dột nát nhiêu chỗ, mà đồ đạc trong nhà cũng có thể thay mới hoàn toàn, ngoài ra còn có thể mua cho vợ hai bộ váy mới, mua cho con. một vài món đồ chơi mà chúng hằng mơ ước...

Hứa Dịch nhìn vẻ mặt Freeman thay đổi liên tục, không lên tiếng ngắt lời anh ta.

Từ lời kể của Alex, cộng với trang phục trên người Freeman, anh có thể đoán được gia đình người đàn ông này nhất định rất khó khăn.

Năm mươi đồng vàng đối với Hứa Dịch hiện tại đương nhiên không là gì, nhưng đối với Freeman nhất định là một cú sốc rất lớn.

Nghĩ lại lúc Hứa Dịch mới xuyên không đến Lục địa Saiens, vì lạc lõng nên suýt chết đói.

Lúc đó nếu có người đột nhiên cho anh ta năm mươi đồng vàng, e rằng sự xúc động của anh ta cũng không kém gì Freeman bây giờ.

Một lúc sau, Freeman mới bình tĩnh lại một chút, nhìn Hứa Dịch, nuốt nước bọt một cách khó khăn, chậm rãi hỏi: "Hội... Hội trưởng, ngài nói thật sao? Ngài không gạt tôi chứ? Tôi thật sự có thể nhận được phần thưởng năm mươi đồng vàng sao?”

Hứa Dịch gật đầu chắc nịch: "Đương nhiên là thật. Ta nghĩ ngươi là người Bontar, hẳn là không thể không biết Thương hội Tân Phi của chúng ta. Ngươi nghĩ, ta sẽ vì năm mươi đồng vàng mà hủy hoại danh dự của Thương hội sao?"

"Không không không, đương nhiên là không, đương nhiên là không!" Freeman liên tục xua tay. Hội trưởng, ngài đừng hiểu lầm, ta chỉ là nhất thời... nhất thời có chút không dám tin mà thôi, tuyệt đối không phải là muốn hoài nghỉ ngài."

Hứa Dịch khẽ cười: "Ta hiểu. Vậy Freeman, bây giờ ngươi có quyết định chọn phần thưởng này không?”

"Ta quyết..." Freeman vừa nói được một nửa thì đột nhiên dừng lại."Chờ... chờ đã. Hội trưởng, vừa rồi ngài nói có hai phần thưởng cho ta lựa chọn, ta có thể hỏi phần thưởng còn lại là gì không?"

Nhìn thấy ánh sáng phát ra từ mắt Freeman, Hứa Dịch không khỏi bật cười, thâm nghĩ Freeman này tuy nhìn có vẻ thật thà nhưng cũng không hề ngu ngốc.

"Đương nhiên là có thể. Bất quá ta nghĩ phần thưởng thứ hai sẽ không khiến ngươi kích động như vậy, bởi vì phần thưởng này không phải là đồng vàng hiện vật, mà là cho ngươi một cơ hội."

"Cơ hội?" Freeman gãi đầu, khó hiểu nhìn Hứa Dịch."Hội trưởng, đây... đây là ý gì?"

"Freeman, nghe nói ngươi từ Làng Ireland đến Bontar bán lúa mì, vậy ngươi hẳn là có chú ý đến những cánh đồng lúa mì gần Thành phố Bontar chứ?" Hứa Dịch không đáp mà hỏi ngược lại.

"Cánh đồng lúa mì sao?" Freeman nghiêng đầu suy nghĩ một chút, gật đầu."Ừm, ta có nhìn thấy một số ở ven đường. Nói đến cái này, Hội trưởng, những cánh đồng lúa mì gân Thành phố Bontar hình như được thu hoạch rất sớm, ta thấy rơm rạ trên ruộng đều bị đốt từ lâu rồi."

Hứa Dịch mỉm cười gật đầu: "Ngươi có thể chú ý đến điểm này là rất tốt. Bất quá nếu ta nói cho ngươi biết, những cánh đồng lúa mì bên ngoài Thành phố Bontar đã được thu hoạch từ mười mấy ngày trước, ngươi sẽ nghĩ như thế nào?"

"Làm sao có thể!" Freeman sững sờ một lúc rồi lắc đầu nguầy nguậy."Mười mấy ngày trước lúa mì mới chín, làm sao có thể trong một hai ngày đã thu hoạch xong? Hội trưởng, những người như ngài không hiểu chuyện đồng áng, ngài không biết, thu hoạch lúa mì rất phiên phức, mấy mẫu ruộng nhà ta phải mất hơn một tuần mới làm xong."

Hứa Dịch giơ ngón trỏ tay phải ra lắc lắc: "Không, ta rất hiểu. Hơn nữa việc thu hoạch ở những cánh đồng lúa mì ngoài thành, Thương hội Tân Phi của chúng ta đều tham gia vào."

Freeman vẻ mặt kỳ quái nhìn Hứa Dịch: "Hội trưởng, ta nhớ Thương hội Tân Phi của các ngài là bán Quạt ma thuật, chẳng lẽ còn quản cả việc thu hoạch lúa mì?"

"Bởi vì chúng ta không chỉ bán Quạt ma thuật, mà còn bán Máy gặt Ma thuật Nhỏ." Hứa Dịch mỉm cười nhận lấy một bức tranh từ tay Alex, mở ra trước mặt Freeman."Nhìn xem, chính là cái này."

Freeman thò đầu nhìn.

Bức tranh này mô tả cảnh thu hoạch lúa mì trên cánh đồng, nhưng khác với cảnh mấy người cầm dao cắt lúa mì trên ruộng mà Freeman quen thuộc, bức tranh này chỉ có một người đàn ông lực lưỡng đẩy một thứ kỳ quái đi trên ruộng.

Thứ kỳ quái này phía trước há miệng nuốt chửng lúa mì vào, phía sau lại lộ ra một cái miệng nhỏ, không ngừng phun ra hạt lúa mì.

Freeman nhìn một hồi, cau mày hỏi: "Hội trưởng, thứ này là thật sao? Thu hoạch lúa mì sao lại đơn giản như vậy?”

"Chính là đơn giản như vậy." Hứa Dịch trực tiếp nhét bức tranh cho Freeman, sau đó nghiêm túc nói: "Bây giờ, Freeman, chúng ta nói lại chuyện vừa rồi. Phần thưởng thứ hai mà ngươi có thể lựa chọn là một cơ hội, mà cơ hội này, chính là có liên quan đến chiếc Máy gặt Ma thuật Nhỏ này, cũng có liên quan đến Máy xới đất Ma thuật Nhỏ mà chúng ta sắp tung ra.......

"Tại sao?" Tử tước Leslie hơi nhíu mày, nhìn Hứa Dịch đang cúi đầu xem xét một số tài liệu đối diện."Ngươi nên biết, cho dù hiện tại thu hoạch vụ thu cơ bản đã kết thúc, nhưng chỉ cân Máy gặt Ma thuật Nhỏ của ngươi được sản xuất ra, trong Thành phố Bontar vẫn sẽ có rất nhiều quý tộc tranh nhau muốn. Còn Máy xới đất Ma thuật Nhỏ, càng là thứ mà rất nhiều người đã sớm gửi đơn đặt hàng cho ngươi. Bây giờ hai loại Máy móc Ma thuật đang bán chạy như vậy, cộng lại có thể bán với giá cao tới một trăm hai mươi đồng vàng, ngươi lại cứ thế tặng không cho một người nông dân bình thường hoàn toàn không có quan hệ gì với ngươi? Hứa Dịch, rốt cuộc ngươi đang nghĩ gì vậy?"
Bình Luận (0)
Comment