Chương 139: Thiệp mời của Liên minh Thương mại (2/2)
Chương 139: Thiệp mời của Liên minh Thương mại (2/2)Chương 139: Thiệp mời của Liên minh Thương mại (2/2)
Chương 139: Thiệp mời của Liên minh Thương mại (2/2)
Tiền tăng ca là gì vậy? Chẳng phải chúng ta đã thống nhất mức lương rồi sao? Hay là chỉ cần hoàn thành công việc, Thương hội còn phải trả thêm tiền cho chúng ta?
Dĩ nhiên, có thêm tiền thì ai mà chẳng thích, huống chỉ số tiền tăng ca này không hề nhỏ, tính ra còn lời hơn cả làm việc bình thường.
Vì vậy, các công nhân không những không phản đối việc tăng ca, mà còn mong chờ được tăng ca.
Đến giờ tăng ca mỗi tối, Heinze nhận thấy rằng, dù đã lao động mệt nhọc cả ngày, nhưng khi tăng ca, nhiệt tình làm việc của họ dường như còn cao hơn.
Heinze cảm thấy rất khó hiểu trước tình huống này, nhưng Hứa Dịch lại thấy bình thường.
Những chế độ này là do cậu bê nguyên si từ Trái đất sang, so với Lục địa Saiens, chế độ của Trái đất chắc chắn phải tiên tiến và hợp lý hơn nhiều.
Về mặt nâng cao tinh thần làm việc của người lao động, so với những Thương hội coi người lao động như công cụ ở Lục địa Saiens, rõ ràng chế độ của Thương hội Tân Phi ưu việt hơn nhiều.
Ví dụ điển hình nhất là hiện tại hiệu quả công việc trong Phân xưởng sản xuất Máy móc Ma thuật Gia dụng rất cao, hơn nữa rất ít khi xảy ra vấn đề, chứng tỏ các công nhân đều rất tập trung tinh thân, dồn hết tâm sức vào công việc.
Theo tiến độ hiện tại, việc hoàn thành đơn hàng sẽ không thành vấn đề.
Khi Hứa Dịch bước vào Phân xưởng sản xuất Máy móc Ma thuật Gia dụng, Heinze đang kiểm tra công đoạn lắp ráp cuối cùng của Nồi cơm Ma thuật với vẻ mặt vô cùng tập trung. Mãi đến khi Hứa Dịch đi đến bên cạnh, võ vai ông ta, Heinze mới hoàn hồn.
"Cậu về rồi à?" Có lẽ vì đã hét quá nhiều trong phân xưởng nên giọng Heinze hơi khàn."Mọi việc thế nào rồi?"
"Xong rồi. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong vòng một tuần nữa, một trăm người lùn sẽ theo Kambi đến đây. Ông..." Hứa Dịch đột nhiên dừng lại.
Cậu vốn định bảo Heinze lập tức chuẩn bị bố trí chỗ ở cho một trăm người lùn, nhưng nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của Heinze, cậu lại không nói nên lời.
"Tôi thì sao?" Thấy Hứa Dịch đột nhiên im lặng, Heinze khó hiểu hỏi.
"Không có gì." Hứa Dịch lắc đầu, đưa mắt nhìn quanh phân xưởng, rồi vỗ vai Heinze, thở dài: "Ông vất vả rồi. Nhiệm vụ sản xuất lớn như vậy, những ngày qua chắc ông mệt lắm nhỉ? Heinze, tôi khuyên ông nên chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, giao bớt việc trong phân xưởng cho Alex đi. Nếu ông thực sự kiệt sức, Rhea chắc chắn sẽ mắng chết tôi."
Heinze hừ lạnh một tiếng: "Bà ấy thì biết cái gì? Ngoan ngoãn ở nhà chăm con là được rồi, còn dám quản nhiều như vậy?"
Hứa Dịch khe mỉm cười, thâm nghĩ từ thái độ của Rhea đối với Heinze, có lẽ trước đây địa vị của ông ta ở nhà không cao. Bây giờ Heinze vì góp vốn vào Thương hội Tân Phi mà kiếm được nhiều tiên hơn, nên khi đối mặt với Rhea, lưng ông ta cũng thẳng hơn không ít.
"Dù sao thì cũng phải chú ý sức khỏe. Hiện tại, nhân tài quản lý của Thương hội chúng ta quá ít, thiếu ông một người, Nhà máy sẽ không thể duy trì được." Đây chính là câu nói ma Heinze thích nghe nhất. Ông ta lập tức ưỡn ngực, vỗ mạnh vào ngực, hùng hồn nói: "Yên tâm đi, tôi khỏe lắm, sẽ không có vấn đề gì đâu. Nhưng cậu nói đúng, công việc của tôi bây giờ rất quan trọng, tôi sẽ chú ý giữ gìn sức khỏe."
"Vậy thì tốt."
Sau khi trò chuyện thêm vài câu với Heinze về công việc trong phân xưởng, Hứa Dịch chuẩn bị rời đi, Heinze đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
"Đúng rồi, Hứa Dịch, hôm trước Liên minh Thương mại trong thành có gửi đến một tấm thiệp mời, hình như là muốn mời cậu tham gia bữa tiệc gì đó."
"Thiệp mời của Liên minh Thương mại?" Hứa Dịch sững sờ, sau đó bật cười."Heinze, xem ra Thương hội Tân Phi của chúng ta đã trở thành Thương hội lớn ở Thành phố Bontar rồi."
Heinze cười ha hả: "Đúng vậy, nếu không phải là Thương hội lớn được bọn họ công nhận thì chắc chắn sẽ không mời cậu - hội trưởng tham gia bữa tiệc của bọn họ. Sao nào? Cậu có đi không?”
"Đi chứ! Sao lại không đi?" Hứa Dịch mỉm cười gật đầu. Trở thành Thương hội lớn được Liên minh Thương mại công nhận là một việc rất có ý nghĩa. Chuyện tốt như vậy, sao tôi có thể bỏ lỡ được?"
Heinze cũng cười híp mắt, liên tục gật đầu: "Đúng đúng, Thương hội Tân Phi của chúng ta mới thành lập được ba tháng mà đã được Liên minh Thương mại trong thành công nhận, không cần nói đến toàn Vương quốc Lanpari chắc chắn là nhà đầu tiên, e rằng trên toàn Lục địa Saiens cũng hiếm thấy. Nói ra ai mà chẳng ghen tị."
Nói xong, Heinze tìm tấm thiệp mời đã được cất kỹ ra, Hứa Dịch nhận lấy xem, phát hiện ra tấm thiệp mời này quả thực là do Liên minh Thương mại ở Thành phố Bontar gửi đến, hơn nữa tên người gửi ghi trên đó lại là tên của hội trưởng đương nhiệm của Liên minh Thương mại.
Điều này cho thấy Liên minh Thương mại rất coi trọng Thương hội Tân Phi.
Phẩy tay ra hiệu cho Heinze tiếp tục làm việc, Hứa Dịch vừa xem tấm thiệp mời trên tay, vẻ mặt vui mừng vừa rồi dần biến mất, thay vào đó là đôi lông mày hơi nhíu lại.
"Bọn chúng đúng là nhạy bén thật, nhanh như vậy đã đánh hơi thấy rồi."