Chương 165: Chủ nhân, cứu tôi với! (1/2)
Chương 165: Chủ nhân, cứu tôi với! (1/2)Chương 165: Chủ nhân, cứu tôi với! (1/2)
Chương 165: Chủ nhân, cứu tôi với! (1/2)
Tiếng chuông tan học đã điểm từ lâu, những học sinh khác trong lớp đều đã rời khỏi chỗ ngồi, người thì ra ngoài thư giãn, người thì tum tụm lại trò chuyện rôm rả.
Mỗi tiết học ở Học viện Ma thuật Nam tước Rictor đều kéo dài một tiếng rưỡi, thời gian nghỉ giải lao cũng dài hơn, lên đến hai mươi phút, học sinh đương nhiên phải tranh thủ thời gian nghỉ ngơi.
Chỉ có Vivian là ngoại lệ.
Ngoại trừ việc đi vệ sinh, Vivian hoàn toàn không rời khỏi bàn học của mình, cô cúi đầu chăm chú xem lại ghi chú trong lớp, đọc đi đọc lại nhiều lân, cố gắng ghi nhớ những kiến thức này vào đầu và cố gắng hết sức để hiểu chúng.
Sau khi được Hứa Dịch đưa đến học viện này, Vivian luôn học tập chăm chỉ như vậy.
Vì cha mẹ đều là nô lệ, Vivian từ khi sinh ra đã bị coi là nô lệ, vì vậy trong mười bốn năm trước khi được Hứa Dịch mua về, Vivian đã sống như một nô lệ.
Mặc dù Tử tước Leslie đối xử với nô lệ của mình tốt hơn nhiều so với các quý tộc khác, nhưng nô lệ vẫn là nô lệ, cái gọi là đối xử tốt chỉ giới hạn ở việc không dễ dàng ngược đãi và giết hại, và tất nhiên là không thể cho Vivian có cơ hội được học hành.
Sau khi đổi sang Hứa Dịch làm chủ, Vivian nhận thấy cuộc sống của mình đã thay đổi rất nhiều, cô không chỉ được ăn no ngủ kỹ mỗi ngày mà công việc của cô chỉ là một số công việc nhà nhẹ nhàng.
Hơn nữa, thái độ của Hứa Dịch đối với nô lệ còn tốt hơn Tử tước Leslie gấp nhiều lần.
Vivian biết rằng sau khi bị Hứa Dịch mua về, cô đã chuẩn bị tâm lý cho điều đó, cô nghĩ rằng Hứa Dịch, giống như nhiều người có sở thích đặc biệt, đã phải lòng cơ thể chưa phát triển của mình.
Tuy nhiên, Hứa Dịch đã sống với cô ấy hai tháng nhưng chưa một lần nào động chạm vào người cô, chứ đừng nói là thực sự làm gì cô ấy.
Điều này khiến Vivian vừa mừng vừa lo.
Cuối cùng cũng gặp được một người chủ tốt như Hứa Dịch, nếu anh ta thực sự muốn cơ thể của mình, có lẽ sau này sẽ không bán mình cho người khác nữa?
Tất nhiên, điêu này cũng chưa chắc, Vivian nghe nói có người mua nữ nô lệ về chơi chán rồi lại bán cho những kẻ hèn hạ nhất, từ đó phải chịu số phận bi thảm hơn.
Tuy nhiên, dù thế nào đi chăng nữa, Vivian, người đang lo lắng bất an, cũng không ngờ rằng Hứa Dịch lại để mình đi học.
Đi học, đối với Vivian mà nói, là một từ ngữ từng tràn day mong đợi trong lòng, nhưng cuối cùng lại phải từ bỏ vì hiện thực phũ phàng.
Cô biết mình chỉ là một nô lệ hèn mọn, ở Lục địa Saiens, ngay cả thường dân cũng không phải ai cũng được học hành, huống chỉ là một nô lệ hèn mọn như cô, chết đi cũng chẳng ai quan tâm.
Vì vậy, khi nghe Hứa Dịch hỏi cô có muốn đi học hay không, cô đã sững sờ một lúc lâu, sau khi xác nhận đi xác nhận lại, cô mới vui mừng đồng ý.
Trong nháy mắt, Vivian đã học ở Học viện Ma thuật Nam tước Rictor được hơn một tháng.
Học viện Ma thuật Nam tước Rictor tuy có tên là học viện ma thuật nhưng trên thực tế không chỉ dạy ma thuật. Ban đầu, học viện này do Nam tước Rictor thành lập, chuyên dạy ma thuật, nhưng sau hàng trăm năm phát triển, hiện nay học viện này đã trở thành học viện tổng hợp lớn nhất Thành phố Bontar.
Ngoài việc dạy ma thuật, nó còn dạy các kiến thức cơ bản khác như ngôn ngữ, lịch sử, văn hóa, v. v., thậm chí cả hội họa.
Vì Vivian chưa được học hành nên Hứa Dịch đã đăng ký cho cô một khóa học ngôn ngữ cơ bản, để cô bắt đầu học từ những điều cơ bản nhất là đọc và viết.
Ngoài ra, anh còn đăng ký cho cô một lớp học vẽ.
Mặc dù Vivian chưa bao giờ được học hành nhưng trí tuệ của cô không hề kém cỏi, cộng với niềm khao khát kiến thức vô hạn nên chỉ trong hơn một tháng ngắn ngủi, cô đã nắm vững được hầu hết các kỹ năng đọc viết.
Mặc dù cô ấy vẫn chưa thể hiểu hết ý nghĩa nhưng việc đọc cơ bản đã không còn là vấn đề.
So với môn ngữ văn, Vivian còn xuất sắc hơn ở môn hội họa.
Hứa Dịch phát hiện ra tài năng hội họa của Vivian qua những bức tranh cô vẽ lúc rảnh rỗi, và sau khi đến Học viện Ma thuật Nam tước Rictor, dưới sự hướng dẫn của giáo viên dạy vẽ, tài năng của cô ngay lập tức bộc lộ.
Chỉ trong vòng một tuần, Vivian đã chinh phục được giáo viên, khiến giáo viên dạy vẽ vốn nghiêm khắc phải gọi cô là thiên tài hội họa hiếm có trong nhiều thập kỷ.
Bây giờ Vivian thậm chí còn nổi tiếng ở Học viện Ma thuật Nam tước Rictor vì tài năng hội họa siêu phàm của mình.
Đáng tiếc, danh tiếng này không mang lại cho cô quá nhiều lợi ích mà ngược lại còn mang đến cho cô một số rắc rối.
Kết thúc buổi ôn tập sau giờ học, Vivian rời khỏi lớp học ngôn ngữ, trên đường đến lớp học vẽ, cô bị ba người chặn lại.
"Này, Vivian thân mến, liệu tối nay cô có thể dành chút thời gian ăn tối với tôi không?" Chàng trai trẻ đứng giữa ba người nhìn Vivian, hỏi bằng giọng điệu trơn tru.
Vivian liếc nhìn anh ta, nhận ra anh ta là Enrique của khoa Ma thuật.
"Xin lỗi, tối nay tôi không rảnh." Vivian dứt khoát từ chối.
Kể từ khi gặp Vivian trong lớp học vẽ và tận mắt chứng kiến tài năng hội họa siêu phàm của cô, Enrique dường như đã phải lòng Vivian và theo đuổi cô một cách dai dẳng.
Tuy nhiên, Vivian cảm thấy mình cuối cùng cũng có được cơ hội học tập quý giá, làm sao có thể lãng phí thời gian để hẹn hò với Enrique, vì vậy cho dù Enrique đưa ra yêu cầu gì, Vivian đều trực tiếp từ chối, không cho anh ta bất kỳ cơ hội nào.