Chương 235: Tâm lý đám đông (2/2)
Chương 235: Tâm lý đám đông (2/2)Chương 235: Tâm lý đám đông (2/2)
Chương 235: Tâm lý đám đông (2/2)
Hơn nữa, cho dù là sử dụng nến hay đèn dầu đều sẽ tạo ra mùi và khói dầu, không tốt cho cơ thể con người, còn Đèn bàn Ma thuật là sử dụng Pháp trận để tạo ra ánh sáng, sẽ không tạo ra bất kỳ khói dầu nào, không gây hại cho cơ thể con người.
Hơn nữa, ánh sáng của Đèn bàn Ma thuật sáng hơn nhiều so với nến và đèn dầu, một cây nến và một chiếc đèn dầu chỉ có thể chiếu sáng không gian từ một đến ba mét vuông, còn nếu chọn Đèn bàn Ma thuật, thì có thể chiếu sáng mọi ngóc ngách trong phòng!
Bài báo trên "Nhật báo Bontar" vừa được đăng tải, những người còn đang do dự có nên mua Đèn bàn Ma thuật hay không lập tức gạt bỏ do dự trong lòng, quyết định chọn mua.
Thế là chỉ trong vòng một tuần sau khi ra mắt, Đèn bàn Ma thuật đã bán được tới hai mươi nghìn chiếc!
Đây mới chỉ là doanh số bán hàng của một thành phố nhỏ như Thành phố Bontar!
Cộng thêm các đơn đặt hàng đã ký kết ở Thành phố Bontar, con số này thậm chí còn lên tới con số khủng khiếp là hơn bốn mươi nghìn!
Phải biết rằng, tổng dân số trong và ngoài Thành phố Bontar chỉ chưa đến năm vạn người, điều này tương đương với việc Thành phố Bontar gần như đạt đến mức bình quân đầu người một chiếc!
Tất nhiên, nguyên nhân chủ yếu là rất nhiêu gia đình khá giả không chỉ mua một chiếc Đèn bàn Ma thuật, mà sẽ mua luôn một lúc vài chiếc để sử dụng chung cho nhiều phòng.
Ngoài Thành phố Bontar, các thương gia ở một số thành phố lân cận đã có quan hệ hợp tác với Thương hội Tân Phi tự nhiên cũng không chịu thua kém, cũng đã đặt rất nhiều đơn hàng.
Nếu tính gộp tất cả các đơn đặt hàng ở các thành phố khác trong tay Heinze hiện nay, thì tổng số thậm chí đã vượt quá năm mươi nghìn!
Tóm lại, chỉ trong vòng một tuần, chỉ với chiếc Đèn bàn Ma thuật nhỏ bé này, Thương hội Tân Phi đã thu được khoản thu nhập khổng lồ gần mười vạn đồng vàng.
Mỗi chiếc Đèn bàn Ma thuật có giá bán một đồng vàng, nhưng giá thành chỉ có ba mươi đồng bạc.
Tính ra, lợi nhuận ròng của Thương hội Tân Phi từ Đèn bàn Ma thuật lên tới gần bảy vạn đồng vàng!
Hơn nữa, đây mới chỉ là tình hình trong một tuần, theo thời gian, với mức độ hot hiện tại của Đèn bàn Ma thuật, doanh số bán hàng này sẽ còn tăng lên rất nhiều.
Theo ước tính của Hứa Dịch... không, Hứa Dịch căn bản không thể đưa ra ước tính chính xác về doanh số bán hàng này, bởi vì ngay cả anh cũng không ngờ rằng chiếc Đèn bàn Ma thuật này lại được yêu thích đến mức độ như vậy.
Chẳng trách Heinze ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi, nhưng vẫn luôn nở nụ cười rạng rỡ.
Trước đó, tuy Heinze cảm thấy chiếc Đèn Ma thuật mới do Hứa Dịch nghiên cứu và phát triển quả thực rất đẹp, chắc chắn sẽ bán chạy, nhưng dù sao anh cũng không ngờ rằng, doanh số bán hàng của Đèn bàn Ma thuật lại khủng khiếp đến vậy.
Là một thương gia buôn bán đồ tạp lâu năm ở Thành phố Bontar, anh hoàn toàn không thể hiểu nổi, tại sao người dân Thành phố Bontar lại phát cuồng tranh nhau mua một chiếc đèn chỉ để chiếu sáng như vậy. "Rất đơn giản, bởi vì mọi người đều có tâm lý đám đông. Càng nhiều người mua, thì càng có nhiều người muốn mua theo, nếu không sẽ có vẻ mình lạc lõng với đám đông." Cervini cầm một chiếc Đèn bàn Ma thuật trên tay xem kỹ một lúc, không khỏi thán phục: "Phải nói là, chiếc Đèn Ma thuật này thật là đẹp, chẳng trách rất nhiều bậc thầy trong Thành phố Bontar đều khen ngợi nó là tác phẩm nghệ thuật thượng hạng, thậm chí trong bữa tiệc tối hôm qua, có mấy vị đại sư nghệ thuật có uy tín trong Thành phố Bontar đã mắng thẳng mặt Bá tước Satsuma mắng anh và Thương hội Tân Phi."
Hứa Dịch không khỏi bật cười: 'Mắng như thế nào?"
Cervini nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cười khẽ nói: "Mấy vị đại sư đó cảm thấy, Thương hội Tân Phi các anh lại coi một tác phẩm nghệ thuật gần như hoàn mỹ như vậy là hàng hóa để sản xuất hàng loạt, bán đại trà, lại để cho báu vật quý giá như vậy tràn lan khắp nơi, đây quả thực là sự khinh nhờn đối với nghệ thuật!"
Hứa Dịch nhún vai: "Nghệ thuật không có nghĩa là phải thoát ly khỏi đại chúng, mấy vị đại sư đó cũng quá cố chấp rồi."
"Không, họ không phải cố chấp, mà là họ luôn cho rằng nghệ thuật là cao quý, thì phải thoát ly khỏi quần chúng bình thường, chỉ có một số ít người cao quý mới có tư cách thưởng thức. Cách làm của Thương hội Tân Phi các anh, vừa vặn đã đập tan cảm giác ưu việt của họ, chẳng trách họ lại tức giận như vậy.' Nói đến đây, khóe miệng Cervini hiện lên nụ cười chế giễu."Thực ra, nếu chiếc Đèn bàn Ma thuật này không quá đẹp mắt, quá có tính nghệ thuật, khiến người ta không thể phủ nhận, thì e rằng cho dù trong lòng mấy vị đại sư đó có thừa nhận, thì ngoài mặt cũng sẽ giả vờ tỏ vẻ khinh thường nó."
Hứa Dịch hoàn toàn không ngờ rằng, Cervini lại đưa ra lời nhận xét không chút khách khí như vậy đối với mấy vị đại sư đó, bởi vì cho dù nhìn từ góc độ nào, thì Cervini cũng không nên chỉ là một quan chức bình thường của Cơ quan Nông nghiệp, mà nên xuất thân không tầm thường, bản thân thuộc về giới thượng lưu trong miệng mấy vị đại sư đó.
"Đúng rồi, Hứa Dịch, người thiết kế chiếc Đèn bàn Ma thuật này chắc không phải là người của Thương hội Tân Phi các anh chứ? Anh tìm được một vị đại sư có kỹ thuật cao siêu như vậy ở đâu?" Cervini đột nhiên lại hỏi: "Ngoài ra, bức tranh trên bốn tấm biển quảng cáo bên ngoài thành phố cũng là do vị đại sư này vẽ sao? Tôi có thể nhìn ra, chiếc Đèn bàn Ma thuật trên bức tranh đó và chiếc trên tay tôi hoàn toàn cùng một phong cách và thiết kế, chắc là do cùng một người làm ra."
Hứa Dịch gật đầu: "Quả thực là cùng một người, cũng không phải người của Thương hội Tân Phi chúng tôi. Nhưng nếu cô muốn hỏi là ai... thì tôi chỉ có thể nói là xin lỗi."
"Không thể nói sao? Vậy thì thật đáng tiếc. Tuy tôi không thích mấy vị đại sư kia, nhưng tôi rất đồng ý với đánh giá của họ. Giá trị nghệ thuật mà bức tranh đó ẩn chứa còn cao hơn chiếc Đèn bàn Ma thuật này rất nhiều, mấy vị đại sư đều đánh giá, chỉ dựa vào bức tranh đó thôi, cũng đủ để người này lọt vào hàng ngũ bậc thầy hội họa." Cervini đột nhiên mỉm cười."Tất nhiên, theo tôi, lý do khiến bức tranh đó xuất sắc như vậy, hiệu quả tốt như vậy, ngoài Đèn bàn Ma thuật ra, thì cô gái xinh đẹp đến nao lòng trên đó cũng là nguyên nhân rất quan trọng. Nghe nói cô gái đó tên là Stella, là cháu gái của Đại Pháp sư Camillo2"
Hứa Dịch kinh ngạc nhìn Cervini: "Ngay cả chuyện này mà cô cũng điều tra ra được?"
"Chuyện này đâu có gì khó điều tra. Lần trước tôi vô tình nghe được mới biết, thì ra Stella lại nổi tiếng như vậy ở Thành phố Bontar. Nhưng nghĩ kỹ lại thì chuyện này cũng rất bình thường, cô ấy xinh đẹp như vậy, lại còn luôn xuất hiện trên biển quảng cáo của Thương hội Tân Phi các anh, muốn không nổi tiếng cũng khó." Cervini đảo mắt một vòng, lại hỏi: "Nhưng so với chuyện này, tôi càng quan tâm hơn đến việc, nghe nói quan hệ giữa Stella và anh không bình thường?”
Trong đầu Hứa Dịch hiện lên vẻ mặt kỳ lạ của Stella tối hôm đó khi nghe thấy câu trả lời của Yanis, anh cười gượng hai tiếng rồi nói: "Tiểu thư Cervini, hôm nay cô đến tìm tôi, là có chuyện quan trọng khác muốn nói sao?"
Cervini mím môi cười, cũng không tiếp tục xoáy vào vấn đề này nữa, mà dừng một chút, nghiêm mặt nói với Hứa Dịch: "Hội trưởng Hứa, hôm nay tôi đến tìm anh, là có một tin xấu muốn báo cho anh biết."