Ma Pháp Công Nghiệp Đế Quốc (Dịch)

Chương 322 - Chương 322: Không Thèm Chơi Với Hắn Ta Nữa (2/2)

Chương 322: Không thèm chơi với hắn ta nữa (2/2) Chương 322: Không thèm chơi với hắn ta nữa (2/2)Chương 322: Không thèm chơi với hắn ta nữa (2/2)

Chương 322: Không thèm chơi với hắn ta nữa (2/2)

Điều duy nhất có thể thay đổi tình huống này, chính là Khế ước mà hai bên đã ký kết vào năm ngoái.

Trên bản Khế ước đã ký kết với Tử tước Leslie năm đó, có quy định rõ ràng thời hạn thuê mảnh đất này là ba năm, tiền thuê hàng năm là năm mươi đồng vàng.

Hiện tại Nam tước Bill đơn phương phủ nhận bản Khế ước này, tự ý tăng tiền thuê hàng năm lên con số mười vạn đồng vàng khiến người ta phải lắc đầu, trên thực tế đã vi phạm nghiêm trọng Khế ước.

Người dân trên Lục địa Saiens rất coi trọng Khế ước, nếu Hứa Dịch công khai chuyện này, chỉ sợ Gia tộc Stark sẽ phải chịu sự chỉ trích của vô số người, Nam tước Bill càng bị người người phỉ nhổ.

Nhưng khi Bá tước Satsuma hỏi Hứa Dịch có muốn công khai chuyện này hay không, Hứa Dịch suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.

Dù sao Gia tộc Stark cũng là gia tộc lớn có máu mặt trong Vương quốc Lanpari, thế lực cực kỳ lớn mạnh, mà Thương hội Tân Phi chỉ là một Thương hội nhỏ bé, nếu công khai chuyện này, tuy rằng có khả năng rất lớn khiến Gia tộc Stark phải chịu sự chỉ trích của đại đa số mọi người, thậm chí có khả năng khiến Nam tước Bill buộc phải rút lại yêu cầu vô lý này, cho Thương hội Tân Phi tiếp tục thuê mảnh đất này theo Khế ước trước đó, nhưng Thương hội Tân Phi chắc chắn sẽ hoàn toàn đắc tội với Gia tộc Stark.

Đối với Thương hội Tân Phi hiện tại còn rất nhỏ yếu mà nói, chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Hứa Dịch không phải là thanh niên mới lớn mười tám, đôi mươi, đương nhiên sẽ không vì muốn hả giận mà đưa ra lựa chọn ngu xuẩn như vậy.

Giống như lời khuyên của Tử tước Leslie trước khi rời đi và phân tích của Bá tước Satsuma trước đó, điều đầu tiên Hứa Dịch cần phải làm bây giờ chính là dốc hết sức phát triển Thương hội Tân Phi.

Khi Thương hội Tân Phi thật sự lớn mạnh, rất nhiều chuyện đều có thể dễ dàng giải quyết.

Vì vậy, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, quyết định cuối cùng của Hứa Dịch đối với chuyện này chính là... rời khỏi mảnh đất này, không thèm chơi với hắn ta nữal

Nam tước Bill đưa ra mức giá thuê đất mười vạn đồng vàng một năm, rõ ràng là muốn đuổi Thương hội Tân Phi đi, bởi vì với số tiền khoa trương như vậy, Hứa Dịch tuyệt đối không thể nào đồng ý.

Tuy nói theo suy đoán, lợi nhuận của Thương hội Tân Phi năm nay rất có thể sẽ vượt quá một triệu đồng vàng, nhưng bỏ ra mười vạn đồng vàng để trả tiền thuê đất hàng năm cho một ha đất, đó là điều hoàn toàn không thể chấp nhận được.

Hơn nữa Hứa Dịch sớm đã cảm thấy mảnh đất một ha này đã hạn chế nghiêm trọng sự phát triển của Thương hội Tân Phi, cho nên mới thông qua Cervini mà xin Quốc Vương Bệ Hạ thuê một mảnh đất rộng lớn.

Bây giờ Nam tước Bill đã bày ra thái độ muốn đuổi người đi, Hứa Dịch vừa vặn nhân cơ hội này để tiến hành kế hoạch di dời trước thời hạn.

Tuy rằng thời gian có phần gấp gáp, nhưng Hứa Dịch từ lúc Tử tước Leslie nói với anh là sắp rời đi, anh đã dự liệu được sẽ có ngày này, hơn nữa còn sớm chuẩn bị trước, cho nên cũng không đến mức luống cuống tay chân.

Vừa rồi Hứa Dịch đi gặp Bá tước Satsuma, ngoài việc nói cho ông ta biết về yêu cầu vô lý của Nam tước Bill, chủ yếu là muốn thông báo cho ông ta về quyết định này của mình. Đối với quyết định của Hứa Dịch, Bá tước Satsuma có chút bất ngờ, đồng thời đề nghị mình có thể giúp Hứa Dịch thương lượng với Nam tước Bill, cố gắng giữ Hứa Dịch lại, nhưng Hứa Dịch đã hạ quyết tâm, liền khéo léo từ chối sự giúp đỡ của Bá tước Satsuma.

Cuối cùng Bá tước Satsuma bất đắc dĩ, chỉ có thể đồng ý với quyết định của Hứa Dịch, đồng thời đề nghị có thể cung cấp một số giúp đỡ cho Hứa Dịch và Thương hội Tân Phi, để Thương hội Tân Phi thuận lợi di dời hơn.

Sau khi bàn bạc xong với Bá tước Satsuma, Hứa Dịch không lãng phí thời gian nữa, bắt đầu bắt tay vào công tác chuẩn bị trước khi di dời.

Tuy rằng Viện nghiên cứu trong thành sẽ không bị ảnh hưởng bởi lần di dời này, nhưng là một thành viên của Thương hội Tân Phi, thông báo trước cho bọn họ một tiếng, để bọn họ chuẩn bị tâm lý cũng là điều cần thiết.

Vừa suy nghĩ vê công việc cần phải làm, Hứa Dịch vừa chậm rãi đi bộ, đợi đến lúc trong đầu đã có một dàn ý sơ bộ vê toàn bộ quy trình công việc, con hẻm nhỏ yên tĩnh nơi Viện nghiên cứu tọa lạc đã ở ngay trước mắt.

Hứa Dịch ngừng suy nghĩ, vừa định bước vào con hẻm, khóe mắt bỗng nhiên liếc thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ở góc đường bên kia.

Quay đầu nhìn lại, phát hiện người nọ chính là Rem.

Nhìn thoáng qua, Hứa Dịch hơi cau mày, có chút nghi hoặc.

Ngoài Rem ra, bên cạnh hắn ta còn có một người mà Hứa Dịch không quen biết.

Điều khiến Hứa Dịch nghi hoặc chính là, Rem và người này không trò chuyện một cách bình thường, mà lại ghé sát vào nhau, gần như là dính chặt vào nhau, dường như đang nói chuyện rất nhỏ, thần sắc cũng có chút lén lút, giống như đang làm chuyện gì mờ ám vậy.

Trong lòng Hứa Dịch có chút kỳ quái, nếu người này là bạn của Rem, như vậy hiện tại là giờ nghỉ trưa của Viện nghiên cứu, hắn ta ra ngoài gặp bạn bè, hoặc là cùng nhau ăn cơm đều rất bình thường, nhưng mà dáng vẻ trò chuyện này, thật sự là khiến người ta phải nghi ngờ.

Nhìn trái nhìn phải, phát hiện không có chỗ nào có thể ẩn nấp để tiếp cận hai người, Hứa Dịch liền từ bỏ ý định nghe lén cuộc trò chuyện của hai người, nhìn chằm chằm vào người xa lạ kia, ghi nhớ dung mạo của hắn ta, sau đó đi về phía Viện nghiên cứu.
Bình Luận (0)
Comment