Chương 513: Hay là buông tay? (2/2)
Chương 513: Hay là buông tay? (2/2)Chương 513: Hay là buông tay? (2/2)
Chương 513: Hay là buông tay? (2/2)
"Hả?" Evita kinh ngạc kêu lên."Cậu gặp hắn ta khi nào? Ở đâu? Hứa Dịch có biết không?"
"Ừm, lúc đó anh ấy ở ngay bên cạnh." Stella gật đầu.
"Vậy phản ứng của anh ấy thế nào? Anh ấy có tức giận không?" Evita có chút lo lắng hỏi.
Stella cười khổ một tiếng: "Chính vì anh ấy không tức giận, nên tớ mới lo lắng. Sau khi nhìn thấy Vincent, anh ấy không những không hề có ý tức giận, thậm chí còn không hề biểu hiện ra chút nào là mình để tâm. Anh ấy biết rõ trước kia tớ từng thích Vincent, tớ còn tưởng là sau khi nhìn thấy Vincent, ít nhất anh ấy cũng sẽ ghen một chút, có chút phản ứng đặc biệt. Thế mà anh ấy lại không có phản ứng gì...
Nói đến đây, Stella lộ ra vẻ mặt đau khổ, cúi người, vùi đầu vào lòng Evita, khẽ nói: "Evita, tớ cảm thấy anh ấy hình như căn bản là không để ý, cũng không phải là thật lòng thích tớ, nếu không, sao anh ấy có thể không có phản ứng gì sau khi nhìn thấy Vincent chứ?"
Evita đưa tay vuốt ve mái tóc vàng óng ánh của Stella, mỉm cười nói: "Cậu muốn anh ấy có phản ứng gì? Với những gì tớ hiểu về Hứa Dịch, tớ lại cảm thấy anh ấy chỉ là căn bản không xem Vincent ra gì thôi. Chẳng lẽ cậu không cảm thấy... Loại người như Vincent căn bản là không cùng đẳng cấp với anh ấy sao? Cậu có thấy một con voi sẽ để tâm đến một con kiến bao giờ chưa?"
Stella đột nhiên ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Evita: "Vincent là kiến, vậy trước kia tớ thích hắn ta, chẳng lẽ tớ cũng là kiến sao?"
Evita lập tức bật cười, đưa tay véo nhẹ lên mặt Stella.
"Cho dù cậu là kiến, thì cũng là một con kiến xinh đẹp."
Stella thở dài: 'Nhưng mà cho dù kiến có đẹp đến đâu thì cũng chỉ là kiến, sẽ không được voi để tâm đến."
Evita không nhịn được lắc đầu: "Xem ra Stella xinh đẹp và tự tin nhất Học viện Hoàng gia Lanpari chúng ta, một khi thật sự yêu đương rồi, cũng sẽ vì thế mà đánh mất tự tin."
"Đúng vậy, bây giờ thật sự không tự tin." Stella thành thật gật đầu. "Nếu anh ấy thật lòng để ý đến, tại sao lại không hề bận tâm đến Vincent? Nếu anh ấy thật sự thích, tại sao... Tại sao còn chưa cầu hôn?”
Evita không nhịn được trừng mắt nhìn Stella: "Này, cậu tự mình nói với Hứa Dịch là cậu còn chưa suy nghĩ kỹ, nên tạm thời chưa muốn kết hôn mà? Bây giờ lại quay sang trách anh ấy không cầu hôn?”
"Tớ... Lúc đầu tớ chỉ là không muốn dễ dàng đồng ý với anh ấy như vậy thôi. Nhưng làm sao ngờ được, sau đó anh ấy lại hoàn toàn không nhắc đến chuyện cầu hôn nữa? Evita, cậu nói xem... Có phải bây giờ anh ấy căn bản là không muốn kết hôn nữa rồi không?”
Evita nhịn không được gõ lên đầu Stella một cái: "Toàn là lời cậu nói, giờ lại đi trách anh Hứa Dịch, cậu có tin anh ấy biết được thì sẽ thật sự không cần cậu nữa không? Ai quy định là nhất định phải con trai cầu hôn con gái? Nếu cậu thật sự thích anh ấy, quyết định ở bên anh ấy, sao không tự mình thổ lộ ý tứ của mình cho anh ấy biết?"
"Làm sao để thổ lộ đây?" Stella ngơ ngác hỏi.
Evita bất đắc dĩ lắc đầu: "Với những gì tớ hiểu về anh ấy, tớ nghĩ anh ấy không phải là không thích, cũng không phải là không để ý đến, chỉ là anh ấy có hơi chậm tiêu trong chuyện này, nên tớ nghĩ, cậu muốn gì thì cứ nói thẳng với anh ấy. Ví dụ như cậu nói thẳng với anh ấy là vì anh ấy không để tâm đến Vincent nên cậu cảm thấy anh ấy không để ý đến cậu, hoặc là cậu cứ nói thẳng với anh ấy là cậu đã suy nghĩ kỹ rồi, có thể ở bên anh ấy mãi mãi."
Stella hơi đỏ mặt: "Chuyện như vậy làm sao tớ có thể nói thẳng ra được?"
Evita hơi giận: "Gặp được người đàn ông tốt như anh Hứa Dịch là may mắn của cậu đấy, nếu cậu không muốn giữ chặt lấy thì buông tay đi, để tớ thay!"
Stella ngạc nhiên, Evita vừa dứt lời cũng nhận ra mình lỡ lời, lúng túng ho khan hai tiếng, cố tỏ vẻ bình tĩnh, chuyển chủ đề hỏi: "Nói cho tớ biết, Stella, cậu và anh ấy giờ đã tiến triển đến đâu rồi?"
Stella có vẻ hơi ngơ ngẩn: "Tiến triển gì cơ?"
"Chính là..." Evita cũng hơi đỏ mặt."Chính là cái phương diện đó..."
Stella lúc này mới hiểu ý của Evita, mặt càng đỏ bừng hơn, xấu hổ cúi đầu: "Bọn tớ chỉ mới hôn nhau thôi, chưa làm chuyện khác."
"Xem ra đây chính là vấn đề rồi." Evita trâm ngâm một lát."Stella, hai người hẹn hò cũng hơn nửa năm rồi chứ?"
"Ừm"
"Lâu như vậy rồi mà hai người chỉ dừng lại ở mức hôn nhau. Nếu tớ là anh Hứa Dịch, có khi tớ còn cho rằng cậu không để ý đến anh ấy. Đã không để ý đến anh ấy, vậy thì việc anh ấy thể hiện thái độ như thế này với cậu cũng không có gì lạ.' Evita phân tích.
Stella lập tức sốt sắng: "Vậy phải làm sao?"
"Rất đơn giản, cứ làm theo những gì tớ nói, nói rõ ràng suy nghĩ của cậu cho anh ấy biết." Evita nghiêm túc nói."Tin tớ đi, anh Hứa Dịch thật sự rất chậm tiêu trong chuyện này. Nếu không, tớ dám chắc chắn giờ này xung quanh anh ay nhất định sẽ có vô số cô gái xinh đẹp vây quanh, không thể nào đến giờ vẫn một lòng một dạ với cậu.'
Stella suy nghĩ hồi lâu, chậm rãi gật đầu.
"Ừm, tớ hiểu rồi."
"Vậy cậu biết mình nên làm gì rồi chứ?"
"Tớ... sẽ suy nghĩ."
"Không phải suy nghĩ." Vẻ mặt Evita trở nên nghiêm túc."Mà là nhất định phải làm! Nếu không, cậu cứ buông tay đi."
"Để cậu thay thế sao?" Stella ma xui quỷ khiến hỏi một câu.
Evita im lặng một lúc, nghiêm mặt đáp: "Nếu cậu bằng lòng, tớ cũng bằng lòng."
Stella ngạc nhiên nhìn Evita, Evita cũng như thể không muốn nhận thua, không hề né tránh ánh mắt của cô.
Trong chốc lát, căn phòng trở nên yên tĩnh lạ thường.