Chương 575: Tham vọng của Thành phố Bontar (1/2)
Chương 575: Tham vọng của Thành phố Bontar (1/2)Chương 575: Tham vọng của Thành phố Bontar (1/2)
Chương 575: Tham vọng của Thành phố Bontar (1/2)
Nghe thấy con số "năm trăm Đồng vàng”, sáu Nghiên cứu viên khác đang hò reo vui mừng đều sững sờ, trong phòng nhất thời rơi vào một khoảng lặng kỳ lạ.
Một lúc lâu sau, Akali mới run rẩy lên tiếng, vẻ mặt không dám tin hỏi Hứa Dịch: "Hội... Hội trưởng, anh vừa nói... em là khen thưởng cấp một?"
"Đúng vậy, khen thưởng cấp một, năm trăm Đồng vàng, em không nghe nhầm đâu." Hứa Dịch nghiêm túc gật đầu.
Akali ngẩn người một lúc, đột nhiên reo lên một tiếng vui sướng, nhảy cẵng lên.
"Haha, tuyệt quá! Năm trăm Đồng vàng! Em có thể mua bao nhiêu bộ đồ mới đây!"
Hứa Dịch nhất thời không nói nên lời.
Akali này, nói cho cùng cũng chỉ là một cô gái trẻ hai mươi tuổi đầu, vừa nhận được một khoản tiền thưởng lớn như vậy, điều đầu tiên nghĩ đến lại là mua sắm quần áo mới.
Nhìn thấy sáu Nghiên cứu viên khác đều nhìn Akali với ánh mắt ghen tị, Hứa Dịch nói tiếp: "Mọi người cũng đừng có mà ghen tị với Akali. Tôi luôn hào phóng nhất với những đột phá về mặt kỹ thuật, thành quả mà Akali đạt được lần này hoàn toàn xứng đáng với phần thưởng này. Nếu mọi người cũng muốn nhận được phần thưởng hậu hĩnh như cô ấy, vậy thì sau này hãy cố gắng nghiên cứu, phấn đấu tạo ra đột phá về mặt kỹ thuật như cô ấy."
Sáu Nghiên cứu viên khác đồng loạt gật đầu.
Dù rất ghen tị với Akali, nhưng họ cũng biết rõ lần này Akali là người đóng góp nhiều nhất, thậm chí có thể nói Công nghệ Cộng hưởng Pháp Trận này phần lớn là do một tay Akali nghiên cứu và đưa vào ứng dụng thực tiễn.
Họ hiện tại có thể nhận được một trăm Đồng vàng tiền thưởng, đã có thể coi là bất ngờ ngoài mong đợi.
Nhìn Akali và những Nghiên cứu viên khác võ tay ăn mừng, Hứa Dịch không khỏi mỉm cười.
Thực ra theo suy nghĩ của anh, Công nghệ Cộng hưởng Pháp Trận mà Akali phát hiện ra có phạm vi ứng dụng vô cùng rộng lớn, hiện tại có thể lợi dụng kỹ thuật này thông qua một hộp điều khiển nhỏ để điều khiển tất cả Đèn Ma thuật trên quảng trường, chỉ có thể coi là một ứng dụng hết sức bình thường, đơn giản.
Kỹ thuật này nếu tiếp tục nghiên cứu, sau này có rất nhiều nơi có thể ứng dụng, chỉ riêng những gì Hứa Dịch có thể nghĩ đến ngay lúc này, đã có đến ba lĩnh vực.
Hơn nữa chỉ cần sau này tiếp tục nghiên cứu chuyên sâu, nhất định còn có thể phát hiện ra nhiêu ứng dụng hơn nữa.
Đối với một kỹ thuật có ảnh hưởng sâu rộng và tiềm năng to lớn như vậy, chỉ thưởng cho Akali năm trăm Đồng vàng thực sự trong mắt Hứa Dịch là hoàn toàn không đáng kể.
Nếu có thể, anh cảm thấy cho dù thưởng cho Akali năm vạn Đồng vàng cũng không quá đáng.
Tất nhiên, hiện tại thang bậc khen thưởng của Viện Nghiên cứu Ma thuật là do Evita, Viện trưởng quyết định và được Hứa Dịch thông qua, anh đương nhiên không thể tự mình phá vỡ quy định này.
Hơn nữa, hiện tại chỉ thưởng năm trăm Đồng vàng, sau này sẽ có thêm không gian để tăng lên. Sau này, Viện Nghiên cứu Ma thuật nghiên cứu ra các kỹ thuật liên quan đến Máy móc Ma thuật sẽ ngày càng nhiều, ngày càng quan trọng, vậy thì phần thưởng đưa ra chắc chắn cũng sẽ tăng theo.
Đến lúc đó, nói không chừng sẽ xuất hiện tình huống như ở Trái Đất, một số công ty vì một kỹ thuật nào đó mà treo thưởng hàng chục triệu.
Nghĩ đến đây, Hứa Dịch quay đầu nhìn về phía Sanchez, người vẫn luôn im lặng ngồi ở góc phòng, vẻ mặt tuy có chút kích động, nhưng càng nhiều hơn là ngại ngùng.
Nhận thấy ánh mắt của Hứa Dịch nhìn sang, Sanchez gượng cười với anh.
Hứa Dịch suy nghĩ một chút, rồi bước đến ngồi xuống bên cạnh anh ta, vỗ vai anh ta, cười nói: "Sao thế? Công việc hoàn thành xuất sắc như vậy, tại sao anh vẫn giữ vẻ mặt đó? Thôi nào, thành thật nói cho tôi biết, anh nghĩ lần này anh có thể nhận được khen thưởng cấp mấy?"
Nụ cười trên mặt Sanchez càng thêm gượng gạo và ngại ngùng, liên tục xua tay: "Không, không, không. Tôi đã ăn không ngồi rồi hơn một năm nay, hiện tại cuối cùng cũng có thể giúp được chút ít, tôi đã rất vui rồi, sao còn dám đòi hỏi phần thưởng gì chứ. Hội trưởng, anh không trách tôi mất nhiều thời gian như vậy mới nghiên cứu ra được chút thành quả này là tốt lắm rồi."
Hứa Dịch nhìn chằm chằm Sanchez một lúc, hỏi: "Vậy nên trước đây anh luôn tìm đủ mọi lý do để tránh mặt tôi, là vì xấu hổ?"
Trên mặt Sanchez hiện rõ vẻ xấu hổ, khẽ gật đầu, trâm giọng nói: "Đúng vậy. Ngày nào cũng nhìn thấy những người khác trong Viện nghiên cứu liên tục đạt được thành quả, giúp Thương hội nghiên cứu ra đủ loại sản phẩm mới, còn tôi thì mãi chẳng làm được trò trống gì. Tuy anh chưa từng nói gì, nhưng trong lòng tôi rất áy náy. Ban đầu nếu không phải nhờ anh, có lẽ tôi đã chết đói ở Thành Anweimar rồi. Anh không chỉ cứu mạng tôi, còn giúp tôi thực hiện lý tưởng, cho tôi có một Phòng nghiên cứu của riêng mình, có thể thỏa sức nghiên cứu Ma pháp mà mình yêu thích, tôi thật sự không biết phải báo đáp anh thế nào. Ban đầu tôi còn nghĩ chỉ cần có thể giúp anh hoàn thành cái gọi là Công nghệ Biên soạn Pháp Trận kia, là có thể coi như báo đáp anh rồi. Nhưng... nhưng tôi không ngờ, kỹ thuật này lại khó đến vậy."
"Anh rất bất ngờ sao?" Hứa Dịch mỉm cười."Nói thật với anh, ban đầu tôi hoàn toàn không kỳ vọng gì vào kỹ thuật Lập Trình Ma pháp, hoàn toàn là lần đầu tiên gặp anh, nhìn thấy quả cầu pha lê do anh làm ra, tôi mới nảy ra ý định, quyết định để anh thử xem sao. Tôi biết rõ kỹ thuật này có độ khó cao đến mức nào, nên tôi chưa bao giờ hy vọng anh có thể trong thời gian ngắn nghiên cứu thấu đáo kỹ thuật này. Lần này, anh có thể lợi dụng một phần kỹ thuật Ma pháp Trì hoãn Kích hoạt đã nghiên cứu ra để ứng dụng vào thực tiễn, khiến cho những đài phun nước kia sau khi phun nước ra còn có thể biến hóa thành nhiều hình dạng khác nhau, đối với tôi mà nói đã là một bất ngờ ngoài mong đợi rồi. Vì vậy, anh không cần phải chịu bất kỳ áp lực nào, cứ tiếp tục kiên trì nghiên cứu là được."
Hứa Dịch càng tỏ ra rộng lượng, vẻ mặt xấu hổ trên mặt Sanchez càng thêm rõ rệt.
Đúng như anh ta nói, Hứa Dịch không chỉ cứu mạng anh ta, mà còn cứu vớt cả lý tưởng của anh ta.
Nếu không phải vì kiên trì với lý tưởng nghiên cứu Ma pháp độc lập của mình, thì một Pháp sư vốn có thiên phú Ma pháp không tệ như anh ta, cũng sẽ không đến mức phải đi ăn mày, thậm chí suýt chết đói.