Chương 623: Di dời toàn bộ (2/3)
Chương 623: Di dời toàn bộ (2/3)Chương 623: Di dời toàn bộ (2/3)
Chương 623: Di dời toàn bộ (2/3)
"Tại sao?" Evita tò mò hỏi.
"Giống như việc em không muốn nói cho anh biết người khiến em rung động là ai, thì lý do này anh cũng không tiện tiết lộ cho em biết." Hứa Dịch mỉm cười.
Evita bất giác lườm Hứa Dịch: "Hội trưởng, không ngờ anh lại là người nhỏ mọn như vậy."
Hứa Dịch cười to: "Anh chính là người nhỏ mọn như vậy đấy. Dù sao thì đây là quyết định cuối cùng, bây giờ em với tư cách là Viện trưởng có thể đưa ra ý kiến, nhưng phản đối cũng vô dụng. Em hãy nhanh chóng thông báo cho mọi người, để các Nghiên cứu viên chuẩn bị tinh thần di dời."
Evita lộ vẻ mặt khó xử.
"Hội trưởng, phần lớn Nghiên cứu viên đều đã quen với cuộc sống ở Thành phố Bontar, bây giờ bảo bọn họ rời khỏi đây, đến Thung lũng Rainfall cách xa tận 50 km, e là mọi người sẽ không quen, em sợ là sẽ có rất nhiều người phản đối."
"Nói với bọn họ, về việc di dời lần này, Thương hội sẽ có những khoản bồi thường tương ứng cho mỗi Nghiên cứu viên, đồng thời sẽ giải quyết một số vấn đề trong cuộc sống của bọn họ ở Thung lũng Rainfall, để bọn họ không phải lo lắng gì cả. Ngoài ra còn có thể nói cho bọn họ một tin tốt, đó là Thương hội quyết định sau này sẽ thay đổi thời gian nghỉ phép của bọn họ từ nửa tháng 1 ngày thành 1 tuần 1 ngày, để bọn họ mỗi tuần đều có thời gian quay về Thành phố Bontar. Hơn nữa Thương hội còn liên hệ với Hãng xe ngựa Filson, sẽ mở một tuyến xe ngựa chuyên dụng từ Thành phố Bontar đến Thung lũng Rainfall, đảm bảo bọn họ có thể đi lại thuận tiện." Hứa Dịch nói.
"Nếu đã như vậy, chắc là sẽ có ít người phản đối hơn." Evita gật đầu.
"Nếu còn ai phản đối, thì nói với bọn họ là đây là quyết định của Hội trưởng, không cho phép phản đối." Hứa Dịch phẩy tay, nói với vẻ bá đạo.
Evita mím môi cười: "Hội trưởng, những Nghiên cứu viên khác thì em có thể nói như vậy, nhưng có một Nghiên cứu viên e là không được.”
"Ai mà ghê gớm vậy?" Hứa Dịch hỏi.
"Tất nhiên là Nghiên cứu viên Đặc cấp duy nhất của Viện nghiên cứu chúng ta, Đại Pháp sư Camillo."
Nhìn thấy vẻ mặt cứng họng của Hứa Dịch, Evita không nhịn được cười.
"Vội vàng di dời như vậy, chẳng lẽ là cậu lo lắng Bá tước Stark sẽ nhắm vào cậu sao?" Nghe Hứa Dịch nói rõ lý do, Đại Pháp sư Camillo nhíu mày hỏi.
Hứa Dịch ngẩn người: "Ông cũng biết chuyện này rồi sao?"
Đại Pháp sư Camillo hừ lạnh: "Sao? Cậu coi tôi là lão già lẩm cẩm, cái gì cũng không biết sao?"
Hứa Dịch vội vàng xua tay: "Đương nhiên là không phải. Cháu chỉ là thấy kỳ lạ, sao ông lại quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này."
"Nếu là người khác, tôi đương nhiên là lười quan tâm. Nhưng cậu là chồng của cháu gái duy nhất của tôi, tôi đương nhiên là phải quan tâm rồi." Đại Pháp sư Camillo lại hu một tiếng, nói: "Co mấy kẻ muốn gây phiền phức cho cậu, nếu tôi còn giả vờ như không biết gì, thì Stella không trách tôi mới lạ."
Hứa Dịch áy náy nói: "Xin lỗi ông, vì chuyện của cháu mà khiến ông phải lo lắng."
"Không cần phải xin lỗi tôi, bây giờ chúng ta là người một nhà, chuyện của cậu chính là chuyện của tôi. Nói di cần tôi làm gì? Tuy tôi không có thế lực gì, nhưng dù sao cũng là một Đại Pháp sư, chỉ cần tôi lên tiếng, thì bất kể là ai cũng phải nể mặt đôi chút."
Hứa Dịch cười lắc đầu: "Không cần đâu ạ. Ông, bây giờ vẫn chưa đến lúc phải dùng đến quân bài tẩy của ông. Tuy rằng sắp tới có thể sẽ có chút rắc rối, nhưng cháu tin là mình có thể tự mình giải quyết được, không có vấn đề gì đâu ạ."
"Thật sao?" Đại Pháp sư Camillo đánh giá Hứa Dịch, gật đầu: "Được, tôi tin tưởng cậu. Nhưng mà cậu nhóc, khi nào cần đến tôi thì cứ nói, đừng khách sáo. Cậu và Stella có thể sống hạnh phúc là mong muốn lớn nhất của tôi bây giờ. Cho dù là nghiên cứu ma thuật mà tôi yêu thích nhất, thì so với chuyện này cũng chẳng là gì."
Hứa Dịch khẽ cười nói: "Ông yên tâm. Bây giờ ông là người nhà của cháu, cháu khách sáo với ai chứ, cũng sẽ không khách sáo với ông đâu."
"Vậy thì tốt." Đại Pháp sư Camillo có vẻ hài lòng với câu nói của Hứa Dịch, tâm trạng vui vẻ hẳn lên, liền kéo Hứa Dịch đến bên cạnh bàn thí nghiệm của mình, chỉ vào một Pháp trận có hoa văn phức tạp trên bàn, nói: "Chuyện chuyển nhà chỉ là chuyện nhỏ. Cậu chỉ cần chuẩn bị cho tôi một căn nhà ở Thung lũng Rainfall là được. So với chuyện nhỏ này, mấy ngày nay tôi đã nghiên cứu ra một Pháp trận quan trọng hơn nhiều."
Hứa Dịch cúi đầu nghiên cứu Pháp trận một lúc, hai hàng lông mày hơi nhíu lại: "Pháp trận này... rất kỳ quái...'
Đại Pháp sư Camillo cười lớn: "Thế nào? Cho dù cậu nhóc này có thiên phú và nghiên cứu về Pháp trận giỏi đến đâu, thì cũng không thể hiểu được Pháp trận này chứ gì?"
Hứa Dịch dở khóc dở cười nhìn Đại Pháp sư Camillo: "Ông nội, ông là Đại Pháp sư mà. Cho dù cháu có thiên phú đến đâu, thì làm sao có thể sánh bằng ông được? Thôi được rồi, ông đừng úp úp mở mở nữa, nói cho cháu biết Pháp trận này có tác dụng gì đi."
"Nào, để tôi trình diễn cho cậu xem." Đại Pháp sư Camillo lấy từ trên bàn một thanh sắt nhỏ chỉ dài bằng ngón tay út của ông, còn mỏng hơn ngón tay út rất nhiều, đặt vào giữa Pháp trận, sau đó đưa tay điểm vào Pháp trận, ma lực khổng lồ ào ạt đổ vào.