Ma Pháp Sư Thiên Tài

Chương 2

Lâm Huyền Băng vừa mở trợn mắt liền nhìn thấy một đôi hài màu bạc tới trước mặt nàng. Cơ hồ là theo bản năng, thân thể của nàng đã làm ra phán đoán chính xác, đôi hài kia đạp đất đứng bên cạnh nàng.

Đây là tình huống gì? Nàng không phải tự nổ mà chết sao? Sao bây giờ vẫn còn sống?

Chỉ là toàn thân nàng rất đau, bằng kinh nghiệm của nàng, xương bả vai đã trật khớp, hơn nữa trong bụng rất đau, dường như nội tạng đều bị thương nặng.

Lúc này nàng đang nằm ngửa dưới đất, mà bên cạnh đầu nàng có một người mặc trang phục màu đỏ, chân mang đôi ủng màu bạc, nhìn qua tuổi chừng 15, 16, là cô gái nhỏ xinh đẹp. Ánh mắt nàng kia cao ngạo nhìn Lâm Huyền Băng, có khinh thường, hèn mọn.

“Lâm Huyền Băng, đồ phế vật nhà ngươi, tránh cái gì mà tránh? Bổn tiểu thư cho ngươi tránh sao?” Khẩu khí cao ngạo tràn ra trong miệng cô gái kia, dường như rất bất mãn với chuyện Lâm Huyền Băng tránh nàng ta.

Lâm Huyền Băng kỳ quái nhìn thoáng qua tiểu cô nương kia, Lâm Mộng Tuyết, cái tên này đột nhiên nảy ra trong đầu nàng.

Tam tiểu thư Lâm Mộng Tuyết, mười lăm tuổi, thuộc dòng họ đại trưởng lão trong Lâm thị, thiên phú đấu khí võ giả Thất giai, thuộc loại thành viên có tư chất ở Lâm thị, rất được các vị trưởng lão yêu thích.

Lâm Huyền Băng phát hiện bản thân không rõ tại sao đã nhập hồn vào một cơ thể ốm yếu trùng tên. Chủ nhân của cơ thể này tên Lâm Huyền Băng, mười bốn tuổi, Thất tiểu thư của dòng họ Lâm thị, phụ thân nàng là con cả của tông chủ Đương nhiệm, đã mất tích trong một lần quân đoàn nhận làm nhiệm vụ lúc nàng sáu tuổi. Hơn nữa thiên phú tu luyện của Lâm Huyền Băng chỉ là số không, thế nên nàng cùng nàng và mẫu thân dần dần không được người trong tộc coi trọng, lấy thân phận cháu ruột của tông chủ cũng vẫn bị những người khác hệ, thậm chí là ngang hàng ức hiếp. Mà Lâm Mộng Tuyết đây chính là người thường xuyên ức hiếp nàng nhất

Mà lúc này Lâm Mộng Tuyết đang dùng ánh mắt hoàn toàn xa lạ nhìn Lâm Huyền Băng, trong lòng ả cảm giác rất kỳ lạ, tiểu phế vật này có phải bị ả đánh cho choáng rồi không? Sao ánh mắt nhìn ả lại kỳ lạ như vậy?

“Mộng Tuyết, muội nhìn nhau với ả làm cai sgì? Loại phế vật như ả, mỗi ngày còn sống chính là lãng phí gạo của Lâm gia, còn không bằng cho ả sảng khoái một chút, cho ả chết sớm siêu sinh sớm.” Lâm Thừa Tông, thuộc nhất mạch của nhị trưởng lão, người hầu của Lâm Mộng Tuyết. Gã nhìn nàng nằm trên mặt đất, ngay cả chút sức đứng lên cũng không có, sự ghét bỏ trong lòng đã sớm không thèm che dấu. Nha đầu kia nếu không phải là chi mạch của dòng họ Lâm thị, hắn đã sớm động thủ làm thịt ả rồi, đỡ mất công ả làm Lâm thị mất mặt trong Hiên Viên thành.

Là con gái lớn nhất của tông chủ Lâm Thiên Tông – võ tôn Tam Giai, sao lại sinh ra một đứa con gái không có chut thiên phú nào? Nếu không phải trên người nàng có hình xăm đặc thù truyền thừa của huyết mạch dòng họ Lâm thị, phỏng chừng trên dưới Lâm gia đều sẽ nói mẫu thân nàng vụng trộm bên ngoài.

“Chết sao?” Lâm Mộng Tuyết nhìn Lâm Huyền Băng vô lực nằm trên mặt đất, kéo dài giọng, sau đó khinh miệt nhìn nàng nói một câu, “Ả chết rồi không phải chúng ta cũng nhàm chán lắm sao. Không bằng để ả sống để mỗi ngày chúng ta tìm tới hành hạ.”

“Nhưng…” Lâm Thừa Tông liếc qua Lâm Huyền Băng, gã cúi người lấy tay nâng cằm Lâm Huyền Băng lên. Tuy rằng Lâm Huyền Băng là một phế vật nhưng khuôn mặt cũng thật xinh đẹp, Lâm Mộng Tuyết này luôn luôn tìm nàng gây phiền toái, nguyên nhân duy nhất cũng chính là bởi vì nàng có bề ngoài xinh đẹp hơn nàng ta, cho nên nàng ta mới có thể lấy việc hành hạ nàng làm niềm vui mỗi ngày.

Lâm Huyền Băng nhìn bản thân bị tên nhãi trước mặt đùa giỡn, trong mắt dần dần ngưng tụ thành ý lạnh, lúc nàng đang định phát lực công kích Lâm Thừa Tông, phía sau đột nhiên truyền tới giọng nói.

“Mộng Tuyết, Thừa Tông, đại trưởng lão và nhị trưởng lão tìm các ngươi, còn không mau đi?”

“Vâng.” Lâm Thừa Tông lập tức buông Lâm Huyền Băng ra, đứng lên sửa sang lại quần áo lên tiếng.

“Huyền Thiên ca ca.” Lâm Mộng Tuyết bên kia còn khoa trương hơn, mở to đôi mắt êm dịu như nước dịu dàng nhìn người đang đến, hoàn toàn khác vẻ tàn nhẫn lúc trước.

Mà Lâm Huyền Băng lúc này đang lén lút thu hồi tay phải chuẩn bị công kích Lâm Thừa Tông.

“Còn không đi mau?” Giọng nói kia mang ý lạnh, trong lòng Lâm Mộng Tuyết và Lâm Thừa Tông cũng lạnh lẽo theo.

Không dám ở lại, Lâm Thừa Tông và Lâm Mộng Tuyết nhìn thoáng qua, sau đó hai người song song bỏ đi.

“Sao không cẩn thận vậy? Ta không phải đã nhắc muội tránh xa bọn họ rồi sao sao?” Giọn nói lạnh lùng vừa này đã không còn nữa, giọng nói rót vào tai Lâm Huyền Băng lúc này là giọng nói khiến người nghe cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Lâm Huyền Băng ngẩng đầu lên, nàng thấy rõ chủ nhân giọng nói kia, toàn bộ tâm hồn nàng trong nháy mắt run lên. Nước mắt chảy ra từ hốc mắt. Nàng biết, đây là tình cảm của Lâm Huyền Băng chân chính.

Đầu mùa xuân nắng ấm, một thiếu niên như thần tiên vươn đôi tay đỡ Lâm Huyền Băng đứng lên từ trên mặt đất. Hắn lấy một chiếc khăn tay màu trắng từ trong áo ra, nhẹ nhàng lau đi bụi đất dính trên mặt Lâm Huyền Băng.

Lâm Huyền Thiên, đệ tử dòng họ Lâm thị, cha mẹ không rõ, từ nhỏ đã được ôm vào Lâm thị. Có thiên phú về ma pháp, ma pháp học đồ Cửu giai. Là thiên tài Ma Pháp Sư của Lâm Thị. Bởi vì từ nhỏ cùng nhau lớn lên với Lâm Huyền Băng, hơn nữa lúc hắn năm tuổi, Lâm Huyền Băng không sợ bệnh đậu mùa, cố ý ở lại bên hắn, hơn nữa còn tìm y giả trị bệnh cho hắn, thế nên về sau hắn cũng chỉ dịu dàng với một mình nàng.

“Bị thương ở đâu ?” Lâm Huyền Thiên vừa cẩn thận lau mặt Lâm Huyền Băng, vừa nhẫn nại kiểm tra thân thể của nàng.

“Vai trái xương bả vai trật khớp.” Lâm Huyền Băng đánh giá một chút rồi nói với Lâm Huyền Thiên.

Chỉ thấy Lâm Huyền Thiên vươn tay đè lại nơi gần vai trái Lâm Huyền Băng, dùng chút sức, cánh tay Lâm Huyền Băng đã được nối lại.

Sau đó hắn đặt tay trên mặt Lâm Huyền Băng, nhất thời Lâm Huyền Băng chỉ cảm thấy một luồng ấm áp truyền tới từ tay hắn. Không bao lâu sau, vết thương lớn nhỏ trên mặt nàng đều biến mất.

“Được rồi, có còn thương ở đâu nữa không?” Lâm Huyền Thiên nhìn Lâm Huyền Băng.

“Hết rồi.” Lâm Huyền Băng lắc đầu, về phần nội thương, nàng có thể tự vận công để trị, hẳn không phải là vấn đề lớn.
Bình Luận (0)
Comment