Ma Pháp Sư Thiên Tài

Chương 7

Đấu khí cấp 1, cho thấy thân phận tu luyện giả, cho người ta thấy rằng có thể hấp thụ linh khí thiên địa, có tư cách tu luyện vũ lực. Bình thường trẻ con tới sáu tuổi đã có thể kiểm tra, sau đó phối hợp công pháp, gia tăng tốc độ hấp thu linh khí thiên địa.

Lâm Huyền Băng này cho đến mười bốn tuổi mới có đấu khí cấp 1, làm các trưởng bối Lâm gia có chút ngạc nhiên. Nhưng tuy rằng như vậy thì từ cấp 1 đến sơ cấp cao nhất là cấp 9, cũng không phải là có thể tùy tiện luyện thành, chậm thì mười năm, lâu thì mười mấy năm, càng luyện càng đi xuống, càng lên cấp càng khó khăn, cho nên Lâm Huyền Băng tuy rằng biểu hiện ra đấu khí cấp 1 nhưng mười bốn tuổi mới có đấu khí cấp 1, chuyện này theo như lời Lâm Mộng Tuyết, mười bốn tuổi có đấu khí cấp 1 cũng không khác không có là mấy, toàn bộ cũng vẫn là một phế vật.

Cùng lắm cũng chỉ được xem là hai phế vật khác nhau, một là phế vật không dấu khí, một nữa là phế vật có đấu khí. Vì sao lại nói như vậy, nghĩ xem, người ta 5, 6 tuổi bắt đầu luyện đến khoảng mười lăm tuổi mới đạt tới cấp 6 hoặc là chạm được cửa cấp 9, mà mười bốn tuổi mới bắt đầu tu luyện, phải qua bao nhiêu năm mới đạt được sơ cấp võ giả? Nhưng đó đều là đối với người thường, còn đặt trên người Lâm Huyền Băng hết thảy đều chỉ là chuyện bình thường mà thôi.

Lâm tộc trưởng nhìn thấy kết quả kiểm tra của Lâm Huyền Băng, ánh mắt cơ trí nhìn Lâm Huyền Băng không buồn không vui mà lại rất bình tĩnh. Ừ, không tồi, tuy rằng thiên phú tu luyện cháu gái của ông ta không là gì cả, nhưng với tâm tính này có thể làm nên đại sự. Ai, đáng tiếc thiên phú tu luyện vì sao kém như vậy? Lâm tộc trưởng đảo mắt nhìn vài đệ tử tu luyện xuất sắc, Lâm gia hi vọng đều gửi gắm ở trên người bọn họ .

“Đúng rồi, Huyền Thiên đâu? Sao không có thấy hắn?” Lâm tộc trưởng phát hiện tiểu thiên tài Lâm gia Lâm Huyền Thiên lại không đếnn kiểm tra, không khỏi nhướng mày.

“Hồi tộc trưởng, Huyền Thiên bị ta phái đi làm việc, ta đã kiểm tra qua hắn, bây giờ hắn là ma luật học đồ cấp 9 cao nhất, xem ra là sắp đến lúc đột phá.” Đại trưởng lão ở một bên cung kính nói tình huống của Lâm Huyền Thiên với Lâm tộc trưởng.

“Ồ, cấp 9 sao? Đó là sắp đi vào ma pháp sư.” Lâm tộc trưởng cảm thán một tiếng. Lâm Huyền Thiên là đệ tử ma pháp thiên tài trẻ tuổi Lâm gia có thực lực mạnh nhất. Lấy việc mười lăm tuổi thực lực đa là cấp 9 ma pháp học đồ, chỉ chỉ kém một cấp bậc so với thiên tài ma pháp cả nước là Mộ Dung Diệp, bởi vì Mộ Dung Diệp bây giờ thực lực là ma pháp sư cấp 1.

“Nói hắn chăm chỉ tu luyện, về sau hắn trừ bỏ tu luyện ra, không cần phái hắn đi làm chuyện khác, chỉ cần chuyên tâm tu luyện rời khỏi nơi kiểm tra. Hừ, Mộ Dung kia không phải là ỷ vào việc lão ta có tôn tử Mộ Dung Diệp thiên tài ma pháp mới có thể hoành hành hậu thế sao. Muốn nói thiên tài, Lâm gia bọn họ cũng có, tuy rằng kém một bậc so với Mộ Dung Diệp tiểu tử nhưng nhìn chung ở Đại Yên, mười lăm tuổi cấp 9 ma pháp học đồ như vậy cũng không nhiều.

Đại trưởng lão nhìn bóng lưng Lâm tộc trưởng rời đi, nghĩ Lâm Huyền Thiên kia thật là mệnh tốt, tuy rằng là cô nhi nhưng lại có thiên phú tu luyện mạnh mẽ, chỉ cần hắn họ Lâm là có thể bù lại được thân thế của hắn.

Lâm Huyền Băng trên đi đài xuống liền trực tiếp đi tới bên người mẫu thân Hách Ngưng Chi.

“Băng nhi, con thật sự có thể hấp thu linh khí ?” Hách Ngưng Chi kích động nắm tay Lâm Huyền Băng.

“Vâng, mẫu thân, mẹ yên tâm, con không phải đã nói con sẽ thay đổi, không chịu thua kém sao.” Lâm Huyền Băng nghịch ngợm nháy mắt với Hách Ngưng Chi.

“Ừ ừ.” Hách Ngưng Chi lấy tay từ ái sờ đỉnh đầu Lâm Huyền Băng một chút, nội tâm chân thật cảm thán Băng nhi đã trưởng thành. Tuy rằng bây giờ mới có đấu khí cấp 1, nhưng bà tin tưởng Băng nhi.

“Đi thôi, mẫu thân, chúng ta về nhà đi.” Lâm Huyền Băng kéo Hách Ngưng Chi đi về phòng. Hôm nay thật là rất hưng phấn, thân thể này so với thân thể trước của nàng cần phải điều dưỡng rất nhiều, nàng chỉ luyện một giờ đã có hiệu quả, thật sự là biến thái. Nhưng lúc nàng vận dụng công pháp, nàng lại phát hiện linh khí ở thế giới này dư thừa rất nhiều so với thế giới ở kiếp trước. Có lẽ là vì không ô nhiễm hóa học. Nơi này nhìn qua hết thảy đều là nguyên sinh thái thật.

Trở lại sân, Hách Ngưng Chi gọi Lâm Huyền Băng vào trong phòng nàng, sau đó lấy một hộp nhỏ tinh xảo ra từ trong ngăn tủ.

“Mẫu thân, đây là cái gì?” Lâm Huyền Băng nhìn cái hộp nhỏ tinh xảo kia, có chút tò mò hỏi.

“Đây là phụ thân con để lại cho con.” Hách Ngưng Chi mở hộp ra, bên trong là một cái vòng cổ ma tinh hồng nhạt.

Lâm Huyền Băng cầm lấy vòng cổ ma tinh, viên ma tinh hồng nhạt kia nằm trong tay nàng, nàng có thể cảm giác một năng lượng cường đại theo khối ma tinh kia không ngừng phóng xuất ra từ chính giữa.

“Phụ thân con nói, nếu quả có một ngày Băng Nhi có đấu khí thì liền mở hòm này ra, đưa vòng cổ này cho con.” Hách Ngưng Chi hồi tưởng lời của Lâm Thiên Tông nói với bà, cảm thấy vòng cổ này nhất định rất quan trọng.

“Phụ thân có nói qua gì khác về vòng cổ này không ạ?” Lâm Huyền Băng cẩn thận nhìn vòng cổ ma tinh một lần, trừ bỏ biết đây là một cái vòng cổ ma tinh hệ hỏa, còn lại một điểm khác cũng không nhìn ra. Xem biểu cảm mẫu thân thận trọng như vậy, nàng cảm thấy phụ thân sẽ không đơn thuần chỉ cho nàng một cái vòng cổ ma tinh hệ hỏa đơn giản như vậy.

Hách Ngưng Chi lắc lắc đầu với Lâm Huyền Băng, nói: “Phụ thân của con chỉ nói đây là ông ấy lấy được từ một phong ấn ma pháp xưa, hẳn là có chút đặc biệt.”

Lâm Huyền Băng nghe Hách Ngưng Chi nói, cầm lấy vòng cổ ma tinh nhìn lại, không thấy cái gì xuất ra, quên đi, nàng mang vòng cổ ma tinh lên, có lẽ về sau đặc thù vòng cổ này sẽ hiện ra.

“Mẫu thân, con trở về phòng tu luyện đây.” Bây giờ nhu cầu cấp bách là thời gian, coi tốc độ trước mắt của nàng, nàng chỉ cần tu luyện nhiều hơn so với người khác là có thể đuổi kịp và vượt qua tốc độ tu luyện của bọn họ. Sang năm, lúc nàng kiểm tra thiên phú mười lăm tuổi, nàng nhất định sẽ khiến cho bọn họ chấn động .

“Ừ, đi đi.” Nhìn Lâm Huyền Băng nỗ lực như vậy, Hách Ngưng Chi trong lòng cảm thấy thật an ủi.

Lâm Huyền Băng ở trong phòng mình tu luyện ba giờ, sau đó nàng thư giãn gân cốt của mình một chút.

“Hô, thân thể này thật đúng là biến thái, xem ra tốc độ tu luyện thật không thể xem nhẹ.” Lâm Huyền Băng không khỏi lẩm bẩm.

Lúc này, bên ngoài ánh trăng bị một trận huyết sắc sa sương bao phủ lên. Chỉ cần có người ngẩng đầu lên ngắm trăng liền có thể nhìn thấy không trung nghiễm nhiên phủ một vòng huyết nguyệt. Nhưng lúc này đã là sau nửa đêm, chung quanh chỉ có tiếng côn trùng kêu vang truyền ra từ bụi cỏ.

Mà Lâm Huyền Băng lúc này cũng nằm trên giường, chuẩn bị mơ mộng đẹp.

Đột nhiên, theo trong lòng nàng truyền đến một năng lượng nóng rực. Bỗng chốc khiến cho Lâm Huyền Băng nhảy đứng lên từ trên giường. Nàng nhanh chóng lôi thứ đồ trước ngực ra. Thì ra là cái vòng cổ kia làm trò quỷ.

“Hừ.” Lâm Huyền Băng vất vòng cổ kia ra chỗ khác.

Nhưng cái vòng cổ kia không bị nàng quẳng đi xa mà lại lơ lửng ở giữa không trung.

“Sao lại thế này? Chẳng lẽ là gặp quỷ ?” Lâm Huyền Băng nhìn vòng cổ kia, giờ phút này nó đã từ màu phấn hồng biến sắc thành màu đỏ.
Bình Luận (0)
Comment