Hứa Nặc một bước xuống xe ngựa trước, sau đó trở lại đỡ Tô Linh Phong trong xe.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tô Linh Phong chỉ đáp lấy tay Hứa Nặc như có hình thức, sau đó gọn gàng nhảy xuống xe.
Đứng trước mặt là một lão giả hơn năm mươi tuổi, hai bên tóc mai đã có hoa râm, diện mục coi như hiền lành, nhưng trong ánh mắt kia như có ánh sao cơ trí.
Xem y phục, cách ăn mặc và khí chất của người đàn ông này thì hẳn không phải là ông ngoại Thành chủ thành Lăng Vân đại nhân kia của nàng rồi, ngược lại khá giống quản gia, Tô Linh Phong không mạo muội lên tiếng, chỉ bình tĩnh nhìn lão giả, chờ đối phương mở miệng trước.
Lão giả đánh giá Tô Linh Phong, thần sắc hơi kích động, sau một lát, ông mỉm cười nói: "Ta là quản gia thành chủ phủ Mục Đạt, cô hẳn là con gái của Dạ Lam tiểu thư, Linh Phong tiểu tiểu thư?"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tô Linh Phong thi lễ với Mục Đạt, lễ phép nói: "Chào quản gia Mục Đạt, ta là Tô Linh Phong."
Tô Linh Phong biết Thành chủ thành Lăng Vân họ Tư Đồ tên Tiêu Sơn, Dạ Lam trong miệng Mục Đạt chính là mẹ đẻ của cơ thể này, Nhị phu nhân Tô phủ Tư Đồ Dạ Lam.
Mục Đạt yêu thương nhìn Tô Linh Phong, có phần hoảng hốt gật đầu nói: "Được được, thời gian trôi qua thật nhanh, tiểu tiểu thư cũng đã lớn như vậy rồi..." Ông thoáng dừng rồi mới lại nói: "Thành chủ đại nhân bây giờ không trong phủ, có thể chạng vạng tối mới trở về, chỗ ở của tiểu tiểu thư, thành chủ đại nhân sớm đã phân phó mọi người dọn dẹp xong, tiểu tiểu thư vất vả đi đường nhất định là rất mệt mỏi rồi, mời cô vào phòng nghỉ ngơi trước."
Tô Linh Phong lúc này mới chú ý vị trí dừng xe ngựa của bọn họ là trước cửa một tiểu viện, nhìn qua cửa có thể trông thấy kỳ hoa dị thảo bên trong ganh đua sắc đẹp, cảnh trí, kiến trúc đều được thiết kế, sắp đặt tinh xảo hoa mỹ, tràn đầy vẻ thanh nhã nhu uyển u tĩnh, xem ra hẳn là thích làm tiểu viện cho một cô nương, trên cửa có treo một tấm biển rất mới, bên trên viết ba chữ "Lâm Phong uyển" to, xem ra đây chính là nơi sau này nàng ở lại rồi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Mục Đạt gọi một tiếng, một đám hạ nhân nãy giờ vẫn lặng im, vội vã tiến lên, hành lễ với Tô Linh Phong, luôn miệng gọi "Tiểu tiểu thư", sau đó bắt đầu chuyển đồ trong xe ngựa.
Đồ của Tô Linh Phong mang đến cũng không nhiều, đồ đạc của nàng dường như đều đặt trong nhẫn trữ vật rồi rồi, trên xe ngựa chỉ có một chút các loại lễ vật mà Tô Hành nhất định muốn nàng mang theo, nhưng cụ thể là gì thì Tô Linh Phong không rõ lắm.
Chỉ trong chốc lá, đồ đạc đã được vận chuyển xong xuôi, Mục Đạt chỉ để những hạ nhân đã sớm chuẩn bị cho Lâm Phong uyển lại, sau đó bảo mọi người đi ra.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tiếu Minh Lãng chào Tô Linh Phong và Mục Đạt một tiếng rồi cũng mang theo mấy thị vệ đi ra.
Tô Linh Phong tiến vào phòng ngủ, có thị nữ nhanh chóng đưa nước ấm và quần áo mới tới, Tô Linh Phong không có thói quen để người khác hầu hạ, đành mệnh các nàng tất cả lui ra, không có chuyện gì thì đừng tới quấy rầy, mấy hạ nhân cũng hiểu ánh mắt người, chỉ lên tiếng rồi liền lui xuống.
Tô Linh Phong tắm rửa qua, còn gọi người bê một chậu gỗ nhỏ đựng nước ấm tới rồi triệu hồi Đoàn Tử, định tắm rửa cho nhóc con đã sắp bốc mùi này.
"Oa, ma thú thật đáng yêu quá!" Thị nữ Đoan Thủy tiến vào trông thấy Đoàn Tử, đôi mắt lập tức lóe trái tim, "Tiểu tiểu thư, cần nô tài giúp không ạ?"
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Không cần, ta tự mình làm là được rồi, em đi xuống đi." Tô Linh Phong từ chối nói.
Thị nữ kia nghe vậy, trên mặt hiện lên vẻ thất vọng, lưu luyến nhìn Đoàn Tử rồi quay người rời khỏi phòng.
"Hi hi... Ha ha... Hì hì..." Trong phòng không ngừng truyền đến tiếng cười của Đoàn Tử, cơ thể bé nhỏ của nó xoay tròn trong nước, dùng chủng sủng câu thông nói với Tô Linh Phong, "Mẹ, Đoàn Tử ngưa ngứa, ha ha... Mẹ đừng gãi chỗ đó... Mẹ, đừng gãi nữa mà..."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tô Linh Phong không để ý tới Đoàn Tử cầu xin tha thứ, ấn nó xuống tiếp tục chà đạp.
Tiểu Bạch ngồi xổm ở đối diện bồn tắm, một đôi mắt Đại Long xanh thẳm nhìn chằm chằm vào Đoàn Tử, không ngừng chém giết thẳng cẳng, ánh mắt tuyệt đối chính là hâm mộ ghen ghét thù hận...
Lại nói, nó cũng rất muốn nghịch nước...
Hứa Nặc ở ngay bên cạnh gian phòng của Tô Linh Phong, thu thập sạch sẽ rồi liền nhận lấy hoa quả từ thị nữ vừa đưa tới rồi gõ cửa tiến vào gian phòng Tô Linh Phong.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tô Linh Phong đang dùng một chiếc khăn lông lớn lau người cho Đoàn Tử, Đoàn Tử ngửi thấy mùi thơm hoa quả ngọt liền hít lấy hít để, lại bắt đầu nháo nhào muốn lấy cái gì ăn.
Hứa Nặc chú ý tới Đoàn Tử thèm thuồng, không khỏi mỉm cười, vội cầm lấy một quả táo cho nó.
Đoàn Tử ôm lấy quả táo, vui thích gặm cắn.
Tiểu Bạch càng uất ức, cảm thấy không công bằng, quay đầu bĩu môi: "Đồ tham ăn!"
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Tiểu thư, những lễ vật kia phải phát ra ngoài sao?" Hứa Nặc hỏi.
"Ừ." Tô Linh Phong gật đầu: "Giữ lại phần của ông ngoại thôi, còn lại em cứ xử lí đi."
"Vâng, em biết rồi ạ." Thoáng dừng một chút, Hứa Nặc lại nói: "Tiểu thư, ngài biết rõ thành chủ đại nhân, ông ấy... ông ấy là người thế nào sao?"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hơn một tháng nay, trong vài câu nói với mấy thị vệ đồng hành, còn có thái độ của Mục Đạt và những hạ nhân kia đối với Tô Linh Phong, Hứa Nặc hiểu rõ đây là lần đầu tiên Tô Linh Phong đến Thành Lăng Vân, tiểu thư chưa bao giờ gặp ông ngoại kia của mình, nàng không khỏi có chút lo lắng cho tiểu thư, tính tình vị Tô tiểu thư này quá mức lạnh lùng, không biết có thể khiến ông ấy ưa thích hay không...
Tô Linh Phong liếc mắt nhìn Hứa Nặc, đã biết rõ trong lòng nàng đang suy nghĩ gì, đành nhàn nhạt mở miệng nói: "Không cần phải lo lắng, ta sẽ không sao đâu." Tư Đồ Tiêu Sơn đã phái người ra tiếp mình, nhất định là đã có hiểu biết nhất định về mình, nàng không cần phải cố sức nói hùa làm gì, cứ bình thường là tốt rồi.
Hứa Nặc thấy khuôn mặt Tô Linh Phong bình tĩnh, hoàn toàn không có cảm xúc khẩn trương thì liền yên lòng, tự trách mình suy nghĩ quá nhiều, một giọt máu đào hơn ao nước lã, mặc dù là chưa bao giờ gặp nhau cũng chắc có lẽ cũng không bài xích đâu.
Vào bữa tối, Mục Đạt tự mình đến mờiTô Linh Phong, mỉm cười nói: "Tiểu tiểu thư, thành chủ đại nhân đã trở về rồi, đang chờ tiểu tiểu thư ở phòng chờ." Ông thoáng dừng một chút, lại tiếp tục nói: "Thành chủ đại nhân nhìn bên ngoài có vẻ tương đối nghiêm túc, lát nữa tiểu tiểu thư ngài ngàn vạn lần đừng khẩn trương, thật ra thành chủ đại nhân rất dễ thân cận, chỉ là không quá giỏi về việc biểu đạt cảm xúc mà thôi."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tô Linh Phong biết rõ Mục Đạt đặc biệt tới chuẩn bị tâm lí cho nàng thì cảm kích gật đầu với ông, "Cảm ơn quản gia Mục Đạt, Linh Phong đã biết."
Mục Đạt thấy Tô Linh Phong trầm ổn, sắc mặt trấn định thì lập tức gật gật đầu, "Thành chủ đại nhân sẽ thích tiểu tiểu thư..."
Vào phòng ăn, Tô Linh Phong chỉ thấy tôi tớ chia làm hai hàng, nguyên một đám mặt không biểu tình đứng nghiêm, vô cùng yên lặng, trông thấy Mục Đạt ra hiệu, những người kia khom người hành lễ với Tô Linh Phong, "Tiểu tiểu thư." Tô Linh Phong đi qua phía sau, những người kia mới đứng dậy, lại chỉnh tề đứng vững.
Tô Linh Phong đến trước bàn ăn, nhìn chằm chằm vào người đàn ông ngồi trước bàn ăn vẫn nhìn mình từ nãy đến giờ...
Anh nợ em một câu yêu thương!