Thiên Bảo các đã đưa nguyên thạch tới, vừa hay bên trong Lâm Phong Uyển có một tầng hầm, Tô Linh Phong liền sai người chuyển chỗ nguyên thạch vào, nàng cũng tính mang cả một ít tài liệu luyện kim và khí cụ vào tầng hầm luôn.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Mục Đạt nhìn thấy đống nguyên thạch mà Tô Linh Phong mua được thì sửng sốt một chút, sau đó mới nói: "Trong phủ không có đồ giải bảo, ngày mai lão nô sẽ bảo người mua cho tiểu tiểu thư."
Tô Linh Phong cũng đang muốn nhờ thì nghe Mục Đạt nói, nàng liền gật đầu nói: "Làm phiền Mục quản gia rồi."
Sau khi Tô Linh Phong trở về phòng nghỉ ngơi, Mục Đạt hỏi Tiếu Minh Lãng: "Tại sao tiểu tiểu thư lại mua nhiều nguyên thạch như vậy? Hẳn là tốn không ít tiền đúng không? Buổi sáng cho cô ấy 2000 kim tệ cũng không phải là ít, nhưng chỉ sợ cũng không đủ tiền trả những nguyên thạch này?"
Tiếu Minh Lãng mỉm cười, ý vị thâm trường nói: "Vị tiểu tiểu thư này của chúng ta thật không đơn giản đâu..."
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
"A? Hôm nay mọi người đi ra ngoài đã xảy ra chuyện gì rồi?" Mục Đạt nghi hoặc hỏi.
Tiếu Minh Lãng lập tức liền giản lược nói lại chuyện lúc sáng xảy ra ở Thiên Bảo các một lần.
Mục Đạt nghe vậy thì trầm mặc suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu lên nói: "Chuyện ngày hôm nay, cậu nên đi báo cáo lại với thành chủ đại nhân."
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Tiếu Minh Lãng gật đầu nói: "Được, ta đang chuẩn bị đi gặp thành chủ đại nhân đây."
Trong thư phòng của Tư Đồ Tiêu Sơn.
Tư Đồ Tiêu Sơn nghe Tiếu Minh Lãng báo cáo xong cũng không nhiều lời, suy tư một lát rồi liền phất tay để Tiếu Minh Lãng đi xuống.
Trong đêm, Tô Linh Phong ngồi trên giường nhắm mắt minh tưởng.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Mượn nhờ ngoại lực từ Mặc Vấn Trần, đẳng cấp linh thuật của Tô Linh Phong đã đột phá thành công lên cấp hai, nàng phát hiện trong đầu nàng bỗng nhiên có thêm vài chú ngữ huyền ảo kỳ lạ, lúc lặng yên đọc chú ngữ liền có thể phát động cơ thể hấp thu chút phần tử nguyên tố kia, hóa thành sức mạnh của chính mình, chỉ là sức mạnh này dùng như thế nào, nàng vẫn chưa phóng thử ra nên vẫn còn chưa biết.
Trước kia lúc Tô Linh Phong minh tưởng đều là nhờ vào hư cảnh, bây giờ lúc nàng minh tưởng luyện tập đã có thể cảm thụ động tĩnh bên ngoài, tự do khống chế thời gian minh tưởng.
Tựa như lúc này, Tô Linh Phong cảm nhận được trong không khí có chấn động quỷ dị liền nhanh chóng giải trừ trạng thái minh tưởng, mở to hai mắt!
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
"Tại sao huynh lại đến nữa?" Tô Linh Phong trừng Mặc Vấn Trần đang ngồi bên giường, cau mày nói.
Từ ngày Mặc Vấn Trần giúp nàng đột phá bình chướng linh thuật cấp hai, vài ngày sau hắn cũng không xuất hiện ở phòng ngủ của nàng lúc nửa đêm nữa...
Trong phòng sáng mờ nhờ viên dạ minh châu của Mặc Vấn Trần, mượn ánh sáng mờ nhạt nhu hòa, Mặc Vấn Trần tham luyến nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp còn mang theo một chút ngây thơ của Tô Linh Phong, sau đó đưa hết mấy hộp nhỏ trên tay cho Tô Linh Phong: "Ừ, muốn đưa cái này cho nàng."
"Đây là cái gì?" Tô Linh Phong nhướn mày hỏi.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
"Tụ Ngưng châu, mang theo bên người có thể giúp nàng hấp thu và chuyển hóa nguyên tố phần tử lúc minh tưởng nhanh hơn, tăng tốc độ tu luyện linh thuật của nàng lên." Mặc Vấn Trần cười nói.
Còn có bảo vật như vậy sao? Tô Linh Phong không khách khí đưa tay nhận lấy, chỉ thấy thứ này một chiếc hộp thủy tinh trong suốt có dây xích bao quanh, bên trong là một viên ngọc đầy sương mù, nhìn qua không giống vật tầm thường.
"Nửa đêm canh ba, huynh tới đây chỉ vì đưa cái này sao?" Tô Linh Phong liếc qua Mặc Vấn Trần, trong trẻo lạnh lùng nói: "Lúc dạy học mang cho ta thì không được sao?"
Mặc Vấn Trần thở dài một tiếng, đưa tay ôm Tô Linh Phong vào trong ngực, ấn đầu nàng vào ngực mình, dịu dàng nói: "Tiểu nha đầu, ta nhớ nàng, không được sao?"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.