Mục Đạt phát hiện Tô Linh Phong ra ngoài liền vội vàng đi theo, hỏi: "Tiểu thư, cô muốn đi đâu? Có cần thêm gì không?"
Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!
"Không cần." Tô Linh Phong lắc đầu nói: "Ta vừa uống vài chén rượu nên đầu hơi choáng váng. Ta muốn ra ngoài hít thở không khí, Mục Đạt quản gia không cần đi theo."
Mục Đạt nghe vậy thì trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, một lát sau mới gật đầu nói: "Vậy Mục Đạt không quấy rầy tiểu thư nữa. Nhưng ban đêm gió lớn, tiểu thư cẩn thận một chút, đi rồi vào sớm."
Ở chung với nhau một tháng, Mục Đạt hiểu rõ vị tiểu thư này thích yên lặng, tính cách hơi lạnh lùng, không thích nói nhiều, bình thường cũng không giải thích với mọi người mình muốn làm gì. Bây giờ nghe nàng nói hơi say, ông cảm thấy kì lạ, nhìn mặt nàng rõ ràng không giống người say... Nhưng ông biết có hỏi nữa nàng cũng không nói mình đi đâu.
"Ta biết rồi." Tô Linh Phong nhàn nhạt đáp.
Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!
Sau khi Mục Đạt rời khỏi, Tô Linh Phong liền đi qua mấy cánh cửa, sau đó lại đi vào một khu rừng nhỏ. Trong rừng có một tòa biệt viện ba tầng. Nàng bước từng bậc thang, động tác gọn gàng linh hoạt, chẳng mấy chốc đã lên đến nơi. Trước đây nàng là bộ đội đặc chủng, thế nên kiến trúc của tòa biệt viện ba tầng này không làm khó được nàng.
Khu rừng này trồng loại cây gì nàng không biết, ở tương lai cũng chưa từng thấy. Cành lá rậm rạp, tán cây tầng tầng lớp lớp, thân cao to, nếu nhìn từ xa chắc chắn không thể phát hiện có biệt viện trong rừng cây.
Nàng tình cờ phát hiện ra chỗ này khi đang đi dạo. Ngoại trừ người đến đây quét dọn theo định kì ra nàng không thấy ai dọn đến ở.
Tô Linh Phong cũng không quan tâm nơi này dùng làm gì. Nói cách khác, nàng không quan tâm trước đây ai đã ở biệt viện này. Nàng chỉ cảm thấy chỗ này thanh tịnh, bình yên, mà bây giờ nàng đang cần một nơi như vậy.
Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!
Tô Linh Phong ngồi trên nóc nhà, ngẩng đầu nhìn trăng trên bầu trời, im lặng suy nghĩ... Hôm nay là ngày mười lăm trăng tròn, nhiều năm trước mặt trăng cũng vậy, rất tròn...
Bây giờ Tô Linh Phong mới nhớ ra ở hiện đại, hôm nay cũng là ngày sinh nhật của mình.
Chẳng lẽ vì tên, khuôn mặt, ngày sinh giống hệt nhau nên từ trường mới đưa nàng đến đây sao??? Phải chăng kiếp trước nàng và chủ nhân cũ của thân thể này có liên quan đến nhau? Trong lòng nàng thoáng nghi hoặc, nhưng cũng không suy nghĩ thêm nữa. Từ trước đến nay nàng không thích nghiên cứu những thứ mình không rõ!!!
Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!
Tuy nhiên... Thật lòng nàng không hi vọng sinh nhật kiếp này trùng vào ngày hôm nay...
Tô Linh Phong cảm thấy không gian sau lưng nàng chấn động, biết rõ Mặc Vấn Trần đến nhưng nàng vẫn ngồi im không quay lại, tiếp tục ngẩng đầu nhìn trăng.
Từ lúc Mặc Vấn Trần giúp nàng trấn áp "Sức mạnh u minh", Tô Linh Phong phát hiện ra cảm giác của mình càng nhạy cảm với hắn hơn. Chỉ cần hắn đứng gần, nàng luôn có thể cảm nhận được khí tức của hắn.
Mặc Vấn Trần ngồi xuống cạnh Tô Linh Phong, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, cảm nhận được bàn tay nàng lạnh buốt không có hơi ấm, lông mi hắn nhíu lại.
Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!
Địa thế bốn phía của thành Lăng Vân phức tạp nhưng khí hậu trong thành lại vô cùng kỳ lạ, một năm bốn mùa đều ôn hòa như xuân, chỉ là vào ban đêm, khí hậu sẽ giảm xuống khiến người ta cảm thấy lạnh.
Vậy mà nha đầu kia dám mặc một bộ quần áo mỏng manh rồi chạy đến đây, ngồi trên nóc nhà ngắm trăng hứng gió...
Mặc Vấn Trần buông tay Tô Linh Phong, lấy một chiếc áo choàng từ trong nhẫn trữ vật, choàng lên người Tô Linh Phong rồi hỏi đầy dịu dàng: "Phong Nhi, nàng có tâm sự sao?"
Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!
"Không có." Giọng điệu của Tô Linh Phong vẫn như trước, thanh lãnh không mang theo bất kì cảm xúc gì.
Mặc Vấn Trần biết Tô Linh Phong sẽ không nghe lời hắn, lòng nàng có tâm sự cũng sẽ không nói cho hắn, nên hắn cũng không hỏi nữa, chỉ đưa tay vuốt tóc nàng nói: "Phong Nhi, nếu nàng cảm thấy mệt mỏi thì có thể dựa người vào ta, nghỉ ngơi một chút..."
Tô Linh Phong nghe xong rốt cục cũng quay đầu lại, đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn.
Mặc Vấn Trần phát hiện mặt Tô Linh Phong tràn đầy vẻ cô đơn, đôi mắt hiện rõ sự đau long. Hắn vẫn nghĩ khuôn mặt nàng luôn lạnh lùng, dù có chuyện gì xảy ra cũng không đổi sắc. Thế nhưng giờ đây khuôn mặt luôn bình tĩnh ấy lại xuất hiện biểu tình khiến cho người khác đau lòng...
Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!
"Phong Nhi..." Mặc Vấn Trần đưa tay chạm nhẹ vào khuôn mặt Tô Linh Phong, lại không biết nói gì để an ủi...
Tô Linh Phong im lặng nhìn Mặc Vấn Trần một lát, bỗng nhiên nghiêng người dựa vào người hắn...
Mặc Vấn Trần ngạc nhiên một chút, sau đó lấy lại vẻ mặt bình thường, vươn tay ôm thân thể nhỏ bé kia vào trong ngực.
Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!
"Phong Nhi, nàng... vẫn khỏe chứ?" Đây là lần đầu tiên Tô Linh Phong chủ động đến gần hắn, nhưng hắn không vì thế mà vui mừng, thay vào đó là cảm giác lo lắng...
Tô Linh Phong trầm mặc một lát rồi cất giọng, giọng nói hơi rầu rĩ: "Ta không thích sinh nhật."
Từ lúc Tư Đồ Tiêu Sơn chuẩn bị tổ chức sinh nhật cho nàng, nàng đã cố tình không để ý, không quan tâm, mặc cho người khác sắp xếp. Bản thân nàng suốt ngày dành thời gian cho thuật luyện kim, coi như bữa tiệc sinh nhật kia không liên quan đến nàng. Hôm nay, nàng nghe theo sắp xếp của Tư Đồ Tiêu Sơn, mặc dù nhìn bề ngoài nàng có vẻ bình thường nhưng trong lòng nàng lại không phải vậy.
Ngày hôm nay, nàng cố khiến mình bận rộn bằng việc bình tĩnh nhận lễ vật của mọi người rồi lại chào hỏi khách khứa nên mới không có biểu hiện thô lỗ, khuôn mặt cố ra vẻ bình thản như không có chuyện gì nhưng lại gặp vương tử Kim Cát.
Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!
Nàng cho rằng mình đã chuẩn bị tâm lý cho chuyện kia kia rồi, hoặc có thể nói nàng đã cố gắng để coi hôm nay chỉ là một ngày sinh nhật bình thường. Thế nhưng trời lại phụ lòng người, cảm giác bi thương tự trách lại tràn về.
Mặc Vấn Trần ôm Tô Linh Phong vào lòng, do dự một lát, cuối cùng cũng mở miệng hỏi: "Phong Nhi, trước đây có chuyện gì không tốt đã xảy ra trong ngày sinh nhật nàng sao???"
Tô Linh Phong không trả lời cân hỏi của Mặc Vấn Trần, nhưng hắn vẫn cảm giác được rõ ràng thân thể nhỏ bé trong lồng ngực khẽ run rẩy.
Đúng vậy, đâu chỉ là xảy ra việc không hay. Năm đó, cũng ngày này đã xảy ra một vụ thảm án. Nỗi sợ hãi luôn ám ảnh nàng, mãi mãi không có cách nào trốn thoát...
Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!
Lúc đó, toàn thân cha mẹ nàng đều là máu, nàng không muốn nhớ lại hình ảnh ấy, nhưng nó lại hiện về trong giấc mơ của nàng vô số lần...