Ma Phi Khó Theo Đuổi

Chương 169

Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********

Đây là mộ của cha mẹ Mặc Vấn Trần sao? Tô Linh Phong ngạc nhiên, hắn đưa nàng tới đây làm gì? Hơn nữa, cứ theo tuổi của hắn, nàng đoán cha mẹ hắn của chỉ khoảng trung niên thôi mà, tại sao cả hai lại cùng qua đời???

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

"Chủ nhân... Chủ nhân... hu hu hu... Chủ nhân, cô ở đâu thế?" Giọng Tiểu Bạch yếu ớt vang lên, cắt đứt mạch suy nghĩ của Tô Linh Phong. Nàng nhíu mày, đây đâu phải tiếng khóc của Đoàn Tử??? Tiếng khóc này thật khiến nàng đau đầu.

Tô Linh Phong gọi Tiểu Bạch ra ngoài. Nàng liếc mắt, khinh thường nói: "Khóc cái gì?"

"Không có... Không có gì... Bản, bản Cự Long đâu có khóc..." Tiểu Bạch thút tha thút thít cắn móng vuốt. Nó không muốn để nàng biết nó bỗng nhiên không thấy Tô Linh Phong đâu, dùng cảm ứng giữa ma sủng với chủ nhân mới biết nàng đang ở rất xa, nó tưởng Tô Linh Phong bỏ rơi nó nên mới khóc lóc.

"Ồ... nơi này là đâu? Có cả đom đóm nữa kìa, thật xinh đẹp..." Tiểu Bạch nhanh chóng bị khung cảnh kỳ lạ xung quanh hấp dẫn. Nó mở to đôi mắt ngập nước nhìn những con đom đóm đang bay lượn trên không.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

"Phong Nhi, tới bái tế trưởng bối một chút." Mặc Vấn Trần thì thầm với hai ngôi mộ xong thì quay đầu gọi Tô Linh Phong.

"..." Tô Linh Phong nhíu mày, trưởng bối? Nàng cần phải quỳ lạy chào hỏi bọn họ sao? Sao lại quái dị như vậy?

Mặc Vấn Trần biết Tô Linh Phong đang thắc mắc điều gì, mỉm cười nói: "Nha đầu, tốt xấu gì ta cũng là thầy của nàng. Quỳ lạy cha mẹ của thầy giáo không làm nàng tủi thân chứ?"

Tô Linh Phong yên lặng liếc Mặc Vấn Trần, có vẻ hoài nghi với lý do hắn đưa ra, nhưng cũng không phản bác mà đến bên cạnh Mặc Vấn Trần, quỳ xuống, nét mặt yên tĩnh, không nói lời nào.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Mặc Vấn Trần cũng không thèm để ý thái độ lãnh đạm của Tô Linh Phong. Thấy Tô Linh Phong quỳ xuống, hắn liền lấy từ một ít trái cây trong nhẫn ra rồi bày từng thứ trước hai ngôi mộ, sau đó lại đưa một bình rượu cho Linh Phong nói: "Phong Nhi, rót rượu."

Tô Linh Phong tiếp nhận bầu rượu, mặt không biểu tình rót đầy chén rượu. Tô Linh Phong vẫn còn cảm thấy ngạc nhiên, trên tấm bia đá không có tên.

"Phụ thân, mẫu thân, tính tình nha đầu Phong Nhi lãnh đạm một chút, cha mẹ chớ trách nàng, Vấn Trần sẽ cố gắng dạy bảo nàng cho thật tốt."


Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

"..." Khóe miệng Tô Linh Phong hơi co rút, nàng quay đầu, dùng khóe mắt chứa đầy thuốc súng nhìn hắn.

Mặc Vấn Trần làm bộ không thấy ánh mắt bất mãn của Tô Linh Phong, thái độ vẫn nhẹ nhàng như trước kể lại mọi việc hắn đã làm mấy tháng nay, ăn uống, tu luyện, còn có chuyện gặp Tô Linh Phong...

Tô Linh Phong im lặng nghe Mặc Vấn Trần nói chuyện với hai ngôi mộ, nghe hắn nói đến thời điểm hắn gặp nàng thì nhíu mày, hơi mất tự nhiên nhưng chỉ trong chốc lát, một cảm giác ấm áp nảy sinh trong lòng nàng...

Hắn giống như người con có hiếu, kiên nhẫn kể cho cha mẹ nghe về cuộc sống của hắn, suy nghĩ của hắn, về thế giới bên ngoài, tuy vụn vặt không có trọng tâm, nhưng khát vọng của những bậc cha mẹ bỏ nửa đời người vất vả vì con cái không phải chỉ đơn giản như vậy thôi sao...

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Mặc Vấn Trần nói hơn nửa canh giờ thì hình như đã mệt, hắn đổi tư thế ngồi xếp bằng.

Hai chân Tô Linh Phong quỳ mỏi nhừ nên vừa thấy thế nàng cũng đổi tư thế, buông lỏng người ngồi xuống.

Mặc Vấn Trần rót hai chén rượu, đưa một ly cho Tô Linh Phong. Tô Linh Phong nhận lấy, cầm ở trong tay không nói.

Mặc Vấn Trần cầm lấy một ly rượu khác, đặt lên môi, nhấp nhẹ một ngụm, sau đó bỗng nhiên gọi Tô Linh Phong: "Phong Nhi..."

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh


"Gì?" Tô Linh Phong nhàn nhạt đáp lại một tiếng.

Giọng điệu Mặc Vấn Trần nhẹ nhàng: "Trước kia, ta cũng không thích sinh nhật của mình."

Nâng nghe nói đến sinh nhật thì hơi ảm đạm, nhìn Mặc Vấn Trần, chờ hắn nói tiếp.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Mặc Vấn Trần không giải thích nguyên nhân hắn không thích sinh nhật mình, mà lại hỏi: "Có phải rất kỳ lạ không? Nàng đang thắc mắc cha mẹ của ta tại sao mất sớm như vậy đúng không?"

"Vì sao?" Tô Linh Phong rất phối hợp hỏi. Nàng nhớ tới cha mẹ của mình... Sau đó nàng lắc đầu, sẽ không trùng hợp như vậy đâu...

"Ta mồ côi từ trong bụng mẹ, phụ thân... Lúc ta còn chưa sinh ra đã qua đời." Mặc vần trần nhàn nhạt nói.

Tô Linh Phong nghe nói vậy kinh hãi. Nhìn dáng vẻ lúc nãy Mặc Vấn Trần nói chuyện với hai ngôi mộ nàng còn tưởng tình cảm giữa hắn và cha mẹ rất tốt, không ngờ hắn chưa từng gặp cha của mình!!

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh


Mặc Vấn Trần nói tiếp một câu khiến Tô Linh Phong tiếp tục kinh ngạc...

"Mẹ của ta sau khi sinh ta được ba tháng cũng theo phụ thân bỏ ta mà đi..."

"..." Ba tháng? Hắn vốn còn không thể nhớ hình dáng cha mẹ hắn thế nào! Tô Linh Phong khó có thể tưởng tượng hay giải thích vì sao tình cảm của hắn với cha mẹ lại đặc biệt đến vậy.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

"Mẹ ta là người của ma tộc. Bà ấy là một người mẹ vĩ đại..."

Tô Linh Phong tỉnh ngộ, thì ra dòng máu ma tộc trong người Mặc Vấn Trần là di truyền từ mẹ.

"Mẫu thân trong lúc mang thai ta từng đấu với một kẻ thù của ma tộc, khiến động thai khí, suýt sảy thai." Mặt Mặc Vấn Trần không chút biều cảm, giống như đang trình bày lại một câu chuyện không liên quan đến hắn, "Mẫu thân cố gắng kéo dài tính mạng mình vì ta nên đã tự hủy linh căn của mình, đi dồn toàn bộ sức lực cuối cùng vào thai nhi để bảo vệ ta, chưa đủ tháng đã sinh ra ta..."

Nói đến đây, mắt Mặc Vấn Trần bắt đầu đỏ, "Một linh thuật sĩ hủy linh căn cũng có nghĩa là cũng kết thúc tính mạng, nhưng bằng tình thương của người mẹ, bà ấy đã cố chống đỡ ba tháng. Sau khi biết mình không chống đỡ được nữa thì bà ấy mới nhờ người chăm sóc ta..."

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

"Hu hu... U hu hu..." Tiểu Bạch đã thôi không bắt đom đóm từ lúc nào mà ngồi cạnh Tô Linh Phong, yên tĩnh nghe Mặc Vấn Trần kể câu chuyện của mình.

Sau khi nghe được việc mẫu thân Mặc Vấn Trần hi sinh tính mạng để sinh Mặc Vấn Trần, Tiểu Bạch rốt cục cũng không nhịn được nữa, khóc nức nở, "Mẹ, ta muốn tìm mẹ... U hu hu... Chủ nhân, cô nói mẹ của ta, bà ấy còn sống, còn sống không? Hu hu..."

Tiểu Bạch nghĩ tới mẹ của mình. Nó cũng bị sinh non như Mặc Vấn Trần, không biết lúc ấy mẫu thân gặp phải nguy hiểm gì, bây giờ bà ở đâu, phải chăng... Bà vẫn còn sống...

"Có lẽ vẫn còn sống. Đừng khóc, chờ ngươi trưởng thành rồi sẽ đi tìm bà ấy." Tô Linh Phong cũng nhớ tới hoàn cảnh của Tiểu Bạch, không biết an ủi thế nào, chỉ gượng gạo trấn an một câu. Nàng không biết an ủi người khác thế nào cả, chứ đừng nói an ủi một con rồng.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

"Mẹ huynh là một người mẹ vĩ đại." Tô Linh Phong quay sang nói chuyện với Mặc Vấn Trần, ánh mắt nhìn về phía trước, bên trong ánh mắt ấy có sự cảm động, kính trọng, cũng có chút buồn vô cớ...



Bình Luận (0)
Comment