Tô Linh Phong phát hiện Tá Dịch đang nhìn mình thì vội vàng nuốt đồ ăn, ngẩng đầu lên hỏi: "Huynh nhìn ta làm gì? Trên mặt ta dính cơm à???"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tá Dịch lắc đầu trả lời: "Không có."
"..." Khóe miệng Tô Linh Phong run rẩy, cúi đầu nói: "Ăn cơm."
Tá Dịch nghe xong không khỏi than nhẹ, chậm rãi cúi đầu ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Hứa Nặc dọn dẹp chén bát trên bàn, pha một ấm trà rồi lui xuống.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tô Linh Phong nhấp một ngụm trà rồi buông ly, nhàn nhạt hỏi Tá Dịch: "Tìm ta có việc sao?"
Không có việc gì không thể đến tìm nàng sao? Tá Dịch hơi buồn bực, trầm mặc một lát rồi hỏi: "Đầu còn đau không?"
"À?" Tô Linh Phong sửng sốt một chút, lập tức nhớ lại lý do hôm qua nói với ông ngoại để ra ngoài, vội vàng nói: "Đã tốt hơn nhiều, không có việc gì."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tá Dịch nhìn Tô Linh Phong bằng ánh mắt ảm đạm, trong lòng không nhịn được thầm than. Đêm qua thành chủ đại nhân nói tửu lượng của Tô Linh Phong không tốt, có uống mấy chén, sợ nàng say nên cho nàng về phòng nghỉ ngơi...
Tá Dịch không tin. Hắn ở với Tô Linh Phong mấy tháng, biết rõ tửu lượng của nàng. Trong bữa tiệc nàng chỉ uống một ít, làm sao có thể say được.
Hơn nữa... Tối hôm qua hắn còn nhìn thấy sau khi Tô Linh Phong khiêu vũ xong ba điệu nhảy đầu tiên, nàng liền từ chối những lời mời tiếp theo, lặng lẽ đi ra ngoài. Lúc đó Thương Ngô cũng đi ra ngoài...
Tá Dịch bị Trịnh Ân kéo đi uống rượu, mấy lần nhìn ra ngoài vẫn không thấy Tô Linh Phong và Thương Ngô quay lại... Hai người bọn họ đi cùng nhau sao? Bọn họ đã đi đâu?
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vừa nghĩ tới Tô Linh Phong ở cùng Thương Ngô, tâm trạng của Tá Dịch trở nên khác lạ. Hắn cũng không rõ tại sao mình lại có cảm giác này. Hắn không hi vọng Thương Ngô sẽ có chuyện gì với Tô Linh Phong, bọn họ là thầy trò...
Nghĩ tới đây, Tá Dịch bỗng nhiên nhíu mày, trong lòng tự hỏi hắn không hi vọng Thương Ngô có quan hệ hơn mức bình thường hay chỉ muốn bọn họ không vượt quá giới hạn thầy trò.
Đoàn Tử đang bế quan vượt cấp, tối qua Tiểu Bạch bị Tô Linh Phong nhốt trong không gian ma sủng không ra ngoài được, tuy bị nhốt mà vẫn an phận, không ồn ào đòi ra ngoài như mọi hôm. Tô Linh Phong vốn là người thích yên tĩnh, nhưng từ khi đến thế giới này, nàng lại trở thành con người khác. Có lẽ do Tiểu Bạch và Đoàn Tử. Hôm nay bọn chúng không ầm ĩ, thật không quen nổi...
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tô Linh Phong muốn đưa Tiểu Bạch ra ngoài chơi, nhưng lúc gọi ra, khế ước ma sủng trên người sẽ sáng lên, Tá Dịch chắc chắn sẽ để ý, như vậy rất phiền toái...
"Này, huynh đến tìm ta có chuyện gì sao??" Tô Linh Phong không kiễn nhẫn nhíu mày hỏi. Nàng không muốn cứ ngồi đây với hắn rồi im lặng như hai kẻ ngốc. Bây giờ nàng muốn đi luyện kim, cũng gần đến thời gian nàng hẹn với Dịch Thủy Giác rồi.
"A." Tá Dịch tỉnh táo lại, nhìn Tô Linh Phong nói: "Đây là lần đầu tiên ta đến Lăng Vân thành, nàng có thể dẫn ta đi thăm nơi này một chút được không??"
Tô Linh Phong nghe xong thì nhăn mặt. Nàng ở đây được hơn một tháng, nhưng ngoài tòa nhà này ra thì những nơi khác nàng cũng chưa từng đi. Mà Tá Dịch đã nói vậy, nàng cũng không nỡ từ chối nên lập tức gật đầu đồng ý "Được rồi, đi thôi."
Anh nợ em một câu yêu thương!