"Ha ha ha!" Lý Mập cũng tỉnh táod lại, bàn tay to rộng vỗ xuống bàn, cười to nói: "Hay! Hay! Tửu lượng cô bé thật giỏi! Xem người uống rượu như nhân phẩm, nha đầu không tệ, sang khoái!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mấy người lính đánh thuê cũng tỉnh táo lại, ồn ào bàn luận cô bé này thật có tửu lượng hơn người, có người còn nâng chén với Tô Linh Phong.
"Tiểu thư, cô thật sự không sao chứ ạ?" Hứa Nặc lo lắng hỏi.
"Không sao." Tô Linh Phong lắc đầu.
Sở dĩ nàng phối hợp với Tiếu Minh Lãng lần đánh cuộc này cũng không phải là vì sợ làm Tiếu Minh Lãng mất mặn mà quả thực là bị mùi rượu này hấp dẫn, chẳng qua là được uống ngon như thế, nàng cũng không để ý Tiếu Minh Lãng tính kế gì, nói trắng ra là chuyện này không ảnh hưởng gì, nàng không để trong lòng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đoàn Tử vẫn đang chổng mông chui vào tô thịt ăn, trong mắt của nó lúc này chỉ có thịt mỹ vị thôi, chẳng quan tâm chú ý những chuyện khác, nhưng Tiểu Bạch thì lại bỏ chút sự chú ý ở Đoàn Tử sang mở to mắt bay tới bên bình rượu, ra sức hít hà.
Tô Linh Phong nhướng mày, dùng kết nối chủ sủng hỏi Tiểu Bạch: "Cậu ngửi được à?"
Tiểu Bạch nghe vậy thì ủ rũ: "...Không ngửi được." Dừng một chút, nó lại khẽ liếm môi, hỏi: "Hương vị được không?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Cũng không tệ lắm, cậu muốn nếm thử không?" Tô Linh Phong cong môi.
"..." Lại nữa, đồ xấu xa! Tiểu Bạch bay tới góc tường, phiền muộn ngồi xổm xuống vẽ vòng tròn.
"Lý Mập này, chúng ta đã đánh cược rồi đấy nhé, tiểu tiểu thư nhà chúng ta uống một ly Trần Nhưỡng kia xong vẫn không say, huynh phải thua ta một vò Trần Nhưỡng đấy nhé, hôm nay tiểu tiểu thư nhà chúng ta uống ba chén vẫn chưa say, có phải huynh nên thua ta ba vò Trần Nhưỡng không nhỉ?" Đôi mắt Tiếu Minh Lãng đảo tròn, bắt đầu tính kế với rượu ngon của Lý Mập.
"Nằm mơ đi! Huynh cho rằng ông đây không biết gì à? Có một vò cho huynh uống là tốt lắm rồi, làm người phải biết thấy đủ." Tuy tính tình Lý Mập ngay thẳng lại thích đánh bạc nhưng cũng không ngốc, không bị Tiếu Minh Lãng lừa, bàn tay thô vỗ vai ông, sau đó quay lại cười ha hả với mấy cô gái kia, "Mấy nha đầu chờ chút, đại thúc đi lấy rượu thịt cho mấy con!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lý Mập vào phòng bếp, Tô Linh Phong đẩy chén rượu cho Tiếu Minh Lãng, ra hiệu ông rót rượu.
Tiếu Minh Lãng không chịu buông tay, ôm vò rượu cười mỉa với Tô Linh Phong: "Tiểu tiểu thư, tác dụng rượu này chậm lắm, cô uống ít chút..."
"Chút rượu ấy không đủ ta say." Tô Linh Phong nói chậm rãi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Uống nhiều rượu rồi thì không chỉ say mà còn hại người..."
"Tiếu thúc, thúc chớ quên rượu này thắng được thế nào..."
"..." Được rồi được rồi, Tiếu Minh Lãng thỏa hiệp rồi, vẻ mặt đau đớn như rút thịt, rót một chén đầy cho Tô Linh Phong.
Lúc này, cô gái bên bàn bỗng đứng dậy tới gần bàn Tô Linh Phong, kéo một cái ghế ra rồi liền ngồi xuống, chào hỏi với Tô Linh Phong: "Chào người đẹp, làm quen ha, ta là An Tri Hiểu, xin hỏi người đẹp xưng hô thế nào?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bằng vào xưng hô và thái độ của Tiếu Minh Lãng và Hứa Nặc với Tô Linh Phong, có thể dễ dàng nhìn ra trong bàn này, Tô Linh Phong là chủ, hai người khác là tớ, mặc dù thấy tò mò với chuyện chủ tớ bọn họ ngồi chung bàn nhưng mấy cô gái cũng không ngạc nhiên lắm, chỉ nhìn Hứa Nặc và Tiếu Minh Lãng bằng đôi mắt khác.
Tô Linh Phong nâng chén rượu khẽ nhấp, sau đó khẽ mở miệng: "Tô Linh Phong."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”