Tư Đồ Tiêu Sơn nhìn khuôn mặt bình tĩnh đến không chút biểu tình nào của Tô Linh Phong, im lặng nửa ngày rồi mới mở miệng hỏi: "Cháu xin tiền là để bố cáo nhiệm vụ cấp độ S kia à?"
Copy nội dung từ truyện 88
"Đúng vậy thưa ông ngoại." Tô Linh Phong không có ý muốn giấu diếm, huống chi đây lại là chuyện có muốn giấu cũng không được.
"Có thể nói cho ông ngoại biết cháu thu thập những thứ đó là để làm gì không?" Ngữ điệu của Tư Đồ Tiêu Sơn chậm dần, như thể đang dụ nàng nói thật.
Lúc này Tô Linh Phong cũng không trả lời vấn đề mà Tư Đồ Tiêu Sơ hỏi ngay, nàng chỉ khẽ mím môi, không nói gì. Nàng đang tự hỏi rốt cuộc là nên tìm lý do nào cho qua chuyện đây? Cho dù chưa chắc ông ấy đã tin nhưng dù sao nàng cũng đã đưa lý do ra rồi, tin hay không là chuyện của ông ấy.
Hay là đánh cược một lần, cứ nói thật nhỉ? Thật ra đợi tới lúc Tiểu Bạch phục thể rồi thì sớm hay muộn gì cũng sẽ lộ ra thôi, mà bây giờ Tư Đồ Tiêu Sơn là chỗ dựa lớn nhất của nàng, bây giờ nàng càng tỏ vẻ tin tưởng và ỷ lại ông ấy thì sau này sẽ được giúp đỡ nhiều hơn, nàng có thể nhìn ra được ông ngoại này không giống cha mẹ kia, ông ấy thật lòng đối tốt với cháu ngoại mình...
Copy nội dung từ truyện 88
"Sao nào? Khó trả lời lắm sao?" Tư Đồ Tiêu Sơn thấy Tô Linh Phong không nói gì thì liền hỏi.
Tô Linh Phong lại suy tư một lát rồi hỏi ngược lại: "Ông ngoại đang lo lắng cái gì sao?"
"Không phải là cháu không biết những thứ cháu muốn tìm là nguyên liệu luyện chế ma dược cấm kị đó chứ?!" Tư Đồ Tiêu Sơn bỗng nghiêm khắc hẳn lên, "Ma dược cấm kị" là thứ mà từng dân tộc từng đại lục đều kiêng kị và thù hận, chỉ có những linh thuật sĩ tà ác bán linh hồn cho Ác Ma thì mới có thể đi nghiên cứu chế tạo những tà vật kia, cháu gái ngoại này của ông rõ ràng là võ giả tu luyện đấu khí, sao lại dính tới những thứ này?
Tô Linh Phong nghe vậy thì khuôn mặt hơi kỳ lạ, nhưng lại nhanh chóng trở lại bình thường, "Trước kia cháu không biết, bây giờ thì biết rồi.
Copy nội dung từ truyện 88
Nàng đã từng thấy giới thiệu về ma dược cấm kị, nhưng cách điều chế của Long tộc có lẽ không có quan hệ gì tới ác ma chứ?
Tư Đồ Tiêu Sơn thấy vẻ kinh ngạc của Tô Linh Phong không giống giả dối nên khe khẽ thở phào, xem ra cháu gái này của ông muốn tìm những thứ này chắc là có ý khác, có điều rốt cuộc nó muốn làm gì đây?
"Cháu vẫn chưa trả lời vấn đề của ông."
Copy nội dung từ truyện 88
Tô Linh Phong trầm ngâm một lát rồi mở miệng nói: "Linh Phong chỉ có thể nói với ông ngoại rằng cháu không dính tới những thứ cấm kị đó."
Tư Đồ Tiêu Sơn nhíu mày, đứng dậy thong thả đi qua đi lại mấy bước trong thư phòng, nửa ngày sau bỗng nhiên quay người, "Xem ra cháu không định nói với ông ngoại rồi?"
"Xin lỗi ông ngoại." Giọng điệu Tô Linh Phong bình tĩnh, trong lòng lại khẽ thở dài, tính tình của nàng khó lòng mà tin tưởng người khác được.
Hơn nữa nếu như chuyện phục sinh cho một con cự long thuộc long tộc đã biến mất mấy ngàn năm lộ ra thì chỉ e sẽ khiến cả bốn đại lục khiếp sợ nhỉ? Mà trước mắt nàng với Tiểu Bạch vẫn chưa đủ năng lực để tự bảo vệ bản thân.
Copy nội dung từ truyện 88
Nhưng lúc này nàng bỗng nhiên không muốn nói dối nữa, bởi vậy chỉ đành ngậm miệng không đáp.
Tư Đồ Tiêu Sơn thở dài, phất tay với Tô Linh Phong: "Cháu về trước đi, chuyện tiền ta sẽ cân nhắc."
"Linh Phong cáo lui." Mấy chuyện kiểu làm nũng, Tô Linh Phong làm không nổi, bởi vậy nàng dứt khoát ra khỏi thư phòng của Tư Đồ Tiêu Sơn.
Copy nội dung từ truyện 88
Bữa tối phải tiếp đãi những người khách còn chưa đi.
Sinh nhật của tiểu tiểu thư phủ Thành chủ đã qua rồi, mặc dù phủ thành chủ vẫn đối đãi lễ độ với những vị khách này, rất thoải mái dễ chịu nhưng rõ ràng là trước mắt thành chủ đại nhân không có ý định kết thông gia với nhà nào cả, vị Linh Phong tiểu thư kia lại càng chẳng thèm quan tâm tới bọn họ, không hỏi mà bơ đi, hoàn toàn xem bọn họ như không khí, ngay cả bạn của Linh Phong tiểu thư là Tá Dịch điện hạ xem ra bây giờ cũng chỉ là bạn mà thôi, bây giờ Tá Dịch điện hạ cũng đã có ý rời phủ thành chủ rồi, bọn họ cũng không thể mặt dày mày dạn tiếp tục ở đây không đi nữa.
Đúng vậy, Tá Dịch đã biểu đạt ý phải đi với Tư Đồ Tiêu Sơn, định sáng sớm mai sẽ rời khỏi phủ thành chủ.
Nhưng đương nhiên Tá Dịch cũng không phải là có ý định buông tha cho cô gái mình thích, hắn chỉ nói là rời khỏi phủ thành chủ chứ chưa nói là phải rời khỏi thành Lăng Vân đâu...
Copy nội dung từ truyện 88
Sau khi ra khỏi thư phòng của Tư Đồ Tiêu Sơn, Tô Linh Phong vẫn đang tự hỏi vấn đề tiền bạc, mặc dù Tư Đồ Tiêu Sơn nói sẽ cân nhắc nhưng cũng không thể ôm hi vọng quá lớn, mà nàng lại đã hẹn Lôi Uyên trưa mai sẽ bố cáo nhiệm vụ rồi, thời gian ngắn như vậy, đi đâu kiếm một khoản tiền lớn như thế đây?
Bán hết đống bảo thạch tồn đi à? Thời gian ngắn như vậy, nàng đi đâu tìm người mua thích hợp đây? Nếu bán hạ giá thì đừng nói tới chuyện nàng đau lòng hay không, chỉ e tiền bán cũng chẳng đủ! Hay là đi đánh bạc kiếm mấy phiếu vé? Phải nói bảo thạch tốt có thể gặp nhưng không thể cầu, phải đào từ từ mới được hàng tốt, mặc dù phần trăm đào được bảo thạch rất ít ỏi, nhưng người mua chẳng phải vẫn có sao?
Trong lòng Tô Linh Phong vẫn đang cân nhắc nên lúc dùng bữa có vẻ không yên lòng, mọi người trong bữa tiệc hàn huyên gì đó, nàng nghe tai trái lại ra tai phải, Tá Dịch lặng lẽ quan sát nàng thầm than trong lòng, ngày mai hắn phải rời khỏi phủ thành chủ rồi, vậy mà nàng vẫn chẳng buồn chú ý...
Copy nội dung từ truyện 88
Buổi chiều Tô Linh Phong ngồi xếp bằng trên giường, tiếp tục suy nghĩ xem có cách nào kiếm tiền nhanh nhất, một vốn bốn lời không?
Tô Linh Phong nghĩ tới nghĩ lui thì có vẻ như chỉ có một cách, chính là... đi trộm!
Nhưng trộm cũng không phải là chuyện một vốn bốn lời, nhỡ như sẩy ra thì đừng nói đến chuyện cầm lợi, chỉ e phải đền cả mình vào luôn ấy chứ, huống chi người giàu ở thành Lăng Vân này tuy đúng là không ít nhưng lực tấn công và phòng ngự cũng tỉ lệ thuận với tiền tài.
Nàng cần quá nhiều tiền, gia đình giàu có bình thường không thể giải quyết được vấn đề của nàng, gia đình giàu có hơn thì lại quá nguy hiểm, vậy chỉ có thể hạ thủ vào một gia đình vừa giàu có vừa an toàn...
Copy nội dung từ truyện 88
Tô Linh Phong đưa tay lau trán, có vẻ như con dê béo phù hợp nhất chỉ có 1, đó chính là... ông ngoại đại nhân của nàng...
Trong Thành Lăng Vân còn có ai giàu hơn thành chủ đại nhân nữa à?
Cho dù vô ý bị bắt thì ông cụ kia có cam lòng bắt nàng không?
Tô Linh Phong vỗ đùi, cứ vậy đi!
Copy nội dung từ truyện 88
Nàng mặc một bộ đồ tối màu, sau đó quay đầu nói với Tiểu Bạch đang mở to mắt nhìn nàng với vẻ tò mò sau lưng nàng: "Ra ngoài thám thính xem bảo khố phủ thành chủ ở đâu." Bên người có một cái "máy tìm bảo" như thế này, lúc lợi dụng được thì cứ lợi dụng, huống chi tiền kia cũng là để tiêu cho nó.
Tiểu Bạch nghe đến bảo khố thì hưng phấn vô cùng, đầu nhỏ ngoắt bên này quay bên kia: "Ta biết ta biết, đi thôi, bản Cự Long dẫn đường!" Lại nói, trong phủ này chỗ nào có bảo bối, nó đã biết rõ rành rành từ lâu rồi.
Nhưng đợi tới lúc một chủ một thú châu đầu ra ngoài gây án thì liền có một vị khách không mời bỗng nhiên tới thăm, cắt ngang hành động của họ...
Copy nội dung từ truyện 88