Ma Phi Khó Theo Đuổi

Chương 220

Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyen88 và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
**********

Mặc Vấn Trần đến đây bằng đường hầm không gian. Vừa nhìn thấy Tô Linh Phong đang ngồi dưới đất, sắc mặt tái nhợt trắng bệch, hắn liền vội vàng ngồi xuống kéo Tô Linh Phong dựa vào ngực, lo lắng hỏi: "Phong nhi, nàng làm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào sao?"

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

"Không phải." Tô Linh Phong nhẹ nhàng lắc đầu, yên lòng dựa vào người Mặc Vấn Trần.

"Có chuyện gì xảy ra vậy?" Mặc Vấn Trần nhíu mày hỏi, đưa mắt đánh giá xung quanh, cảnh giác liếc về phía Quỷ Hồn.

Quỷ Hồn không dùng phép ẩn thân giống như Tiểu Bạch nên Mặc Vấn Trần có thể nhìn thấy hắn, vừa nhìn thấy hồn ma mang trang phục của kỵ sĩ rồng cổ, hắn không khỏi kinh ngạc khẽ động mi.

Vong hồn của kỵ sĩ rồng? Tô Linh Phong cảm nhận được có điểm khác thường nên mới chạy đến đây sao? Tại sao nàng sắc mặt nàng không tốt như vậy, lại mệt mỏi như vậy, không phải vong hồn không thể gây thương tổn đến nàng vì trong người nàng có sức mạnh U minh sao?

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Không đúng! Tuy cơ thể Tô Linh Phong nhìn có vẻ suy yếu nhưng hắn có cảm giác được sức mạnh của nàng không ngừng tăng, giống như là vừa tiếp nhận được một sức mạnh to lớn nào đó, có vẻ như thân thể nàng đang hấp thu sức mạnh đó...

Sức mạnh trong người Tô Linh Phong khiến hắn vô cùng kinh ngạc, nàng vừa đi không được bao lâu, rốt cục trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì? Liệu có quan hệ gì với hồn ma đang đứng kia không?

"Không có gì, yên tâm đi, ta không sao." Tô Linh Phong dựa trên người Mặc Vấn Trần không muốn nhúc nhích người, miễn cưỡng trả lời.

Mặc Vấn Trần đưa ánh mắt dò xét Quỷ Hồn, cùng lúc đó cái người vừa bị Tô Linh Phong đặt tên là "Quỷ Mị" cũng đưa ánh mắt đánh giá Mặc Vấn Trần.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

A! Một nam nhân còn trẻ tuổi còn đẹp hơn với hắn!

A! Một nam nhân biết sử dụng không gian linh thuật!

A! Một người có sức mạnh có thể hô phong hoán vũ!

A! Hắn còn cảm nhận được người này có một luồng khí tức của ma tộc, một người lai ma tộc sao?

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


A! Hắn còn đang ôm tiểu nha đầu kia nữa!!!

"Này! Tiểu nha đầu, hắn là người trong mộng của cô sao?" Hồn ma tên Quỷ Mị bày ra cái vẻ mặt buôn chuyện hào hứng hỏi. Chậc chậc~~ nhìn không ra, tiểu nha đầu luôn cau có này tuổi còn nhỏ thế đã có người trong mộng nhỉ! Thật sự là không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài được...

Mặc Vấn Trần nghe lời Quỷ Mị nói, hảo cảm dành cho hắn ta lập tức tăng lên, rất muốn gật đầu thừa nhận hắn là người trong mộng của nàng lại chỉ sợ Tô Linh Phong không muốn đồng ý thôi...

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

"Lắm miệng!" Tô Linh Phong mặt lạnh đi, quát Quỷ Mị.

"A! Cô nói nhẹ nhàng với ta một chút không được sao? Hứ!" Quỷ Mị trợn mắt nhìn Tô Linh Phong, quay sang nhìn Mặc Vấn Trần bằng ánh mắt đồng tình hỏi, "Ôi! Trời đất ơi. Cậu tên là gì?"

"Mặc Vấn Trần, không biết huynh đệ xưng hô thế nào?" Mặc Vấn Trần lại hỏi.

Đã tìm được Tô Linh Phong, phát hiện nàng không có việc gì, hơn nữa còn như đã gặp được kì ngộ gì đó, tảng đá trong lòng Mặc Vấn Trần cũng được gỡ bỏ. Giờ phút này tâm tình của hắn coi như không tệ, nhìn bề ngoài hồn ma này cũng không có ác ý, Mặc Vấn Trần nhìn hắn ta cũng thuận mắt hơn một chút.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

"Hả! Ta... Ta tên..." Quỷ Hồn khẽ bối rối nhưng cũng chỉ đành rũ mắt buồn rầu nói: "Ta tên là Quỷ Mị..."

"Quỷ Mị?" Mặc Vấn Trần sửng sốt, khóe mắt hiện lên ý cười nói: "Rất đặc biệt, cái tên rất hợp với huynh."


"Hắn không nhớ rõ tên mình là gì, cái tên này là ta thuận miệng đặt cho hắn." Tô Linh Phong nhìn Mặc Vấn Trần giải thích.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

"A? Là do nàng đặt cho hắn sao??" Mặc Vấn Trần nhíu mày "Tên rất hay!"

"Ừ." Tô Linh Phong liếc nhìn Quỷ Mị, khóe miệng cố ý cong lên, khuôn mặt tỏ vẻ xấu xa nói: "Hắn bây giờ là tôi tớ của ta."

Tô Linh Phong vừa nói xong, thỏa mãn đứng tại chỗ nhìn tên hồn ma kia ngồi xuống giật tóc, đấm ngực, đập đầu xuống đất khóc lóc: "Ôi! Trời đất quỷ thần ơi, vì sao ta lại trở thành tôi tớ, cuộc sống sau này của ta phải làm sao? Ta không muốn sống nữa..."

"Ngươi vốn dĩ đã chết rồi mà." Tô Linh Phong mặt không biểu tình nói: "Một hồn ma lại còn muốn nói chuyện sống chết?"

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

"Hả! Hu hu! Đêm nay thật là bi kịch của ta..." Quỷ Mị phát hiện ra rằng chủ nhân mới của hắn là một người có thù tất báo, đã thế còn nhớ lâu thù dai, cuộc sống sau này của hắn ta chắn chắn không thể vui vẻ nổi rồi...

Tiểu Bạch cắn móng vuốt khôi phục lại tâm trạng, tập trung tinh thần dùng chủ sủng câu thông an ủi Quỷ Mị: "Bình tĩnh đi mà, lâu rồi sẽ quen thôi." Ừ, ngữ khí có vẻ như là đồng bệnh tương liên.

Bây giờ Quỷ Mị đã ký khế ước với Tô Linh Phong nên tất nhiên có thể nghe được lời Tiểu Bạch nói. Quen rồi? Hừ! Con rồng nhỏ đó cũng thường xuyên bị tiểu nha đầu này bắt nạt! Hắn thật sự muốn chết thêm một lần nữa...


Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Bình thường Mặc Vấn Trần được lĩnh giáo công phu của Tô Linh Phong không ít lần, lần này nhìn thấy dáng vẻ sầu não đau lòng của Quỷ Hồn thật sự làm hắn vô cùng thoải mái. Nhưng tên này là tôi tớ của Tô Linh Phong, nghĩ đến hắn ta sẽ đi theo nàng không rời, trong lòng hắn lại không thể vui nổi...

Tâm tình của Mặc Vấn Trần lúc trước không tệ lắm bây giờ lại ảo não...

"Chúng ta rời khỏi đây đi! Tá Dịch, Nguyệt Quang rất lo lắng cho nàng." Mặc Vấn Trần thở dài ôm Tô Linh Phong đi ngược lại hướng lúc Tô Linh Phong đến.

Hắn không muốn dùng không gian linh thuật để trở về, hắn chỉ muốn được ôm nàng một chút thôi ...

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Tiểu Bạch cũng bay theo bên cạnh Tô Linh Phong, lại quay đầu nhìn Quỷ Hồn đang ôm đang khóc lóc thảm thiết kia, hét to, "Này! Đi nhanh lên, ông còn muốn tiếp tục ở lại cái chỗ quái quỷ này hay sao?"

"Hic! Ta không muốn sống ở đây nữa..." Quỷ Mị lững lờ bay theo.

"Linh thuật của ta đột phá lên cấp năm rồi, vừa ký khế ước xong liền đột phá." Tô Linh Phong dựa vào người Mặc Vấn Trần mà nói.

Mặc Vấn Trần nghe xong lập tức giật mình, ngạc nhiên hồi lâ, mới lên tiếng: "Phong nhi, chúc mừng nàng!"

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Lúc nãy, hắn mơ hồ có cảm giác Tô Linh Phong lại đột phá linh thuật, lại không ngờ nàng nhảy liền ba cấp, điều này thực sự là vui mừng quá lớn rồi!

Cẩn thận nghĩ lại, hắn bỗng chốc rùng mình, toàn thân toát mồ hôi lạnh! Khó trách! Nàng tiếp nhận sức mạnh lớn như vậy quả thật rất nguy hiểm, nếu như trong lúc nàng hấp thụ sức mạnh đó mà không đủ sức chịu đựng cùng nhẫn nại thì sức mạnh đó có thể sẽ phá hủy hết tất cả linh thuật và sức mạnh lúc trước của nàng.

Hắn không dám lại nghĩ tiếp, cánh tay ôm Tô Linh Phong thật chặt như muốn xác định nàng vẫn ở bên cạnh hắn: "Về sau không được tùy tiện ký khế ước Quỷ Hồn nữa!"

Tô Linh Phong biết rõ hắn đang lo lắng cái gì, chính nàng cũng hiểu được tình cảnh vừa rồi rất nguy hiểm, gật đầu nói: "Ừ, ta biết rồi, về sau ta sẽ chú ý." Dừng lại một chút, nàng lại nói sang chuyện khác: "Sao huynh biết ta ở chỗ đó?"

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

"Vì chiếc nhẫn trên tay nàng..."



Bình Luận (0)
Comment