Ma Phi Khó Theo Đuổi

Chương 223

Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********

Sau khi dùng xong bữa sáng mọi người liền lập tức rời đi. Tới chạng vạng, đoàn người của Tô Linh Phong rốt cuộc cũng tới được khu vực trải nghiệm.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Bọn họ ngừng lại ở cửa vào lối rẽ, Mặc Vấn Trần bảo mọi người dựng chỗ ở tạm, nghỉ lại một đêm rồi chọn lại tuyến đường du ngoạn.

Phía bên phải cửa vào là rừng rậm Huyễn Diệp. Bên trong phần lớn là một vài ma thú cấp ba, điều này phù hợp với thực lực của các tiểu đội đi lịch lãm. Vào ngày nghỉ, có rất nhiều đệ tử của các học viện Linh Vũ lựa chọn đi vào trong đó trải nghiệm.

Mà bên phải của lối đi kia thông với hướng còn lại là địa danh nổi tiếng nguy hiểm – Cốc Cổ Tạp! Ma thú bên trong khe sâu đều ở cấp ba đến cấp năm.

Nếu một tổ đội có thực lực không tồi, phối hợp ăn ý thì việc đối phó ma thú trong đó không quá khó khăn. Hơn nữa phân bố của ma thú dày đặc, theo lý thuyết thì đó là một nơi thích hợp cho việc rèn luyện. Nhưng vào cốc đó thật sự thì lại có rất ít tiểu đội.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Nguyên nhân không phải chỉ bởi vì ma thú bên trong hung ác, dũng mãnh mà là bởi vì cốc đó quanh năm bao phủ bởi một lớp sương độc. Bên trong cho dù chỉ là một con muỗi thì nó cũng mang độc trong người.

Hoàn cảnh như vậy, cho dù là cao thủ thực lực cường đại đi vào cũng không chắc sẽ an toàn trở ra. Đương nhiên, đối với thể loại biến thái như Mặc Vấn Trần và Nguyệt Quang thì họ không thèm để mắt đến cốc này.

Hoa Nhược Hề và Mặc Hạo Thiên đang chờ mấy đệ tử của học viện Thanh Kiều. Lúc trước, trong tuyến đường đi lịch lãm cũng không định đi vào nơi này, nhưng bây giờ có dược sư thiên tài Dịch Thủy Giác, bọn họ cũng liền hơi nóng lòng muốn thử.

Vào giờ ăn cơm chiều, mọi người vây quanh lửa trại cùng nhau thảo luận.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

"Mấy tháng trước, chúng ta đã đi qua rừng rậm Huyễn Diệp, ma thú trong đó quá yếu, khiến thực lực của chúng ta không tăng lên được nhiều, không có tác dụng. Ta đề nghị, sáng mai chúng ta tiến vào cốc Cổ Tạc, thế nào?" An Tri Hiểu nói.

Hoa Nhược Hề gật đầu phụ họa: "Ta đồng ý, ma thú ở rừng rậm Huyễn Diệp cấp bậc không cao, phân bố cũng không nhiều, bây giờ lại đúng vào ngày nghỉ, các tiểu đội đi vào lịch lãm khẳng định không ít, chúng ta không cần tranh giành nơi lịch lãm với những người đó."

"Ta thì không có ý kiến, vậy còn mọi người?" Mặc Hạo Thiên nói.

Với đám người Mặc Vấn Trần, Tá Dịch, Nguyệt Quang và Tiếu Minh Lãng mà nói, đây cũng chỉ là lịch lãm mà thôi nên không phát biểu ý kiến.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu


"Ta cũng đồng ý." Thủy Thanh Thanh giơ tay.

"Ừ, mọi người cứ quyết định đi." Tô Linh Phong nói.

Mục đích của chuyến đi lần này của nàng là muốn đi tới quặng mỏ Hành Lang Thán Tức, đương nhiên, thông qua việc lịch lãm lần này để tăng thực lực cũng là một trong những mục đích của nàng.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Nhưng đêm hôm qua, linh thuật của nàng đã đột phá cấp năm, lần này lịch lãm khả năng đột phá không lớn. Bây giờ, điều quan trọng nhất đối với nàng chính là có thể tận dụng khả năng của mình để hấp thụ nguyên tố trong cơ thể, củng cố thực lực.

Về phần đấu khí, lần này có thể đột phá thì đột phá, nếu không thể đột phá nữa nàng cũng không cưỡng cầu.

"Ta cũng không ý kiến." Bùi Kim Cát nhìn mọi người nói.

"Nhưng mà..." Bùi Ngọc Khiết do dự một chút, mở miệng nói: "Nơi đó rất nguy hiểm... độc khí và độc vật đều rất khó đối phó, ta cảm thấy chúng ta nên bảo đảm được tình huống an toàn, tiến hành lịch lãm."

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

"Đi lịch lãm làm gì có chuyện an toàn tuyệt đối? Đã đi lịch lãm phải xác định có nguy hiểm!" An Tri Hiểu không rắn không mềm mà đốp chát Bùi Ngọc Khiết một câu, sau đó liền quay về phía Dịch Thủy Giác với vẻ mặt sùng bái: "Lại nói, có Dịch Thủy Giác ở đây, chúng ta việc gì phải sợ? Huynh ấy chính là dược sư thiên tài đó!"

"Ta đương nhiên biết Dịch Thủy Giác các hạ là dược sư thiên tài, nhưng mà..." Bùi Ngọc Khiết nhìn Dịch Thủy Giác dịu dàng nói: "Ta nghe nói luyện chế Tị Độc dược không hề dễ dàng, chúng ta nhiều người như vậy, có thể trở thành gánh nặng lớn cho huynh ấy..."

"Không sao, ta còn tích trữ một chút dược, cũng đủ sử dụng cho lịch lãm lần này, sáng mai sẽ đưa cho mọi người." Dịch Thủy Giác nói.

"Vậy, thật sự là phiền các hạ rồi, cảm ơn các hạ đã hào phóng như vậy." Bùi Ngọc Khiết mỉm cười mang theo vẻ thẹn thùng mà cao quý, thể hiện sự biết ơn với Dịch Thủy Giác.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Dịch Thủy Giác lười biếng ngồi tại chỗ, tùy ý nói: "Không cần cảm tạ ta làm gì, vừa đúng lúc ta cũng muốn tới Cốc này thu thập một chút dược liệu."

Hứa Nặc không phát biểu ý kiến giống Lâm An Chi, Tô Linh Phong đi đâu nàng theo đó, cũng cảm thấy bản thân mình không cần phải phát biểu ý kiến.


Mà Lâm An Chi lần trước bởi vì nhằm vào Tô Linh Phong, đắc tội với hầu hết mọi người, hắn cũng không có mặt mũi tham dự về đề tài mọi người đang nói, hoàn toàn biến bản thân thành người vô hình.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Vậy là lịch trình lịch lãm đã được xác định xong.

Sau khi hừng đông, mọi người ăn chút đồ ăn, chuẩn bị một chút đồ liền tiến vào Cốc.

Dịch Thủy Giác đưa cho mỗi người một ít thuốc phòng độc, thuốc hồi sức, thuốc cầm máu và các loại thuốc khác.

"Ha ha, có dược sư cùng đi lịch lãm, cảm giác thật là thích!" An Tri Hiểu tay cẩm bình thuốc mà chảy nước miếng nói.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

"Chính xác!" Bùi Kim Cát gật đầu đồng ý, mắt nhìn Dịch Thủy Giác vài lần. Đó chính là một nhân tài! Nếu có thể sử dụng tài năng của hắn...

Bùi Kim Cát quyết định phải quan hệ thật tốt với Dịch Thủy Giác .

Bùi Ngọc Khiết nhìn thấy Tô Linh Phong cho Đoàn Tử ăn dược phòng độc thì không khỏi mỉm cười nói: "Sủng vật của sư muội thật đúng là đáng yêu. Sư muội thật sự rất thương yêu nó."

"Ừ." Tô Linh Phong lạnh nhạt nhìn Bùi Ngọc Khiết một cái, không nói gì thêm.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

"Ối chà! Nàng ta đang bảo cô là không biết nặng nhẹ, mang theo một con sủng vật vô dụng đi rèn luyện, lại còn lãng phí thuốc phòng độc này đó sao? Ô! Ha ha ha..." Hồn ma nào đó cười quái dị rồi đứng lên.

Quỷ Mị đã được Tô Linh Phong nói trước rằng lúc ở bên ngoài, chỉ cho phép dùng trạng thái ẩn thân, hơn nữa chỉ có thể dùng chủ sủng câu thông để trao đổi.


Cho nên những người khác không thể nhìn thấy tiên sinh vong linh, cũng không nghe được lời hắn nói.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

"Hứ!" Tiểu Bạch mở to mắt màu xanh thẳm khinh thường nói: "Là do người phụ nữ đó có mắt không tròng."

"Đoàn Tử lợi hại nhất! Đoàn Tử có thể giúp mẹ! Đoàn Tử không phải là ma thú sủng vật đâu!" Đoàn Tử nắm tay.

Tô Linh Phong không đếm xỉa tới ba đứa đang làm ầm ĩ, đi theo mọi người tiến vào cốc.

Đám người Mặc Vấn Trần, Tá Dịch, Nguyệt Quang và Tiếu Minh Lãng muốn cho đám thiếu nam thiếu nữ này tự mình độc lập, không được ỷ lại bọn họ nên tự lập một đội, đi theo bọn họ không gần cũng chẳng xa.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Mà Dịch Thủy Giác tiến vào hẻm vực là vì muốn hái thuốc. Từ lúc bắt đầu tiến vào hẻm vực, hắn đã đào bới khắp trái phải vì để tạo ra đan dược cấp bốn cho Tô Linh Phong, cơ bản là không hề để ý tới mọi người.

Nhóm người đi phía trước sắp xếp rất chuyên nghiệp, đúng chuẩn đội hình tác chiến. Mặc Hạo Thiên, Lâm An Chi và An Tri Hiểu là ba võ giả có khả năng kháng phòng cao theo thứ tự đảm nhận một vị trí ở phía trước, bên phải, bên trái.

Mà Hoa Nhược Hề, Hứa Nặc và Bùi Kim Cát là kiếm sĩ công kích cao, nhanh nhẹn, chủ yếu là làm nhiệm vụ công kích, phân biệt mỗi người đi theo một võ giả.

Thủy Thanh Thanh là linh thuật sĩ hệ thủy, Bùi Ngọc Khiết là linh thuật sĩ hệ sinh mệnh, phòng thủ thấp, thể chất lại yếu, được bảo hộ ở giữa.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Trong mắt mọi người Tô Linh Phong là một võ giả, thế nhưng lại chạy đến trung tâm cùng hai linh thuật sĩ Thủy Thanh Thanh và Bùi Ngọc Khiết xem náo nhiệt!

Mọi người có chút ngạc nhiên nhìn Tô Linh Phong.

"Tiểu sư muội, sao muội lại đứng ở đó?" An Tri Hiểu còn tưởng Tô Linh Phong đứng sai vị trí, chỉ vào vị trí bên mình nói: "Muội lại đây với ta đi, yên tâm đi, ta chủ yếu chỉ chống quái, sẽ không làm muội bị thương."

"Không!" Tô Linh Phong lắc đầu: "Ta đứng ở chỗ này."

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

"..."

Khóe miệng mọi người run rẩy. Được rồi, nàng thích đứng ở đó thì để nàng đứng đi, dù sao trong đội ngũ, nàng cũng là nhỏ tuổi nhất, mọi người nên nhường nàng.


Đồ nhát gan! Lâm An Chi khinh thường bĩu môi, muốn mở miệng châm chọc, khiêu khích, nhưng nhớ tới những chuyện hôm trước xảy ra nên nhẫn nhịn.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Đám người Mặc Vấn Trần thì biết Tô Linh Phong là song tu nên nhìn thấy luồng đấu khí trên người Tô Linh Phong thay đổi, mặt không chút thay đổi đứng ở chỗ giữa hai linh thuật sĩ, đều cảm thấy buồn cười.

Bùi Ngọc Khiết vừa quơ pháp trượng làm tăng các loại ánh sáng chúc phúc trên người đồng đội, vừa hơi nhếch môi trào phúng, nói: "Sư muội không cần sợ hãi. Trong đội chúng ta, ngoại trừ thị nữ của muội, thực lực mọi người đều đã ngoài trung cấp, hơn nữa đã tham gia nhiều hoạt động lịch lãm. Hơn nữa, lần này lại có thuốc phòng độc của Dịch Thủy Giác các hạ, lần này vào Cốc không thành vấn đề."

Hứa Nặc thật sự rất chịu khó, trong thời gian mấy tháng này, nàng đã đột phá kiếm sĩ cấp hai, là một kiếm sĩ sơ cấp. Tốc độ tu luyện có thể nói là nhanh chóng, nhưng suy cho cùng, nàng luyện kiếm quá muộn, thực lực không thể so sánh với đệ tử học viện.

Tô Linh Phong từ chối cho ý kiến: "À" một tiếng, nàng cảm thấy mình đứng đâu thì vẫn nên đứng ở đó.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Sương mù ở hẻm vực dày đặc, tầm nhìn nhóm thiếu niên nam nữ của học viện mà nói chỉ giới hạn trong khoảng năm thước. Đương nhiên những người có thực lực mạnh mẽ như Mặc Vấn Trần, Tá Dịch và Nguyệt Quang lại có thể nhìn xa hơn nhiều. Nhưng chưa đến lúc nguy hiểm, bọn họ sẽ không nhắc nhở nhóm người như nghé con mới sinh kia.

Linh thuật của Tô Linh Phong vừa đột phá cấp năm, ở giữa đội lịch lãm có thực lực cao nhất, hơn nữa từ lúc nàng trọng sinh tới nay, năm giác quan mẫn cảm hơn nhiều. Cho nên người khác còn chưa phát hiện được điểm khác thường, nàng đã nghe được âm thanh "sàn sạt".

"Ô! Phía trước có gì đó thú vị lắm, Ối chà chà..." Hồn ma kị sỹ rồng nào đó lại cười quái dị, tiếng nói lại nghe như cảm thấy vui sướng khi người khác gặp họa.

Tô Linh Phong lập tức chuyển sang trạng thái chiến đấu, cũng nhắc nhở đám người Hứa Nặc, Hoa Nhược Hề: "Chú ý bên phải phía trước, có cái gì đó đang tiến lại đây."

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Hứa Nặc tất nhiên là tin tưởng tiểu thư nhà mình, lúc này cũng đề phòng hơn.

An Tri Hiểu và Mặc Hạo Thiên sửng sốt một lát, cũng lập tức tin ngay, chuẩn bị chiến đấu.

"Cô chắc chắn không đấy? Sao ta lại chưa nghe thấy cái gì? Bây giờ cũng chỉ vừa mới vào hẻm vực, sao lại có thể gặp phải ma thú nhanh như vậy?" Lâm An Chi tỏ vẻ hoài nghi.

Tô Linh Phong cũng không thèm nhìn Lâm An Chi, mặt không thay đổi nói: "Huynh có thể không tin!"

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu



Bình Luận (0)
Comment