Ma Phi Khó Theo Đuổi

Chương 243

Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88. Tìm truyện ngay
**********

"Đã dùng viên thiên thạch kia làm chuyện gì à?" Dạ Vi Lương nghe xong lời nói của Tô Linh Phong liền nghiêng đầu cố gắng nhớ lại suy nghĩ một chút, "Cũng không có gì, chỉ là trước lúc ăn nó, ta cảm thấy nó hơi bẩn nên mang ra đầm nước để rửa, mà trong đầm nước còn có quái thú lại muốn cướp tảng đá kia đến mức nó suýt chút nữa cắn đứt chân ta!" Cả người Dạ Vi Lương run lên: "Thật là đáng sợ... Hức..."

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Cô nàng hồ ly này bất kể là thút thít, sợ hãi hay ăn quá no thì đều nấc...

Tô linh Phong: "..."

Tô Linh Phong xoa trán, nàng cảm thấy nàng tìm được nguyên nhân các ma thú ở trong hẻm Cổ Tạp đều biến dị rồi, hóa ra đều là do cô nàng không may xuyên thành ma thú trước mắt này, trong lúc vô tình mà một hành động nho nhỏ đã gây họa...

Đây thực sự là một vở kịch đầy kịch tính: tập thể ma thú đại biến dị!

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Dạ Vi Lương trợn đôi mắt to xanh biếc, không vui nhìn vẻ mặt 囧, vẻ mặt rút gân của Tô Linh Phong, "Biểu cảm của cô thế này là sao?" rồi bĩu môi, "Nếu cô là ta, ở trong hoàn cảnh này, đói bụng đến mức mắt phát ra ánh sánh xanh thì cũng sẽ ăn hết tất tần tật như ta thôi, hừ!"

"Điều này... Cũng có khả năng..." Tô Linh Phong quyết định không đả kích con hồ ly không may này nữa, vẫn vuốt lông nàng.

Thật ra kiếp trước với tư cách là một bộ đội đặc chủng, có hoàn cảnh ác liệt nào mà nàng chưa trải qua! Trong trường hợp nguồn lương thực cạn, gặm vỏ cây, ăn cỏ, ăn thịt chuột sống... đều là một bữa tốt lành, nàng cũng có thể không nhăn mày chớp mắt cho vào miệng, nhưng dù đói thế nào, có lẽ nàng cũng tuyệt đối không tưởng được sẽ đi ăn một viên thiên thạch đâu!

Nhưng con hồ ly trước mắt này, nói không chừng cũng nhờ nàng có khẩu vị đặc biệt này nên mới được kỳ ngộ nào đó...

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Những ma thú cấp thấp từ cấp năm trở xuống mà cũng dám đi chọc một con Bích Bích hồ cấp bảy như vậy đã nói lên nhất định trong cơ thể nàng tồn tại vật chất nào đó khiến cho chúng điên cuồng, mà loại vật chất này nhất định là viên thiên thạch bị Dạ Vi Lương ăn hết kia...


Tô Linh Phong cảm thấy, đợi sau khi Đoàn Tử tỉnh lại chỉ cần chờ nó tới gần Dạ Vi Lương thì có lẽ sẽ không cần hỏi...

"Aiz..." Dạ Vi Lương ngừng thút thít, ai thán một tiếng, uể oải nói: "Trọng sinh đến Dị giới, có tuổi thọ kéo dài thật dài nhưng lại không thể nói chuyện yêu đương, chẳng lẽ ta chỉ có thể YY gian tình của trai đẹp với trai đẹp thôi sao, một mình vượt qua quãng đời dài dằng dặc còn lại hay sao...

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

"Cô đừng quá khổ sở, có lẽ sự tình thực sự sẽ có xoay chuyển không chừng." Tô Linh Phong nói nhàn nhạt.

"Ai..."Dạ Vi Lương liếc nhìn Tô Linh Phog một cái, lại lắc đầu thở dài một tiếng, "Cô vẫn là đừng an ủi ta nữa, vừa nãy cô nói, không đến ma thú cấp mười là không thể biến được thành người, mà ta chỉ có cấp bảy thôi, xem ra đời ta nhất định chỉ làm một con ma thú rồi..."

"Chính xác, ma thú mới tới cấp bảy bình thường đều không thể biến hóa, nhưng bây giờ cô đã không còn là ma thú bình thường rồi, đúng không ?"

Tâm tình của dạ Vi Lương cũng không tốt lên vì những lời đó: "Đúng là vậy, ở trong cơ thể ma thú của ta chính là một linh hồn nhân loại, nhưng vậy thì sao chứ? Thân thể của ta vẫn là một cơ thể của ma thú..."

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Tô Linh Phong biết rõ cô nàng này nghe không hiểu ý của nàng, còn nói thêm: "Ma thú bình thường không thể biến thành người, thế nhưng ma thú bình thường cũng không thể mở miệng nói ngôn ngữ của nhân loại, kể cả có khai mở thần trí thánh của chúng cũng làm không được, nhưng cô lại có thể, cô cũng nói, sau khi cô ăn hết viên thiên thạch kia mới có thể mở miệng nói chuyện. Sao cô lại không nghĩ tới nhỉ, những con ma thú kia vì sao đều đuổi theo cô, muốn ăn thịt của cô?" Tô Linh Phong dừng một chút, lại nói: "Đã quên nói cho cô biết, ma thú ở bên trong cốc Cổ Tạp này đều đã biến dị, ta đoán rằng... Có thể có quan hệ với cái đầm nước mà cô rửa viên thiên thạch..."


"Á..." Dạ Vi Lương chớp đôi mắt "Ý của cô là... có thể vì ta ăn tảng đá kia nên đã trở thành ma thú biến dị??"

"Tuy ta chỉ suy đoán thôi nhưng có lẽ cũng cách chân tướng không quá xa, đầm nước có thể khiến phần đông ma thú biến dị, vậy cô là... ma thú ăn hết thiên thạch, có lẽ không chỉ biến dị đơn giản như vậy, nói không chừng... Còn có thể tiến hóa!"

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Dạ Vi Lương nghe Tô Linh Phong suy luận thì suy nghĩ một chút, cũng hiểu được có lý, tâm tình phiền muộn lập tức rộng mở trở nên trong sáng, hai đôi mắt hồ ly sáng long lanh, tràn đầy hy vọng: "Nói như vậy, ta thật sự có thể tiến hóa thành ma thú đẳng cấp cao, cuối cùng có hóa thành người sao??"

"À..." Tô Linh Phong chần chờ một chút, cuối cùng thấy ánh mắt đầy mong chờ của Dạ Vi Lương, bèn khẽ gật đầu: "Trên lý luận thì là như vậy đấy."

"Thật tốt quá! Nói như vậy, tình yêu của ta vẫn có hy vọng!" Dạ Vi Lương nắm tay. "Ta nhất định sẽ cố gắng tiến hóa, cố gắng biến thành người!"

"...Cô cố gắng lên." Tô Linh Phong thầm than, thật dễ lừa! Tuy phỏng đoán của nàng có chút căn cứ vàt đạo lý, nhưng phỏng đoán cũng không chắc phải là sự thật mà!

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh


Chỉ là nàng không đành lòng, nhìn thấy vẻ mặt đứa trẻ không may này mờ mịt, lạc lõng, uể oải, bèn lấy suy đoán để trấn an nàng mà thôi.

Không ngờ lại dễ dàng khiến cho Dạ Vi Lương xốc lại tinh thần như vậy ...

Trong lòng đứa trẻ này tràn ngập hy vọng, thái độ đối với cuộc sống cũng luôn linh hoạt tích cực, cho dù cô nàng này gây cho người ta cảm giác bản thân có hơi vô tâm, có hơi khác người nhưng Tô Linh Phong vẫn hâm mộ tính cách này của nàng ấy...

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Từ trong đáy lòng, Tô Linh Phong hy vọng suy đoán nhất thời vừa rồi của nàng là chính xác, hy vọng cô nàng đáng yêu này có một ngày thực sự có thể như biến được thành người...

"Cô nói, rốt cuộc ta phải làm thế nào mới có thể mau chóng lên cấp đây?" Dạ Vi Lương bỗng nhiên nhăn cái mặt hồ ly lại, phát sầu hỏi.

"Điều này..." Khóe miệng Tô Linh Phong giật một cái, điều này làm sao nàng biết được? Nàng cũng không phải ma thú! Nhưng nghĩ một lát, nàng vẫn kiên nhẫn trả lời: "Con người có thể thông qua việc đi rèn luyện để nâng cao thực lực của mình, có lẽ... cô cũng có thể thử xem..."

"Được! Về sau khi cô rèn luyện, ta nhất định sẽ cùng cô kề vai chiến đấu!" Dạ Vi Lương giơ nắm tay!

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Tô Linh Phong mỉm cười, "...Được."

"Thế nhưng làm sao cô có thể rèn luyện suốt nhỉ? Cô không rèn luyện thì ta làm sao bây giờ?" Khuôn mặt tiểu hồ ly của Dạ Vi Lương lại sầu khổ, nàng bây giờ là ma thú của Tô Linh Phong, không thể rời khỏi người Tô Linh Phong.

Thật sự là một vấn đề lớn đấy nhé! Tô Linh Phong thầm than một tiếng, cho tới bây giờ nàng chưa từng kiên nhẫn với ai như vậy...

"Cô là một ma thú hệ lôi, có lẽ cô có thể học... À... Minh tưởng? Còn có thể tu tập linh thuật hệ lôi?"

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh


Bình Luận (0)
Comment