Ma Phi Khó Theo Đuổi

Chương 257

Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyen88 và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
**********


Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Dạ Vi Lương nhìn thấy Mặc Vấn Trần xuất hiện cũng không bị hoảng sợ, chỉ có hơi kinh ngạc và chút hưng phần, “Thì ra huynh là Ma Vũ Song Tu! Còn là một Không Gian nữa!” Mắt đầy sao

Những quyển tiểu thuyết huyền huyễn, Dạ Vi Lương cũng không phải không đọc qua….

Mặc Vấn Trần tiện tay thiết lập một cái kết giới cách âm trong phòng, sau đó khiêu mi nhìn về phía Dạ Vi Lương, ma vũ song tu? Không phải là Ling Vũ Song Tu sao? Con ma thú này còn biết rõ Linh Thuật sĩ Không Gian??

Mặc Vấn Trần sờ cằm, ma thú này quả nhiên thú vị…

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Lúc nhìn thấy tiểu tiểu thiếu niên sau lưng Mặc Vấn Trần, nước miếng Dạ Vi Lương liền chảy xuống không khống chế được …

Tiểu thiếu niên này khỏang mười ba mười bốn tuổi, mặc y phục màu xanh thẫm vừa vặn gọn gàng, có một mái tóc đẹp ngắn màu đen, còn có khuôn mặt non nớt chưa có hoàn toàn trưởng thành, giống như có thể véo ra nước được, một đôi mắt to màu lam xinh đẹp, trong veo như hai đầm nước trong khe núi, sáng ngời mà tinh khiết, đôi môi nhỏ đỏ hồng khẽ nhếch, nhìn thế nào cũng thật là mê người.

“Oa ~ oa oa

em trai thật đáng yêu quá đi, thật là đẹp! Thật dễ thương quá nha ~~”” Dạ Vi Lương nâng hai chân lên, đôi mắt hồ ly sáng lên nhìn chằm chằm vào tiểu thiếu niên không hề chớp mắt, miệng lại hỏi Mặc Vấn Trần, “Hắn là đệ đệ của huynh sao? Thật là xinh đẹp ~~”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“À…” Mặc Vấn Trần ngây ngốc một lát, lập tức cong môi mỉm cười, “Hắn là đồng bọn của ta, là động bọn rất tốt.”

“Thật là tiểu thụ đẹp tựa thiên tiên

” Dạ Vi Lương nói xong lời này bỗng nhiên sững sờ, quay đầu nhìn về phía Mặc Vấn Trần, “Huynh… huynh không có sở thích đặc biệt gì đó chứ??”

“Sở thích đặc biệt gì?” Mặc Vấn Trần nghi hoặc hỏi, hắn không hiểu được ý Dạ Vi Lương.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Thì là…”

“Câm miệng!” Tô Linh Phong gõ cái đầu nhỏ của Dạ Vi Lương một cái, cắt đứt lời của nàng ta.

“Lại đánh đầu của ta

” Dạ Vi Lương tủi thân xoa trán, cương quyết không để mắt đến câu hỏi của Mặc Vấn Trần, chạy về phía tiểu mỹ thiếu niên, bắt đầu tự giới thiệu: “Xin chào, làm quen nha, ta tên Dạ Vi Lương, “Dạ” trong dạ vãn, “Vi” trong vi phong, “Lương” trong thanh lương, còn đệ tên là gì?”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Ta… ta tên…” Đôi mắt to tinh khiết của mỹ thiếu niên nhìn về phía Mặc Vấn Trần giống như cầu xin giúp đỡ.

“Hắn tên Sung Sung, ừm, “Sung” trong sung cảnh.” Mặc Vấn Trần bình tĩnh trả lời thay tiểu thiếu niên.

Tô Linh Phong nghe Mặc Vấn Trần giới thiệu xong thì cong môi dò xét dò xét mỹ thiếu niên này, sau đó nhướng mày, nhìn về phía Mặc Vấn Trần cười đến ý vị thâm trường…


Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Mặc Vấn Trần chớp mắt lách đến bên cạnh Tô Linh Phong, đưa tay yêu chiều xoa đầu nàng.

Dạ Vi Lương cũng không nhìn thấy động tác qua lại giữa Tô Linh Phong và Mặc Vấn Trần, lực chú ý của nàng ta lúc này đều ở trên người tiểu mỹ thiếu niên “Sung Sung” này.

“Sung Sung đúng không? Cái tên thật đáng yêu, chúng ta có thể làm bạn được không?”

“Đương nhiên là được.” Tiểu thiếu niên ngượng ngùng cười với Dạ Vi Lương, lộ ra một đôi má lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“’NGAO ~~ Dễ thương quá di! Trái tim của ta

” Dạ Vi Lương nhịn không được, bổ nhào vào lòng thiếu niên, “Mau để cho tỷ tỷ hôn hôn ~~”

Tiểu thiếu niên đỡ được thân thể của tiểu hồ ly Dạ Vi Lương, Dạ Vi Lương vểnh cái miệng hồ ly lên, “Bẹp bẹp” hai cái ở trên mặt hắn.

“…” Khuôn mặt tiểu thiếu niên thoáng chốc hồng thành quả táo, lông mi cụp xuống, vẻ mặt xấu hổ.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Ôi trời ơi! Sao trên đời này lại có một sinh vậy dễ thương như vậy chứ!” Đây không phải là đang bức nàng ta hóa sói sao? Dạ Vi Lương dùng hai chân ôm lấy khuôn mặt tiểu thiếu niên, lại “Bẹp” hai cái, làm mặt tiểu thiên niên đầy nước miếng.

Tiểu thiếu niên nghiêng đầu nghĩ ngợi, giống như hoàn lễ, hắn chu đôi môi nhỏ non non hồng hồng, hôn lên mặt của Dạ Vi Lương.

Dạ Vi Lương lập tức hạnh phúc suýt ngất đi, “A ha ha a

hắn hôn ta! Thật nghe lời, thật đáng yêu quá đi ~~!”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Thật đúng là một con hồ ly ngốc…

Tô Linh Phong nhìn hình ảnh trước mắt, khóe miệng nở một nụ cười tà mang theo chút nghiền ngẫm, một tiểu thiếu niên tuyệt mỹ ôm một con hồ ly nhỏ nhắn xinh xắn, trông rất hài hòa!

Mặc Vấn Trần đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Linh Phong, hắn cảm thấy lúc nàng nở cười đầy ý xấu thật sự rất là đáng yêu.

Tô Linh Phong đẩy móng vuốt của Mặc Vấn Trần ra, nhíu mày hỏi: “Hơn nửa đêm rồi, huynh lại tới đây làm gì?” Chẳng lẽ là mang một mỹ thiếu niên tới để quyến rũ con hồ ly ngốc nghếch Dạ Vi Lương này?

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Mặc Vấn Trần ghé vào lỗ tai Tô Linh Phong, vừa thổi nhiệt, vừa nói mị hoặc: “Phong Nhi đã rất nhiều ngày không đi vào không gian tùy thân nhìn một chút phải không? Ta đi vào cùng nàng, được không?”

“…” Mắt Tô Linh Phong trợn trắng, giọng điệu của cái tên này nghe xong liền biết lại phát – tình nữa rồi!

“Phong Nhi… Chúng ta đi vào đi… Được không?”

Tô Linh Phong quả thực cũng muốn vào không gian tùy thân nhìn một chút, từ lúc lần trước đi vào, nàng vẫn chưa đi vào lần nữa.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh


Lúc rèn luyện ở ngoài, bên cạnh luôn có người, lúc ngủ lại cùng Hứa Nặc ở một lều, rất khó đi vào, cũng không biết những giống trái cây nàng trồng có nảy mầm hay không…

Tô Linh Phong suy nghĩ trong lòng, vận dụng ý niệm, đều mang Mặc Vấn Trần, Dạ Vi Lương, tiểu tiểu mỹ thiếu niên vào không gian tùy thân.

Hình ảnh thay đổi rồi, Tô Ling Phong mở mắt ra nhìn cảnh tượng trước mắt, bèn giật mình mở to hai mắt nhìn, không thể nào?! Không cần làm quá như vậy chứ!

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Trước đó nàng có gieo ít giống trái cây trong này, cây không chỉ đã trưởng thành mà còn đã kết đầy quả, một vài loại còn đã chín, quả chín mọng ép tới thân cây cũng trĩu xuống, thu hoạch rất lớn…

Mặc Vấn Trần nhìn không gian tùy thân của Tô Linh Phong thì sửng sốt một lúc lâu, mới dở khóc dở cười nói: “Phong Nhi nàng lại … trồng nhiều hoa quả ở chỗ này như vậy ư?” Thật là lãng phí đất đai đó…

“A… Ta chỉ tùy tiện lấy vài loại…”

“Ở đây là đâu vậy?” Dạ Vi Lương cô nương rốt cuộc cũng lấy lại thần trí bản thân từ mỹ sắc về tới, trừng đôi mắt hồ ly, hiếu kỳ hỏi.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Không gian tùy thân của ta.” Tô Linh Phong bình tinh đáp.

“NGAO

NGAO NGAO NGAO

~ cô còn có trang viên tùy thân ư??” Dạ Vi Lương lại hâm mộ ghen ghét hận, “Quả nhiên là đinh luật nhân vật chính mà…”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Mặc Vấn Trần nhướn mày, nó còn biết không gian tùy thân?? Nhưng một từ “trang viên tùy thân” này dùng lại vô cùng chuẩn xác.

Tiểu thiếu niên ôm thân thể nhỏ của Dạ Vi Lương, biểu hiện rất bình tĩnh, đầy lòng đầy mắt đều là tiểu hồ ly trong ngực mình, lông thật mềm thật mịn thơm quá, ôm thật thoải mái, cọ cọ…

“Thật là nhiều trái cây, ta muốn ăn trái cây ~~” Dạ Vi Lương chảy nước miếng.

“Ta hái cho nàng.” Tiểu thiên niên ôm tiểu hồ ly, đi tới một thân cây trĩu quả nhất.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Mặc Vấn Trần nhìn bóng lưng của tiểu thiếu niên đang ôm hồ ly nhỏ đi xa, khóe môi hơi cong lên, mỉm cười thỏa mãn.

“Hắn là Tiểu Trùng à?” Tô Linh Phong hỏi.

“Đúng vậy.” Mặc Vấn Trần ôm lấy Tô Linh Phong, cúi đầu hôn một cái trên mặt nàng, “Phong Nhi thật thông minh.”

“Nó là một thần thú ư?” Tô Linh Phong lại hỏi. Trên sách nói chỉ có ma thú có cấp bậc thần thú mới có thể biến hình thành người.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh


“Ừ.” Mặc Vấn Trần gật đầu, “Tiểu Trùng không chỉ là một thần thú mà còn là một thần thú Ma Giới, nó là một nhánh của Hoàng Mãng Ma Huyết.”

“Ma giới?” Tô Linh Phong nhướn mày, “Ma tộc đại lục không phải đã biến mất từ rất lâu rồi sao?””

“Lúc Tiểu Trùng ở bên cạnh ta, nó vẫn là một quả trứng ma thú.” Mặc Vấn Trần nhẹ nhàng chậm chạp giải thích cho Tô Linh Phong: “Cha mẹ của nó là ma sủng của mẹ ta, về sau… Trong một lần chiến đấu, cha mẹ Tiểu Trùng đều cùng chết trận, chỉ để lại Tiểu Trùng còn chưa phá vỏ… Sau đó, sau khi mẹ của ta qua đời, bà đã để nó lại cho ta…”’

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“À,” Tô Linh Phong chau mày, nàng rất không thích kiểu nói chuyện buồn rầu xa xăm này của Mặc Vấn Trần, liền nói sang chuyện khác: “Huynh để cho Tiểu Trùng biến hình thành người để quyến rũ Dạ Vi Lương à?”

Mặc Vấn Trần mủm cười, “Tiểu Trùng rất thích con tiểu hồ ly kia, nàng không thấy chúng cùng một chỗ cảm giác rất không tồi sao? Nàng xem, Con tiểu hồ ly kia cũng rất thích Tiểu Trùng đó …”

“Đó là vì nàng ta còn chưa biết Sung Sung chính là Tiểu Trùng.”

“Không sao, chúng ta cứ không nói cho nó biết đã…” Mặc Vấn Trần cảm thấy Tiểu Trùng và Dạ Vi Lương thật sự rất rất xứng đôi! Thật tốt, hắn và Tô Linh Phong cùng một chỗ, ma sủng của hắn và Tô Linh Phong cũng cùng một chỗ, vĩnh viễn đều không xa rời…

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Tô Linh Phong gật đầu, đúng vậy! Trước cứ không nói với Dạ Vi Lương! Nàng cũng rất chờ mong biểu lộ của Dạ Vi Lương sau khi biết rõ chân tướng!

Vượt qua chủng tộc gì đấy, nghe thật hay! Dù sao Dạ Vi Lương cũng đã nói, chỉ cần có thể xxoo bình thường, nàng ta cũng không quan tâm tình yêu vượt chủng tộc…

Tô Linh Phong tuyệt đối không thừa nhận rằng thực chất thú tính ác liệt bên trong nàng lại bắt đầu quấy phá rồi!

“Tiểu Trùng tại sao lại thích Dạ Vi Lương?” Tô Linh Phong cau mày lại, nghĩ không ra.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Tiểu Trùng nói… ừm, thân thể của con hồ ly này rất thơm, nó rất thích mùì đó…” Mặc Vấn Trần nhún vai, “Nó nói như vậy đó.”

“…” Tô Linh Phong lúc này càng cau mày, nàng hơi bận tâm rồi, Tiểu Trùng cũng sẽ không nhớ thương chuyện ăn thịt hồ ly, uống máu hồ ly chứ?

“Đừng lo lắng, Tiểu Trùng sẽ không tổn thương con Bích Bích hồ kia đâu.” Mặc Vấn Trần hôn nhẹ lên trán Tô Linh Phong, còn nói thêm: “Ta nghĩ, Tiểu Trùng hẳng là cảm thấy con tiểu hồ ly kia rất đặc biệt rất tươi ngon, từ tò mò tới yêu thích, nàng cũng biết, ma sủng này của nàng rất là… không giống người thường.”

Tô Linh Phong nhìn cây ăn quả cách đó không xa, Dạ Vi Lương ngồi trong lòng tiểu thiếu niên, hai móng ôm lấy một quả gặm đến vui vẻ, tiểu thiếu niên cúi đầu nhìn tiểu hồ ly trong lòng, vẻ mặt rất chuyên chú dịu dàng….

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Được rồi, thoạt nhìn, Tiểu Trùng quả thật sẽ không không tổn thương đến đến Dạ Vi Lương….

Mặc Vấn Trần lấy hai hạt bồ đào lớn nhỏ ra từ nhẫn trữ vật, hạt giống màu tím mực, đưa tới trước mặt Tô Linh Phong, nói: “Này, cái này cho nàng, trồng ở cạnh dòng suối nhé.”

“Đây là cái gì?” Tô Linh Phong nhặt một hạt lên, cầm đến trước mắt cẩn thận nghiên cứu.

“Là một loại Ma Thực, dùng để giữ nhà hộ viện cũng không tệ lắm, nuôi trồng ở trong không gian tùy thân rồi thì có thể cấy ghép ra ngoài.”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“À, được.” Tô Linh Phong cầm hai hạt giống trong tay, đi đến dòng suối.

Đối với việc Mặc Vấn Trần thỉnh thoảng tặng một ít đồ chơi cho nàng, Tô Linh Phong nhận lấy mà chẳng có chút áp lực nào, nhận đồ của hắn giống như là cầm đồ đặc của mình, vô cùng tự nhiên.

Mà lúc Tá Dịch và Nguyệt Quang đưa đồ cho nàng, đôi khi ngoài miệng nàng không nói nhưng trong lòng cũng sẽ cảm kích, nếu có cơ hội, nàng nhất định cũng sẽ có qua có lại.

Cho tới bây giờ Tô Linh Phong chưa từng nghĩ xem nguyên nhân của loại phân biệt này, hoặc là nói, chính nàng cũng không có ý thức được sự tồn tại của loại khác biệt này.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh


Mặc Vấn Trần theo Tô Linh Phong đi đến bên dòng suối nhỏ, liếc mắt liền thấy được một gốc cây cao chỉ có một nhánh, cây mọc ra hai phiến lá mỏng màu bạc, hắn mở to hai mắt nhìn, chỉ vào cái cây giống kia: “Đây là…”

Tô Linh Phong nhớ lại vị trí một chút, sau đó bình tĩnh nói: “À, hẳn là cây giống của quả chúc phúc.”

“Nàng lại trồng quả chúc phúc kia ở nơi này hả??” Mặc Vấn Trần kinh ngạc hỏi.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”

“Không có…” Mặc Vấn Trần dở khóc dở cười lắc đầu, thiệt nàng còn nghĩ ra được.

“Nhưng … sao quả chúc phúc lại đều lớn chậm như thế?” So sánh với những quả trái bội thu ở bốn phía, Tô Linh Phong hơi bất mãn với cây giống quả chúc phúc gầy teo yếu ớt này.

“Tiểu nha đầu, nàng biết không, truyền thuyết nói quả chúc phúc chỉ có yêu tinh chúc phúc mới trồng sống được lâu thôi, hơn nữa là một trăm năm mới chui từ dưới đất lên, hai trăm năm phát triển, năm trăm năm nở hoa, một ngàn năm kết quả, nàng mới trồng có vài ngày đã mọc ra cây non rồi, việc này đã vô cùng kinh người rồi.”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“À.” Để Mặc Vấn Trần có thể nói như vậy, Tô Linh Phong cũng không còn ghét bỏ cây giống nhỏ gầy này như vậy nữa.

Mặc Vấn Trần lấy một cái xẻng nhỏ từ nhẫn trữ vật ra, đào hai cái hố cách cây chúc phúc non không xa, Tô Linh Phong ném hai hạt giống Ma Thực vào trong hố, hai người cùng nhau chôn hạt giống lại.

Mặc Vấn Trần cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Linh Phong, cẩn thận rửa bùn đất trên tay nàng đi, lại cầm khăn lau sạch sẽ bọt nước trên tay cho nàng, động tác dịu dàng lại tự nhiên.

Tim Tô Linh Phong như bị một cọng cỏ non nghịch ngợm quét qua, có hơi ngứa, rất thoải mái…

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Sau khi làm xong hết thảy, Mặc Vấn Trần dùng kết nối chủ sủng nói với Tiểu Trùng, để nó mang Dạ Vi Lương đi xa một chút, không được tới gần nhà gỗ nhỏ, sau đó ôm lấy Tô Linh Phong, nháy mắt vào trong phòng.

Thật vất vả mới có cơ hội một mình, sao lại không ôm ôm ấp ấp một cái, hôn hôn gặm gặm chứ…

“A…” Tô Linh Phong thầm than, nàng đã biết rõ mà, hắn hơn nửa đêm đến tìm nàng chắc chắn không có chuyện tốt gì rồi!

Tô Linh Phong không từ chối, phối hợp hôn đáp lại Mặc Vấn Trần, nàng dường như càng ngày không bài xích việc hôn môi với Mặc Vấn Trần, thậm chí… Còn có một chút yêu thích.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Mặc Vấn Trần được Tô Linh Phong đáp lại thì hôn càng động tình, tay cũng bắt đầu không khống chế được vuốt ve trên người nàng…

Vườn trái cây ở bên ngoài nhà gỗ.

Dạ Vi Lương ngồi ở trong lòng tiểu thiếu niên xinh đẹp, vừa gặm trái cây, vừa hỏi tiểu thiếu niên: “Sung Sung à, cậu và … thầy Thương Ngô kia tóm lại là loại quan hệ gì?”

Tiểu Trùng nghe xong câu hỏi của Dạ Vi Lương, ngũ quan xinh đẹp bắt đầu xoắn xuýt…, không biết nên trả lời câu hỏi của nàng thế nào.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Rất khó trả lời sao?” Mặt tiểu hồ ly Dạ Vi Lương khẩn trương hẳn lên.

Tiểu Trùng do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định ăn ngay nói thật: “Hắn… Hắn là Chủ nhân… của ta…”

“Cậu nói cái gì?” Dạ Vi Lương ném một nửa trái cây đang gặm trong tay đi, bắt lấy cổ áo của Tiểu Trùng, nghiêm túc nói: “Tuy ta cảm thấy cậu vô cùng đáng yêu, thế nhưng Thương Ngô đẹp trai kia là đàn ông của Tiểu Tô, cậu không thể là kẻ thứ ba chen chân vào!”


Có một con vịt xoè ra hai cái cánh


Bình Luận (0)
Comment