Ma Phi Khó Theo Đuổi

Chương 261

Kinh tế khó khăn, admin bán thêm máy cạo râu Yandou chính hãng , bạn nào yêu thích website nhớ đặt mua giúp admin, hàng siêu bền siêu rẻ chỉ 79K/1SP (Miễn phí giao hàng Free Extra), tặng bố, chồng, ny thì quá tốt. Thanks cả nhà. Xem ngay
**********


Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Tô Linh Phong nhìn chiếc bình đầy gần nửa đựng một loại chất lỏng màu trắng đang bốc hơi nóng trong tay, thứ này có thể kết hợp với thuốc Phục Hồn giúp cho linh hồn của Tiểu Bạch được à? Thấy hơi giống sữa bò đun nóng lên nhỉ…

Không ngờ một đống các loại màu sắc, lộn tùng phèo thế này mà lại luyện ra được loại thuốc có màu thuần trắng này.

“Cho tôi uống đi! Grao Grao~ ~ ~ Mau cho tôi uống đi!” Đôi mắt to màu xanh thẫm của Tiểu Bạch cứ nhìn chằm chằm thứ thuốc trong tay Tô Linh Phong, hai tay ôm lấy ngực, cánh nhỏ đầy thịt run rẩy vì khẩn trương, cái đuôi sau lưng cứ hất lên. Biểu cảm này, động tác này, trông cực giống một chú chó con đang nhìn chủ nhân cầu xin được ăn thịt vậy.

Tô Linh Phong cảm thấy dáng vẻ bây giờ của Tiểu Bạch đáng yêu hơn dáng vẻ rắm thối lúc bình thường của nó nhiều, bèn cầm chiếc bình trong tay quơ quơ, khóe môi nhếch lên trêu trọc Tiểu Bạch: “Cậu thật sự muốn uống à?”

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

“Phải phải.” Tiểu Bạch nôn nóng gật đầu, dùng hai tay dâng lên, tiếp tục vẫy đuôi nịnh nọt, “Chủ nhân, cho tôi đi, cho tôi đi mà ~ ~ Grao Grao ~ ~ ~” vừa nói vừa thè đầu lưỡi ra liếm miệng.

“Được rồi.” – Tô Linh Phong thấy tội nghiệp cho thằng nhóc Tiểu Bạch nên không nỡ tiếp tục trêu trọc nó, thật ra nàng cũng rất muốn xem dáng vẻ của Tiểu Bạch sau khi trở lại hình rồng, trên sách có nói, sau khi thoát xác, Tộc Cự Long còn có thể biến thành hình người, không biết Tiểu Bạch sẽ biến thành dáng vẻ nào…

Đúng lúc Tô Linh Phong định gọi thân xác của Tiểu Bạch ra để đổ thuốc Phục Hồn lên, Quỷ Mị bỗng nhiên cất tiếng: “Ôi! Minh Thần ơi, tiểu chủ nhân xinh đẹp của ta ơi, ta khuyên cô tốt nhất đừng cho cái con rồng con kia uống thuốc Phục Hồn…”

Tô Linh Phong sững sờ, ngừng động tác lại, khó hiểu hỏi: “Hả? Tại sao?

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

“Grao! Ông là đồ ma thối đáng ghét! Không cho phép quấy rầy Long gia ta khôi phục hình rồng, câm miệng câm miệng lại!” Tiểu Bạch xông lên phun hơi thở mãnh liệt vào Quỷ Mị.

Tô Linh Phong thấy Tiểu Bạch dường như không muốn để Quỷ Mị nói chuyện thì nhướng mày, nói với Quỷ Mị: “Ông nói tiếp đi, xem tại sao bây giờ không thể cho nó uống thuốc Phục Hồn?”

“Đúng, tại sao vậy?” Đoàn Tử mút ngón tay

Quỷ Mị đơn giản là không có chút phản ứng nào đối với hơi thở rồng của Tiểu Bạch, lơ Tiểu Bạch đi, tiếp tục nói: “À! Nếu bây giờ cho nó uống thuốc Phục Hồn, chắc chắn nó sẽ nhịn không được mà biến thân, loài Cự Long này không chỉ ưa thích tiền vàng, trâu báu rực rỡ lóng lánh mà còn ham thích khung cảnh lộng lẫy, cho nên… lần đầu tiên biến thân chúng đều khiến cho xung quanh trở nên rực rỡ chói sáng vô cùng, cứ như là sợ người khác không biết ấy! Đến lúc đó, e là toàn bộ người dân ở toàn thành Lăng Vân này đều sẽ biết trong thành xuất hiện một con Cự Long, sau đó rất nhanh thôi… Toàn bộ đại lục cũng đều biết hết…”

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Quỷ Mị nhún vai, lại nói: “À! Tất nhiên, thưa tiểu chủ nhân xinh đẹp của ta, nếu như cô không để ý đến mấy phiền toái sau này thì bây giờ cô có thể đưa thuốc Phục Hồn cho nó.”


“Chủ nhân, không cần nghe con ma này nói bậy! Ta sẽ không làm vậy, sẽ không làm vậy đâu mà, cho ta uống đi, bây giờ cho ta uống liền đi~ ~ ~”

Tô Linh Phong cúi đầu nhìn dáng vẻ hấp tấp và vẻ mặt khẩn cầu của con rồng con, ngẫm nghĩ, cuối cùng quyết định tin tưởng Quỷ Mị lúc trước vốn là Kỵ sĩ rồng, nói:

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

“Ta thấy, đêm nay ngừng lại tại đây thôi, dù sao thuốc Phục Hồn cũng đã chế thành công, cậu đã chờ lâu như vậy rồi thì cũng chờ hết đêm nay đi. Đợi ngày mai khi chúng ta đã ra khỏi thành rồi kiếm chỗ nào đó yên lặng liền cho cậu khôi phục lại hình rồng,”

“Không chịu, không chịu đâu ~ ~ ~ tôi muốn uống ngay bây giờ cơ~ ~ ~ Hu Grao Grao~ ~” Tiểu Bạch ngồi bệt xuống đất, đạp chân bắt đầu khóc lóc om sòm lăn qua lăn lại “Cho tôi đi, cho tôi đi mà~ ~ tôi muốn bây giờ cơ~ ~ hu hu GRAO GRAO~ ~ ~ muốn bây giờ, muốn bây giờ cơ!”

“…” Thằng nhãi con ầm ĩ! Tô Linh Phong thật muốn cho nó một cái tát!

Nhìn Đoàn Tử rồi lại liếc sang Tiểu Bạch đang gào thét quẫy đạp khóc lóc om sòm “Xem ra vẫn là Đoàn Tử nghe lời nhất…” Sau khi nó sinh ra chưa từng khóc rống một lần, còn dáng vẻ rắm thối của con rồng này! Thật mất mặt!

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

“Ôi! Ôi! Ôi! Đấy là còn chưa có biến thân đấy mà đã kêu như vậy rồi…” Quỷ Mị vô đạo đức tiếp tục thêm dầu vào lửa.

“Câm miệng ngay! Không được gào thét nữa!” Tô Linh Phong quát lớn Tiểu Bạch.

“Không đấy, ta không câm đấy! ~ ~ Hu hu GRAO GRAO ~ ~ ~ không cho ta uống, ta cứ khóc đấy.” Tiểu Bạch còn hùng hồn.

Đúng lúc trong tình cảnh này, Tô Linh Phong cảm thấy không khí trong phòng xuất hiện chấn động quen thuộc, không khí vặn vẹo một hồi thì Mặc Vấn Trần và Tiểu Trùng cùng đi ra từ đường hầm.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Mặc Vấn Trần tạo kết giới cách âm trong phòng, xem xét lư đựng thuốc rồi lại thấy sắc mặt Tô Linh Phong không tốt lắm, mở miệng hỏi: “Phong Nhi, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”

Tiểu Trùng hết nhìn đông lại nhìn tây để tìm kiếm hình bóng của con hồ ly nhỏ.

Tô Linh Phong thấy Mặc Vấn Trần thì giống như thấy được cứu tinh, bắt ngay lấy ống tay áo của hắn, nói: “Dẫn ta ra khỏi thành!”


Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

“Bây giờ ư?”

“Đúng vậy, bây giờ!” Tô Linh Phong gật đầu, “Tìm nơi yên tĩnh một chút!” Nàng bị Tiểu Bạch khóc rống khiến cả người đều đau.

“Được.” Mặc Vấn Trần cũng không hỏi lúc này Tô Linh Phong ra thành để làm gì liền vui vẻ gật đầu.

Cuối cùng thì Tiểu Trùng nhịn không được chen miệng nói: “Vi, Vi Lương ở trong Không Gian Ma Sủng à?”

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Thiếu niên bé nhỏ xinh đẹp nói xong lời này thì khuôn mặt liền đỏ lên, hôm nay nó quấn lấy chủ nhân tới tìm Dạ Vi Lương để chơi.

Đương nhiên, bản thân Mặc Vấn Trần cũng muốn gặp Tô Linh Phong.

Đoàn Tử từ trên người Tô Linh Phong nhảy sang người Tiểu Trùng, nghiêng người xem xét, nói thật khoa trương: “Tiểu Trùng biến thành hình người trông thật xinh đẹp.”

“Cảm ơn, đợi đến lúc Đoàn Tử có thể biến thành người, nhất định cũng rất xinh đẹp”. Thiếu niên nhỏ xinh đẹp nhe răng cười, nói thật lòng.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

“Grao Grao Grao! Tôi phải biến thân biến thân biến thân!” Tiểu Bạch bị kích thích, lăn qua lăn lại càng dữ hơn.

Đợi đến khi nó biến thân rồi, nhất định nó phải đánh cái con rắn thối kia, nhất định phải đánh hắn!

Tô Linh Phong triệu hồi Tiểu Bạch và Quỷ Mị vào Không Gian Ma Sủng, lại gọi Dạ Vi Lương ở gian phòng bên cạnh về, nhét vào ngực Tiểu Trùng, nhìn Mặc Vấn Trần nói: “Có thể đi rồi.”

Tiểu Trùng nhìn Đoàn Tử ở bên trái, lại nhìn sang con hồ ly nhỏ đang mơ mơ màng màng ở bên phải, cuối cùng quyết đoán nhét Đoàn Tử trở lại cho Tô Linh Phong.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


Đoàn Tử “…” Nước mắt chảy xuống, thứ bạn bè đáng ghét nhất, trọng sắc khinh bạn!

Mặc Vấn Trần ôm lấy Tô Linh Phong, miệng thấp giọng niệm chú, người trong phòng và Ma Sủng đều đồng thời biến mất…

Từ đường hầm không gian đi ra, nơi đây là một ngọn núi cao ở phía bắc thành Lăng Vân.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Tại đây quanh năm tuyết đọng, chỉ có số ít ma thú chịu được rét sinh sống ở chỗ này, bình thường cũng rất ít người muốn tới đây, xem ra ngoại ô thành Lăng Vân chính là nơi vắng vẻ yên tĩnh rồi.

Dạ Vi Lương vốn đang ngủ ở trong gian phòng, bỗng nhiên lại bị Tô Linh Phong triệu đến bên cạnh rồi nhét cho Tiểu Trùng. Lúc đi vào đường hầm không gian vẫn còn mơ hồ, đến thời khắc ra khỏi đường hầm, bị không khí rét lạnh xông đến mới hoàn toàn tỉnh táo lại: “Đây là nơi nào vậy? Tại sao ta lại ở chỗ này?”

Tiểu Trùng hôn nhẹ lên mặt con hồ ly nhỏ Dạ Vi Lương: “Vi Lương, đừng sợ, ta ở đây rồi.”

“Sung Sung!” Trông thấy thiếu niên bé nhỏ xinh đẹp, Dạ Vi Lương liền an tâm, hôn “Bẹp” một cái lên mặt Tiểu Trùng, núp ở trong lòng hắn, tò mò nhìn xung quanh.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Lúc này, Tô Linh Phong đã triệu linh hồn và thân xác của Tiểu Bạch đi ra.

Mặc Vấn Trần nhìn thân xác Tiểu Bạch ở trạng thái chết giả thì chỉ nhíu mày mà không có biểu tình quá kinh ngạc.

Lúc hắn mới quen Tô linh Phong đã chú ý đến quả trứng rồng “Chết” ở trong phòng của nàng.

Hơn nữa, trước đó không lâu trong chuyến hành trình rèn luyện, hắn biết được trên người Tô Linh Phong có linh hồn của một con rồng nhỏ từ miệng Tiểu Trùng.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Chỉ là… lúc đêm hôm khuya khoắt, nàng lại kêu hắn đưa nàng tới chỗ kiểu này còn triệu xác của con rồng nhỏ ra, chẳng lẽ là…

Ánh mắt Mặc Vấn Trần chuyển đến chiếc bình đựng chất lỏng đầy một nửa vẫn luôn nằm trong tay của Tô Linh Phong…

Quỷ Mị nhao nhao lên muốn xem trò náo nhiệt làm Tô Linh Phong bị ầm ĩ đến phiền, triệu Quỷ Mị ra.

Sau đó, lúc mọi người, gồm cả người, thú và quỷ đều tập trung cao độ thì Tô Linh Phong đẩy miệng của “thi thể” rồng con ra, đổ chiếc thứ thuốc màu trắng trong bình vào miệng rồng.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


Rất nhanh, trên “Xác rồng” được bao phủ bởi một tầng ánh sáng trắng êm dịu, hơn nữa phạm vi của tầng sáng kia khuếch trương càng ngày càng lớn, cuối cùng bao phủ lên cả một vùng trên đỉnh núi!

May mắn quanh đây đều trắng xóa tuyết là tuyết, vầng sáng này lại rất êm dịu, cũng không mạnh cho nên nếu nhìn thoáng qua cũng không thấy rõ ràng.

Đôi mắt hồ ly Dạ Vi Lương trợn to nhìn cái hình cầu kia, trong lòng thầm nhủ không biết vị Tô tiểu thư này đang làm cái nghi thức thần bí gì? Hình như rất là lợi hại đó…

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Lúc sau vầng sáng ngừng mở rộng, Tiểu Bạch cảm nhận được linh hồn của mình không còn bị khống chế, có một sức mạnh thần bí nào đó hút nó về phía “Xác rồng”, Tiểu Bạch cảm thấy không tồi, nhưng cũng có chút bất an, cuối cùng vẫn cố gắng ép cảm xúc khủng hoảng trong lòng xuống, để sức mạnh kia dẫn dắt.

Cuối cùng, linh hồn Tiểu Bạch cũng hoàn toàn nhập vào trong “Xác rồng”. Ánh sáng trắng êm dịu xung quanh cũng bắt đầu thu lại, tụ lại từng chút từng chút bên trong “Xác rồng”.

Cho đến khi ánh sáng trắng êm dịu ở trên hoàn toàn biến mất mà “Xác rồng” đang nằm sấp trong tuyết cũng không có chút phản ứng nào.

Lại đợi hết nửa ngày mà “Xác rồng” vẫn tiếp tục nằm ngay đơ trong tuyết không có chút phản ứng, chân mày Tô Linh Phong cau lại, chẳng lẽ thuốc Phục hồn luyện ra không thành sao?

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

“Sao lại thế này? Tại sao lại không có phản ứng?” Tô Linh Phong hỏi Quỷ Mị.

“Ôi! Minh Thần ơi! Làm sao mà ta biết được đây, ta lại chưa từng thấy qua con Cự Long nào uống thuốc Phục Hồn…” Hắn chỉ nhớ mơ hồ, văn tự cổ xưa của Cự Long truyền lại là có thể luyện chế ra loại thuốc Phục Hồn kia thôi…

Chính vào lúc này, “Xác rồng” trong đống tuyết bỗng nổi lên biến hóa, thay đổi nhanh chóng với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy!

Mặc Vấn Trần nhướng mày, ôm lấy Tô Linh Phong rồi kéo theo Tiểu Trùng, miệng nhẩm niệm một câu, nhanh chóng chuyển dời ra bên ngoài 500m!

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.

Ở chỗ ra của đường hầm không gian, Tô Linh Phong chưa kịp giương mắt nhìn Tiểu Bạch biến hóa ra sao thì đã nghe thấy một tiếng rống đinh tai nhức óc tựa như sấm rền:

“Grao… rao…ao—”

Tô Linh Phong bị chấn động đến mức choáng váng, ù tai hoa mắt, trong lòng thầm kêu “Không xong rồi!” Động tĩnh này quá lớn, chỉ sợ là đã kinh động đến các cao thủ trong thành.


Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


Bình Luận (0)
Comment