Ma Phi Khó Theo Đuổi

Chương 278

Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88. Tìm truyện ngay
**********


Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

An Tri Hiểu vui vẻ khoác tay Tô Linh Phong, các nàng cùng đi vào cửa hàng bánh ngọt.

Lần này ra ngoài, Tô Linh Phong không mang theo Tiểu Bạch và Đoàn Tử. Khách đến loại cửa hàng bánh ngọt này đều này thiếu nam thiếu nữ, mà hai đứa nhóc kia đều làm người ta chú ý, nếu mang theo bên cạnh đoán chừng sẽ không thiếu người vây xem, vậy thì quá phiền phức.

Tô Linh Phong phải đồng ý mang về cho chúng nó một chút điểm tâm ngọt mới đuổi được hai cái đuôi phiền phức đi.

Cũng vừa hay, vị trí tốt nhất trong cửa hàng vẫn còn trống, mấy người An Tri Hiểu và Thủy Thanh Thanh vui vẻ kéo Tô Linh Phong ngồi xuống.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Tô Linh Phong muốn ngồi trên ghế lô, mặc dù bên ngoài sảnh không tệ nhưng của hàng bánh ngọt này làm ăn rất tốt, mà bây giờ lại đúng lúc sắp khai giảng nên khách đến rất nhiều, hơi hỗn loạn. Nhưng nàng thấy ba cô gái bên cạnh cũng không bị ảnh hưởng bởi tiếng ồn ào xung quanh nên đành không nói gì nữa.

Phần lớn con gái thích ăn đồ ngọt, Tô Linh Phong cũng không ngoại lệ, mấy cô bé gọi món điểm tâm mình ưa thích xong thì rảnh rỗi hàn huyên.

An Tri Hiểu là người sôi động nhất, nhanh nhảu kể về quá trình lịch lãm rèn luyện của bọn họ sau khi tách ra, thỉnh thoảng còn hỏi Tô Linh Phong tình huống bên kia.

Hoa Nhược Hề và Thủy Thanh Thanh cũng chen vào nói bổ sung mấy câu.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Đa số thời gian Tô Linh Phong ngồi lắng nghe, chỉ khi các nàng hỏi đến bản thân mình thì mới mở miệng tiếp lời.

Ba người An Tri Hiểu, Hoa Nhược Hề và Thủy Thanh Thanh đã quen với việc Tô Linh Phong không nhiều lời, tính tình thanh lãnh nên cũng không để ý, dù sao cũng có An Tri Hiểu ở đây, mặc dù bốn người không nói lời nào thì không khí cũng không tẻ ngắt.

“Tên Mặc Hạo Thiên kia lại còn đột phá đấu khí cấp năm thành võ giả cao cấp rồi, vui đến nỗi cười không thấy mặt trời nữa, hừ!” An Tri Hiểu bĩu môi nói, nhưng bên trong ngữ khí của nàng ấy vẫn có thể nghe được nàng ấy vẫn vui mừng về việc đồng bọn mình tấn giai.

“Thiên phú của Hạo Thiên điện hạ không tồi đâu.” Hoa Nhược Hề tiếp lời: “Trước khi đi lịch lãm, đấu khí của hắn cũng đã là cấp bốn đỉnh phong rồi, lần này có thể đột phá cấp năm thật ra cũng bình thường.”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

“Chúng ta cũng không kém mà.” An Tri Hiểu cười hì hì nói với Tô Linh Phong: “Nhược Hề đã là kiếm sĩ cấp bốn rồi, ta cũng đột phá lên đấu khí cấp bốn rồi.”

“Ừ, rất lợi hại.” Tô Linh Phong cũng phối hợp gật đầu.

“Cậu lại khoe khoang rồi.” Hoa Nhược Hề im lặng liếc An Tri Hiểu, lại quay sang cười với Tô Linh Phong: ” Trước đó, ta và Hiểu Nhi cũng đạt cấp ba đỉnh phong rồi, đột phá cũng là lẽ tự nhiên.”


Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

“Còn thực lực của học muội thế nào rồi? Có gì đột phá không vậy?”

“À, cấp bốn.” Tô Linh Phong nuốt miếng bánh ngọt trong miệng xuống, bình tĩnh trả lời.

“Cấp ba.” Hứa Nặc cũng đáp.

“Học muội, muội thật lợi hại!” An Tri Hiểu khen từ đáy lòng.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Hoa Nhược Hề và Thủy Thanh Thanh cũng ngay ngắn gật đầu.

Các nàng biết rõ Tô Linh Phong là Linh vũ song tu, nàng đã là linh thuật sĩ cao cấp, bây giờ nói đột phá “cấp bốn” tất nhiên là chỉ đấu khí rồi.

Nàng mới mười bốn tuổi thôi đó! Chẳng những là Linh vũ song tu, hai chức nghiệp lại đều đạt cấp bậc cao như vậy! Thật làm cho người ta quá bội phục!

“Ôi chao….” Thủy Thanh Thanh thở dài, có vẻ uể oải: “Các cậu đều đột phá, chỉ có tớ không có lấy một chút tiến bộ…”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

“Thanh Thanh, linh thuật sĩ vốn rất khó đột phá, cậu đã rất lợi hại rồi.” Hoa Nhược Hề cầm chặt tay Thủy Thanh Thanh an ủi.


“Đúng vậy đó. Không phải vị công chúa Ngọc Khiết kia cũng không có đột phá sao, cậu không cần buồn đâu.” An Tri Hiểu nói.

Thủy Thanh Thanh trợn mắt, bĩu môi lầu bầu một câu: “Đừng so sánh tớ với nàng ta.” Bởi vì trong cửa hàng bánh ngọt này có không ít đệ tử của học viện Thanh Kiều, Bùi Ngọc Khiết ở học viện được rất nhiều người ủng hộ nên Thủy Thanh Thanh cũng không muốn gây phiền phức, cho nên những lời nói này nàng nói rất nhỏ, chỉ để mấy người ngồi cùng bàn nghe thấy được.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Tuy vậy, tâm trạng của Thủy Thanh Thanh đã tốt hơn nhiều, cũng không phải vì Bùi Ngọc Khiết không đột phá mà nàng lấy được lại bình tĩnh mà là vì có bạn tốt an ủi. Nàng ấy cũng không phải người hay lo nghĩ cho nên cảm xúc sa sút nhanh chóng khôi phục được bình thường, cũng vui vẻ vì mấy người bạn đều có đột phá.

“Đúng rồi học muội, sau khi khai giảng, muội muốn chọn học lớp nào?” Thủy Thanh Thanh nhìn về phía Tô Linh Phong ôn nhu hỏi.

“Đúng rồi, muội muốn chọn lớp nào?” An Tri Hiểu cũng tò mò hỏi.

Hoa Nhược Hề cũng nhìn Tô Linh Phong.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Các nàng vốn biết rõ Tô Linh Phong là đệ tử của thầy Thương Ngô, lựa chọn lớp võ giả là điều không phải nghĩ gì nữa rồi. Thế nhưng sau khi biết Tô Linh Phong là linh thuật sĩ cao cấp, các nàng lại có phần không chắc chắn, cũng có hơi tò mò Tô Linh Phong sẽ lựa chọn như thế nào.

Tô Linh Phong lấy một miếng điểm tâm cho vào miệng, thỏa mãn thở dài, ngon quá!

Nuốt xong miếng bánh trong miệng, Tô Linh Phong mới bình tĩnh đáp: “Lớp luyện kim.”

“Cái gì?? Lớp luyện kim á??” Giọng nói của An Tri Hiểu thoáng cao lên, mắt mở to như hạt châu nói.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!


“Hở… Lớp luyện kim ư?” Thủy Thanh Thanh hoài nghi mình nghe lầm, không nhịn được bèn hỏi lại.

“Học muội nói là… Muội còn là một luyện kim sư ư?” Hoa Nhược Hề cũng có vẻ mặt giật mình.

“Ừ.” Tô Linh Phong bình tĩnh gật đầu, lại lấy một miếng điểm tâm cho vào miệng, ngon ghê!

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Hứa Nặc trông thấy dáng vẻ giật mình của ba nàng thì tranh thủ cúi đầu ăn, che dấu khóe miệng run rẩy của mình. Ba đứa bé đáng thương bị tiểu thư nhà nàng kích thích rồi…

Tuy nàng cũng đã từng bị tiểu thư kích thích nhưng bây giờ nàng đã bình tĩnh rồi, bởi vì bị kích thích nhiều nên cũng đã thành thói quen.

“CMN, học muội, muội quá trâu bò rồi đó, về sau ta sẽ theo muội lăn lộn giang hồ!” Sau khi giật mình, hai mắt An Tri Hiểu sáng rỡ: “Học muội, về sau trang bị của ta do muội phụ trách nhé!”

Hoa Nhược Hề và Thủy Thanh Thanh nghe xong lời An Tri hiểu nói thì nhất trí quay mặt đi, các nàng không quen biết đồ mặt dày này!!

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

“Khục… khụ khụ….” Hứa Nặc bị miếng điểm tâm trong miệng làm cho nghẹn, ho khan nửa ngày mới tạm ngừng được. Trong lòng tự nhủ: hành động này thật đúng là không biết “khách khí” viết như thế nào mà!!!

Tô Linh Phong là người bình tĩnh nhất, cúi đầu lấy miếng điểm tâm, nói cũng không ngẩng đầu lên: “Được. Chiết khấu cho mọi người 10%.”

An Tri Hiểu: “….”

Hoa Nhược Hề: “….”

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

Thủy Thanh Thanh: “….”

Tập thể ba người khinh bỉ Tô Linh Phong trong lòng, có cần keo kiệt như vậy không chứ!?

Hứa Nặc dựng thẳng ngón cái trong lòng. Vẫn là tiểu thư nhà nàng cao tay nhất!!

Đúng lúc này, bồi bàn bỗng nhiên đưa năm chén rượu rum tới, mỉm cười đặt trên bàn các nàng.

Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!

An Tri Hiểu nghi hoặc nói: “Có phải huynh mang sai bàn rồi hay không? Chúng ta không gọi rượu rum mà?”



Bình Luận (0)
Comment