Chuyển ngữ Dạ Thiên BăngBeta Đặng Trà My Thời gian hơi trễ nên không kịp tới cửa hàng nữa, Hoa Nhược Hề hỏi ý kiến của Tô Linh Phong rồi bèn dẫn nàng đi tới cửa hàng lớn nhất Lăng Vân Thành để mua đồ dùng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bởi vì sắp đến thời gian đóng cửa nên trong cửa hàng đã không còn người khách nào, đám tiểu nhị đang chuẩn bị đóng cửa hàng, thu dọn hàng hóa.
Chưởng quỹ giương mắt nhìn mấy tiểu cô nương ăn mặc bình thường, cũng không nghĩ các nàng muốn mua cái gì mà chỉ xem thôi, dù sao thì cửa hàng của bọn họ cũng không bất tiện gì.
Nhưng cho dù chỉ vào xem thì vẫn là khách, chưởng quỹ cũng không ra vẻ thiếu kiên nhẫn, các nàng hỏi cái gì, ông đều giải thích cặn kẽ.
Thật ra cũng là bởi vì lúc này trong cửa hàng không có người khách nào, bây giờ chưởng quỹ cũng tương đối rãnh rỗi mà thôi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Thế nào?” Hoa Nhược Hề hỏi Tô Linh Phong.
“Ừ.” Tô Linh Phong gật đầu, nhàn nhạt nói: “Mua hết đi.”
Chưởng quỹ nghe vậy thì cả kinh! Lẽ nào ông nhìn lầm? Mấy người này tới mua đồ thật ư?
Tô Linh Phong chỉ vào những thứ nhìn trúng nói: “Một bộ khăn trải giường màu xanh nhạt, rèm của sổ, còn có ghế gói lại cho ta, còn có bộ trà màu xanh biếc…”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Chưởng quỹ, ba bộ khăn trải giường màu thủy lam kia cũng gói lại đi.” Thủy Thanh Thanh cũng nói.
“Mấy thứ này tỷ đều có rồi mà? Sao còn mua?” An Tri Hiểu không hiểu hỏi.
“Đúng là không thiếu, nhưng mà không ảnh hưởng đến việc ta mua mới để dùng mà.” Thủy Thanh Thanh cười nói.
“Cũng đúng.” An Tri hiểu nhức đầu, “Tỷ nói như vậy, muội cũng muốn mua mấy bộ…”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Nhìn trúng cái gì thì mau chọn nhanh đi, thời gian không còn sớm, về muộn chúng ta sẽ bị nhốt ở ngoài trường, chúng ta có thể ăn cơm ở bên ngoài.” Hoa Nhược Hề nói.
Sau khi chưởng quỹ phản ứng kịp bèn lập tức gọi hai người tiểu nhị đến gói đồ mà các cô gái nhìn trúng lại.
Lúc trả tiền, Tô Linh Phong thấy đám người Hoa Nhược Hề trả kim tệ với số tiền không nhỏ nhưng mắt không chớp một cái thì lông mày hơi chau một chút.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Xem ra gia thế của ba cô gái này thật sự không chỉ là bình dân đơn giản như vậy, mặc dù trước đó các nàng nói rằng buôn bán lời một khoản vào kỳ nghỉ lúc rèn luyện nên bây giờ vẫn dư dã, thế nhưng với thái độ tiêu tiền của các nàng thì cơ bản không giống như dáng vẻ bình dân mới kiếm được một khoản, mà giống như đã sớm thành thói quen dùng tiền như vậy.
Chưởng quỹ lại càng kinh ngạc, xem ra mấy tiểu cô nương này thật sự là con nhà có tiền nhưng lại khiêm tốn.
Sau khi chọn đầy đủ mọi thứ, Tô Linh Phong ngại phiền phức, hơn nữa bây giờ trong cửa hàng cũng không có người khách nào khác nên bèn đơn giản vung tay lên, thu toàn bộ những thứ mọi người mua được vào nhẫn trữ vật.
Nhưng việc này lại khiến chưởng quỹ và đám tiểu nhị đều hoảng sợ. Tiểu cô nương này còn có cả nhẫn trữ vật nữa.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đây cũng không phải chỉ là người nhà có tiền, cho dù là con nhà tiểu quý tộc, có tiền cũng chưa chắc đã mua được trang bị này.
Chờ chưởng quỹ tỉnh táo lại thì các cô gái đã đi rồi.
Chưởng quỹ cười khổ, mình đúng là có mắt như mù, buôn bán hai mươi mấy năm mà lại vẫn không nhìn ra. May mà vừa rồi thái độ của mình coi như là cũng khá, không đắc tội với các vị tiểu thư…
Đi ra khỏi cửa hàng, nhìn thời gian còn kịp ăn bên ngoài, các cô gái bèn chọn một quán ăn gần học viện nhất, ăn đơn giản vài món rồi cùng nhau trở về học viện.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Buổi tối, Tô Linh Phong vừa rửa mặt chải đầu xong thì Mặc Vấn Trần đến…
Sau khi Mặc Vấn Trần đi ra từ đường hầm không gian bèn thuận tay tạo một kết giới cách âm ở trong phòng, lúc này hắn mới quan sát phòng mới của Tô Linh Phong rồi cười nói: “Bài trí cũng không tệ lắm.”
Khóe môi Tô Linh Phong nhếch lên, cuối cùng thì Mặc Vấn Trần cũng khen một câu.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhưng sau đó Mặc Vấn Trần lại nói thêm: “Nhưng phong cách quá mạnh mẽ, thiếu đi sự mềm mại của con gái.”
Tô Linh Phong nghe xong liền đen cả mặt.
Người này nói vậy là có ý gì? Hửm? Nghi ngờ nàng không có mùi vị nữ nhân ư?
Mặc Vấn Trần quan sát xong gian phòng, vừa quay đầu lại thì đã thấy chân mày Tô Linh Phong nhăn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, sắc mặt đã biến thành màu đen thì liền hoảng sợ, đi đến trước mặt Tô Linh Phong, tay nâng cằm Tô Linh Phong lên hỏi: “Làm sao vậy? Ai chọc giận nàng mất hứng?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Bốp…” Tô Linh Phong không chút khách khí hất móng vuốt của Mặc Vấn Trần trên cằm mình, mím môi, đôi môi nhỏ không nói chuyện, chỉ trợn mắt nhìn Mặc Vấn Trần.
Người đàn ông này tự nhiên hỏi nàng ai làm nàng mất hứng? Hắn cố ý à? Là cố ý đúng không?
Mặc Vấn Trần sửng sốt một chút rồi lại duỗi tay kéo Tô Linh Phong vào trong lòng, dịu dàng hỏi: “Phong Nhi, rốt cuộc làm sao thế?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tô Linh Phong đẩy Mặc Vấn Trần ra, lạnh giọng nói: “Buông ra, ta không mềm mại như các cô gái khác, cẩn thận đè chết huynh.”
“…” Cuối cùng Mặc Vấn Trần cũng biết tại sao cô gái lại mất hứng, khóe miệng hắn co lại một chút rồi lập tức ôm Tô Linh Phong chặt hơn nữa, vai run runm, cúi đầu cười: “Phong Nhi, ta đã từng nói nàng càng lúc càng đáng yêu chưa?”
“Hừ..” Tô Linh Phong hừ lạnh.
Mặc Vấn Trần hôn lên gương mặt của Tô Linh Phong, “Ngoan, đừng tức giận, là ta sai, ta không nên nói như vậy, thật ra Phong Nhi của ra trừ chỗ kia không mềm mại thì còn lại đều rất mềm mại…”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tô Linh Phong nghe nói thế thì khuôn mặt lại càng đen hơn, nàng nên hiểu những lời này như thế nào đây, là không hợp khẩu vị à….
Tay Tô Linh Phong nhéo cổ Mặc Vấn Trần, nheo mắt lại vẻ nguy hiểm, “Thật không? Vậy huynh nói xem ta mềm mại chỗ nào, không mềm mại chỗ nào?”
“Ừm…” Thân thể mềm mại, tính tình không mềm mại, đây là lời nói thật, nhưng hắn dám nói ư? Mặc Vấn Trần lại hôn một cái lên mặt Tô Linh Phong, nhẹ nhàng dụ dỗ: “Phong Nhi đừng tức giận được không? Thật ra ta không có ý ghét bỏ Phong Nhi, bất kể là Phong Nhi có mềm mại hay không thì ta đều thích, thật đấy.”
“Hừ.” Tô Linh Phong lại hừ một tiếng, nhưng mà tiếng hừ lần này đã yếu hơn một chút rồi
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mặc Vấn Trần nhanh chóng nói sang chuyện khác, “Sao rồi? Ngày nhập học đầu tiên, cảm giác ra sao?”
Tô Linh Phong trợn mắt, “Chưa chính thức đi học thì có thể có cảm giác gì?”
“Nghe nói có mấy học sinh tìm các nàng gây phiền phức?” Mặc Vấn Trần lại hỏi.
Tô Linh Phong chau mày, như cười như không, “Tin tức của huynh cũng nhanh nhạy thật.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mặc Vấn Trần ôm lấy Tô Linh Phong nằm lên giường, mở miệng nói: “Trong học viện có rất nhiều học sinh, khảo nghiệm nhập học vừa thi thực lực, so đẳng cấp nên khó tránh khỏi chênh lệch không đồng đều, gặp phải một số người, mặc kệ nàng có ra tay hay không thì chỉ cần đánh cho tàn phế chứ không đánh chết, tùy nàng thích chơi đùa sao cũng được.”