Ma Phi Khó Theo Đuổi

Chương 62

Kinh tế khó khăn, admin bán thêm máy cạo râu Yandou chính hãng , bạn nào yêu thích website nhớ đặt mua giúp admin, hàng siêu bền siêu rẻ chỉ 79K/1SP (Miễn phí giao hàng Free Extra), tặng bố, chồng, ny thì quá tốt. Thanks cả nhà. Xem ngay
**********

Lôi Uyên đúng là một người hào phóng nhiệt tình, Tô Linh Phong nghe nói ba người cũng muốn đi Tùng Ngâm sơn cốc liền mời bọn họ đi cùng đoàn lính Kim Sư.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Tá Dịch, Nguyệt Quang có ấn tượng không tệ với Lôi Uyên, nhìn qua cũng không bài xích đồng hành cùng bọn họ, Tô Linh Phong cho rằng không có gì đáng kể nên cũng không phản đối ý kiến.

Sáng sớm ngày thứ hai, mọi người dùng cơm sớm, thu dọn ổn thỏa, cùng nhau tiến về hướng Bắc.

Lôi Uyên là thiếu chủ của đám lính Kim Sư, có uy tín rất cao, hắn mời người lạ cùng đi, đa số đoàn viên đều không có ý kiến gì. Lôi Uyên có tính cách cởi mở của một nam nhân, đã bắt đầu bắt chuyện với Tá Dịch, còn có hai cô gái cũng tiến đến bên cạnh Tô Linh Phong, thân thiện chào hỏi nàng.

Tuy rằng tính cách Tô Linh Phong lãnh đạm, Tá Dịch cũng không phải một người nói nhiều, nhưng bọn họ cũng không phải không hiểu lễ độ, đều khách khí trò chuyện với đám người này.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Chỉ có Nguyệt Quang là không ai dám tiến lên thân thiết với hắn. Làm nhà phiêu lưu ở lục địa này, ai ai cũng đã nghe lời đồn về Nguyệt Quang, Tinh linh thị huyết, hỉ nộ vô thường, phút trước có thể mỉm cười thân thiết với huynh, phút sau đã không thèm nháy mắt mà lấy mạng huynh! Thậm chí có một số người chết trong tay hắn còn chưa kịp biết bản thân đắc tội với hắn chỗ nào.

Trong lòng mọi người đều nhất trí, vẫn là nên ít trêu chọc Tinh linh biến thái này.

Mặc dù Nguyệt Quang không để tâm nhưng Lôi Uyên cũng không muốn lạnh nhạt với hắn, liền liên tục tán dóc với Nguyệt Quang.

Đương nhiên, đám lính Kim Sư cũng không quá hoan nghênh mấy người Tô Linh Phong gia nhập...

Anh nợ em một câu yêu thương!


Thiếu nữ có đôi mắt màu lam tên là Đại Tây, là người Tây Úc đại lục, vẻ mặt đề phòng, thường dùng ánh mắt cảnh giác xem chừng mà nhìn đám người Tô Linh Phong.

Ba người Tô Linh Phong đương nhiên cũng không để ý ánh mắt của nàng ta, hết thảy làm như không thấy.

"Linh Phong muội muội nhỏ như vậy đã đi rèn luyện, quả thật là một cô gái dũng cảm, nhà muội chắc chắn rất kiêu hãnh vì muội đúng không."

Anh nợ em một câu yêu thương!

Người nói là thiếu nữ tên Eileen, chừng hai mươi tuổi, bề ngoài có ba phần tương tự với Daisy, nhưng khuôn mặt có nhu hòa hơn, cũng có mái tóc dài màu xanh da trời xinh đẹp, đôi mắt dịu dàng màu hổ phách.

"Kiêu hãnh? Có lẽ không đâu." Tô Linh Phong cong môi, nhàn nhạt nói.

"Linh Phong muội là một võ sĩ sao?" Eileen thấy Tô Linh Phong dường như không muốn đàm luận chuyện này cùng nàng liền thông minh đổi đề tài. Nàng thấy Tô Linh Phong cầm pháp trượng, cũng không có kiếm, liền suy đoán nói.

"Đúng vậy." Tô Linh Phong gật đầu, liếc mắt nhìn đại kiếm phía sau Eileen, lại nói: "Nhìn không ra Eileen lại là kiếm sĩ."

Anh nợ em một câu yêu thương!

"Hì hì, Linh Phong đừng nên bị hình tượng dịu dàng, thùy mị của Eileen đánh lừa, nàng ấy là một nữ nhân bạo lực đấy!" Thiếu nữ có khuôn mặt đáng yêu nói chen vào.


Thiếu nữ này tên Vu Nhạc Nhi, tóc đen mắt đen, ắt hẳn là người đại lục này.

"Linh Phong muội muội đừng nghe Nhạc Nhi nói nhảm, chỉ là thể chất ta tương đối phù hợp để luyện kiếm mà thôi."

Anh nợ em một câu yêu thương!

"Ta không nói nhàm đâu à, giết ma thú gọn gàng linh hoạt cỡ vầy đó, còn nói mình không bạo lực!" Vu Nhạc Nhi dẩu môi, lại tiến đến bên tai Tô Linh Phong, vẻ mặt say mê nói: "Linh Phong làm sao lại quen biết Nguyệt Quang các hạ vậy? Huynh ấy quả là tuấn tú mê người mà!"

"Cô có hứng với hắn hả?" Tô Linh Phong nhướn mày.

Khuôn mặt Vu Nhạc Nhi đỏ lên, xấu hổ nói: "Nguyệt Quang các hạ tính tình rất... cổ quái, có ai dám có ý nghĩ không an phận đối với huynh ấy chứ!"

Hừ! Nghe được các nàng nói chuyện, trong lòng Daisy khinh thường thầm "hừ" một cái, chỉ là một Tinh linh mà thôi, nhà bọn họ đâu có thiếu đàn ông đâu!

Anh nợ em một câu yêu thương!

Mọi người vừa gấp rút lên đường, vừa săn bắn các loại ma thú gặp phải trên đường đi, chiêu thức săn bắn của Tô Linh Phong thành thạo tàn nhẫn, thực lực hơn hẳn cấp bậc của bản thân, khiến tất cả mọi người của đám lính Kim Sư không khỏi thất kinh!

Ánh mắt Lôi Uyên càng hiện vẻ sâu xa, trong lòng cảm thán, lúc trước thấy bọn họ chỉ có ba người mà có dũng khí xông tới rừng Lạc Nguyệt liền biết họ cũng không phải người đơn giản, thực lực của Tinh linh thị huyết khủng bố thì ai cũng biết, không ngờ tiểu cô nương này cũng có thân thủ lợi hại như vậy! Mà người gọi là hộ vệ Tá Dịch căn bản còn chưa chính thức xuất thủ...

Nếu hắn biết Tô Linh Phong trong thời gian hai tháng ngắn ngủi, từ một người không có đấu khí, đột phá tới đấu khí cấp ba, trở thành võ sĩ trung cấp, không biết hắn sẽ còn có suy nghĩ gì...

Buổi chiều ngày thứ tám, mọi người rốt cuộc cũng tới rừng biên giới phía Bắc rừng Lạc Nguyệt.

Anh nợ em một câu yêu thương!



Bình Luận (0)
Comment