Anh nợ em một câu yêu thương!
Chuyển ngữ Nhã Vy
Tô Linh Phong vừa tới cửa lớn Tô Phủ liền thấy một nam nhân ăn mặc như hạ nhân đứng dưới gốc đại thụ, người nọ nhìn thấy nàng một cái liền bước nhanh về hướng đông.
Tô Linh Phong nhíu mi, hướng đông sao? Hình như là hướng phòng Tô Dục Mẫn...
Xem ra phiền toái có tránh thế nào cũng không tránh được...
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trở lại phòng ngủ, Tô Linh Phong ngồi xuống, thuận tay lôi cuốn "ma thú chí" trên bàn lại coi.
Liễu Nhi tới trước mặt Tô Linh Phong, hai tay ôm quả trứng ma sủng nặng trịch kia, mồ hôi túa ra trên trán, mà Tô Linh Phong dường như không hề phát hiện ra sự hiện diện của nàng ta, vì thế khiến nàng ta ôm một bụng tủi thân u oán.
"Đại tiểu thư..." Liễu Nhi cuối cùng cũng không nhịn được nữa, mở miệng gọi Tô Linh Phong.
"Hả?" Đôi mắt Tô Linh Phong nhìn chằm chằm vào sách, không thèm nhìn Liễu Nhi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Quả trứng này, nô tỳ đưa đến phòng ấp trứng ạ?"
"Trứng chết mà cần ấp nữa hả?" Tô Linh Phong vẫn không ngẩng đầu lên.
"Vậy..." Chẳng lẽ muốn hầm cách thủy ăn thật hả?
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Tìm cái đệm đặt lên đó, ném vào góc nào đó đi đã."
"Vâng." Liễu Nhi thở phào nhẹ nhõm nói, rốt cục cũng có thể vứt quả trứng nặng chết người này đi rồi, Liễu Nhi bây giờ vô cùng nghi hoặc đại tiểu thư này mua quả trứng này để trị nàng đúng không!
Cất kỹ quả trứng ma thú rồi, Liễu Nhi lại trở về trước mặt Tô Linh Phong, làm bộ muốn nói lại thôi.
"Còn có việc gì?" Tô Linh Phong nhàn nhạt hỏi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Chuyện này... Nô tỳ..."
"À, đúng rồi..." Tô Linh Phong như tỉnh ngộ buông sách, đứng dậy đi vào đầu giường lấy một túi tiền ra.
Liễu Nhi thấy vậy, đôi mắt sáng lên sòng sọc.
Tô Linh Phong mở túi tiền, nhìn qua hình như không ít đâu.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vị Tô gia đại tiểu thư này cho dù không được sủng ái, chi phí ăn mặc tuy không bằng huynh đệ tỷ muội khác nhưng cũng chưa từng bị đối xử cay nghiệt, tiền tiêu vặt cũng có chút chút.
Tô Linh Phong lấy một tấm kim tệ ra, đưa tới trước mặt Liễu Nhi: "Tiền trứng của ngươi."
Liễu Nhi vui sướng định đưa tay qua nhận, lại nghe Tô Linh Phong nói thêm một câu: "Trả ta tám tám bạc tệ."
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Ớ?" Liễu Nhi choáng, nàng ta còn tưởng tiền thừa Tô Linh Phong sẽ thưởng cho nàng ta chứ? Lại còn muốn đòi lại! Mặt nàng ta liền suy sụp: "Nhưng mà... Nhưng mà..." Nàng ta không có nhiều bạc vậy đâu!
"Nhưng mà?" Tô Linh Phong nhìn thoáng vẻ mặt đau khổ của Liễu Nhi, lập tức "hiểu rõ", vui vẻ nói:
"Hiếm khi ngươi hiểu biết vậy đấy nghen, còn biết hiếu kính chủ tử nhà mình, ta không khách khí nữa nghen." Nói xong thu luôn kim tệ nhét vào túi.
"..." Liễu Nhi nội thương...
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Đồ nha đầu chết tiệt này, rốt cục chịu về rồi hả?!" Đúng lúc này, một giọng nói bén nhọn bỗng vang lên, ngay sau đó, một vị phụ nhân độ ba mươi tuổi ăn mặc hoa mỹ lắc mông đi vào, phía sau còn có một thị nữ tầm tầm tuổi của Liễu Nhi.
"Nô tỳ bái kiến tam phu nhân." Liễu Nhi vội vàng hành lễ với phụ nhân kia.
Người tới chính là mẹ đẻ của Tô Dục Mẫn, Tam phu nhân Tô phủ.
Trong lòng Liễu Nhi hả hê nghĩ: Xem ra đại tiểu thư chắc chắn bị tam phu nhân giáo huấn chắc luôn, nàng ta rốt cục cũng có dịp hả giận!
Anh nợ em một câu yêu thương!