Ma Phi Khó Theo Đuổi

Chương 99

Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ truyen88 trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyen88.vip. Xin cảm ơn!
**********

"A? Ma sủng dị biến?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tô Linh Phong nhìn tiểu chồn màu tím nhung không dám mở mắt trong tay Hứa Nặc, đôi mi thanh tú giương lên, nhóc nhát gan này mà cũng có trình độ nhất định đấy nhỉ, là một ma sủng dị biến? Quả nhiên là... Thú không thể chỉ nhìn tướng mạo nhỉ!

"Vâng." Hứa Nặc gật đầu, vuốt ve bộ lông Tiểu Tử, nói với nó: "Đi đi, Tiểu Tử, biến thân cho tiểu thư nhìn xem."

Tiểu Tử run tiểu thân thể, rất miễn cưỡng mở to mắt, nhìn Tô Linh Phong đối diện, lại sợ hãi rụt cổ về, quay đầu đáng thương nhìn Hứa Nặc.

Hứa Nặc đặt Tiểu Tử lên bàn, cổ vũ gật đầu với nó, "Làm đi."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Rốt cục Tiểu Tử cũng kêu xèo xèo hai tiếng, khiến cho ánh mắt Tô Linh Phong và Tá Dịch hiện lên tia kinh hãi, bắt đầu dần thu nhỏ lại, cho đến khi chỉ còn một nắm bé tí mới dừng lại...

"Phụt..." Tiểu Bạch lúc này cười toe, cái miệng không răng ngoác ra, "Người ta biến thân đều càng biến càng to lớn, càng đổi càng uy vũ, nó lại ngược lại, lại biến thành một chú chuột!! Ha ha ha, quả nhiên rất phù hợp với đặc điểm của nó, nhát như chuột!"

Tô Linh Phong và Tá Dịch cũng hết nói, nhóc này sau khi biến thân thật đúng là như một chú chuột.

Đoàn Tử ngồi một bên không ngừng nhét thức ăn, cũng nhịn không được dừng động tác, phồng má nhảy đến trước mặt Tiểu Tử, trừng mắt nhìn "Con chuột" trên bàn ra chiều nghĩ ngời, móng vuốt đưa tới một viên thịt trên bàn...

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tiểu Tử duỗi một cái tay nho nhỏ ra, cẩn thận đụng viên thịt kia, thấy Đoàn Tử không có phản ứng liền nhanh chóng ôm viên thịt vào lòng, quay người tháo chạy trở về trong ngực Hứa Nặc, gặm ngon lành.

"Mẹ, nó ăn kìa..." Đoàn Tử chỉ vào Tiểu Tử, cái miệng nhỏ nhắn vui vẻ toét ra.

"Đừng thấy Tiểu Tử lá gan rất nhỏ, kỳ thật nó rất đặc biệt đấy, bình thường chồn tím nhung chỉ có tốc độ hơi nhanh một chút mà thôi, mà tốc độ của Tiểu Tử còn nhanh hơn cả chồn Tử Nhung, hơn nữa thính giác vô cùng linh mẫn, trong phạm vi tôi có thể ngửi được mùi nó, nó đều có thể nghe thấy tôi gọi." Hứa Nặc thương tiếc vuốt Tiểu Tử đầu, tiếp tục nói: "Tiểu Tử ở chỗ Chu Mị Nhi đó bị ngược đãi rất nhiều, cho nên tính tình mới có thể như vậy, tôi không đành lòng nhìn nó bị Chu Mị Nhi đùa bỡn đến chết nên mới mang theo nó trốn khỏi phủ thành chủ..."

"A? Chỉ là như vậy sao?" Tô Linh Phong thò tay gắp một đũa thức ăn, cho vào miệng nhai.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Hứa Nặc nghe ra ý vị thâm trường trong lời nói của Tô Linh Phong thì ngậm miệng, trầm mặc một lát sau mới mở miệng nói: "Linh cơ của tôi là di truyền từ phụ thân của tôi, phụ thân lúc sinh tiền làm đầu bếp tại phủ thành chủ, một ngày ba năm trước đây, Chu Hải Vinh bị thích khách tập kích tại thư phòng, đúng lúc cha ta mang đến cho ông ta một bát canh, ông ta liền dùng cha ta chặn một đao trí mạng!" trong lời nói của Hứa Nặc lộ ra ý hận nồng đậm, "Ông ta cho rằng không có ai trông thấy, nhưng lại không biết lúc ấy ta lại đứng ở ngoài cửa sổ, tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình..."

Tô Linh Phong gật đầu, thì ra là thế...


"Cô còn người thân nào khác không?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Hứa Nặc thần sắc, đôi mắt đau thương lắc đầu nói: "Mẫu thân khó sinh bỏ mình, trước kia chỉ có tôi và phụ thân nương tựa vào nhau..."

Đoàn Tử nuốt đồ ăn trong miệng xuống, trong mắt bồ đào ẩn hơi nước mịt mờ, nói với Tô Linh Phong qua chủ sủng câu thông: "Hu hu... Mẹ, nàng thật đáng thương..."

Tiểu Bạch nghe xong thân thế Hứa Nặc cũng nhớ tới mình trước kia chưa bao giờ gặp mặt cha mẹ, trong mắt to xanh thẳm cũng hiện ra chút thương cảm.

Tá Dịch nắm chén rượu, trong tay nhẹ chuyển, không biết suy nghĩ cái gì.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

"Cô muốn báo thù sao?" Trên mặt Tô Linh Phong cũng không có biểu lộ ra bất luận ý tứ đồng tình nào, chỉ bình tĩnh mà hỏi.

"Đúng vậy, tôi muốn báo thù!" Hứa Nặc kiên định nói.

"Vậy thì mạnh lên rồi giết lão." Tô Linh Phong vẫn không có bất kỳ biểu lộ, nói ngữ khí sát nhân, như là đang nói "Hôm nay thời tiết rất không tồi" vậy.

"Vâng, tôi sẽ đích thân báo thù cho phụ thân!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Tá Dịch." Tô Linh Phong chuyển hướng Tá Dịch, gọi một tiếng.

"Tiểu thư có việc xin phân phó." Tá Dịch đáp nhạt.

Hứa Nặc kinh ngạc nhìn về phía Tá Dịch, thì ra hắn tên "Tá Dịch", không phải là "Đầu gỗ"...

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

"Đợi thương thế nàng tốt lên, xem xem tư chất của nàng như thế nào, có thích hợp luyện kiếm hay không."

"Được." Tá Dịch gật đầu đồng ý.

"Đa tạ tiểu thư thành toàn và bồi dưỡng!" Hứa Nặc cảm kích nói. Nàng vẫn muốn tăng thực lực của mình, bây giờ có cơ hội này, nàng nhất định sẽ nắm thật chắc!

"Ta không thành toàn cô gì cả, có thể báo được thù hay không, toàn bộ dựa vào chính cô."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

"Hứa Nặc hiểu ạ."

Tô Linh Phong lại nhìn Tiểu Tử trong ngực Hứa Nặc đã biến trở về nguyên hình, đang nơm nớp lo sợ nhìn toàn bộ đồ ăn trong mâm, hỏi: "Tiểu Tử kí khế ước với cô chưa?"

Tiểu Tử nghe Tô Linh Phong gọi tên liền lập tức bị dọa rụt móng vuốt về.


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đoàn Tử thấy thế thì thoáng do dự một chút, cuối cùng cũng rất không cam lòng bỏ đĩa thịt trước mặt mình đã bị nó ăn hơn phân nửa đẩy về phía Tiểu Tử.

"Vẫn chưa ạ." Hứa Nặc vuốt lông tơ Tiểu Tử nói.

"Bây giờ nó thuộc về cô, nếu cô thích nó thì cứ kí đi." Tô Linh Phong đề nghị nói.

Tuy nhóc màu tím này gan nhỏ thấy thương nhưng cũng không phải không dùng được chút nào, nhóc này tốc độ nhanh, có thể co lại, còn có một đôi "Thuận Nhĩ Phong Siêu cấp", tuy không biết nói chuyện, nhưng ký khế ước rồi có thể dùng chủ sủng câu thông với chủ nhân rồi, quả thực chính là máy nghe trộm sống mà!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

"Vâng, tôi sẽ kí khế ước với Tiểu Tử." Hứa Nặc dùng ánh mắt nhu hòa nhìn Tiểu Tử nói. Nàng rốt cục có thể chính thức có quan hệ với Tiểu Tử rồi, thật tốt...

"Ăn cơm đi." Tô Linh Phong nói.

Nếu không ăn cơm, một bàn đồ ăn này liền chui vào cái bụng nhỏ không đáy của Đoàn Tử mất...

Sau khi ăn xong, rời khỏi Nghênh khách lâu, Tô Linh Phong không tiếp tục dạo phố, ba người cùng trở về tiểu viện của Tá Dịch.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tá Dịch đuổi Phúc thẩm đi ra ngoài, không tốn mấy công sức đã liền mời tới một vị linh thuật sĩ hệ sinh mệnh không biết từ chỗ nào, trị liệu vết thương trên người cho Hứa Nặc.

Trên người Hứa Nặc đều là bị thương ngoài da, linh thuật sĩ Sinh Mệnh có kỹ năng trị liệu, không tốn mấy sức, miệng vết thương đã đều khép lại như lúc ban đầu rồi.

Hứa Nặc lập tức thỉnh cầu Tá Dịch dạy nàng kiếm thuật.

"Không nên nóng lòng, dục tốc bất đạt, trước điều dưỡng thân thể thậ tốt, chờ cô có thể ổn định lại rồi nói sau." Tá Dịch thản nhiên nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tường thúc đi ra ngoài mua sắm giải bảo trở về rồi vào tiểu viện liền chạy tới tìm Tá Dịch, gấp giọng nói: "Chủ nhân, tôi nghe nói ngài và tiểu thư đắc tội đại tiểu thư phủ thành chủ rồi sao? Bây giờ thành chủ đang phái người qua đây ..."


(Lời tác giả Chớ gấp, đoạn viết về gia thành sắp viết xong. Mặc Vấn Trần sẽ không bị ướp lạnh quá lâu, mặt khác mỹ nam khác cũng sẽ xuất hiện...)


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Bình Luận (0)
Comment