Tịch Diệu không chút suy nghĩ, cười hắc hắc, ôm Trạch Như không ngừng an ủi nó: “Về sau điểm Tinh Diệu của ta đều mua hồn thạch cho ngươi có được không?”
Trạch Như từ lỗ mũi hừ ra một đoàn khí, ngạo kiều quay đầu đi chỗ khác: “Phì phì!”
Đừng nghĩ dùng hồn thạch thu mua bản thần thú.
Hừ, hắn chính là có rắp tâm khác, bản thần thú mới không mắc bẫy của ngươi.
“Tỷ tỷ, nó đây là thế nào?”
Tịch Diệu đem mắt nghi hoặc nhìn về phía Tịch Nhiêu, đôi mắt bạc của Tịch Nhiêu đem toàn thân Trạch Như trên dưới quét một lần, chậm nói: “Nó muốn hồn thạch!”
Mới không phải!
Bản thần thú là muốn là quan tâm, quan tâm hiểu không.
“Dạng này a!” Tịch Nhiêu hiểu rõ nhẹ gật đầu, nhìn Trạch Như lại nói, “về sau chỉ cần là cùng linh hồn có liên quan, ta đều nghĩ biện pháp cho ngươi, ta không tìm tỷ tỷ!”
“Thật sự?” nhìn xuống đôi mắt của Trạch Như tràn ngập quang trạch.
“Thật sự!” Tịch Diệu gật đầu khẳng định.
“Ngươi thật tốt!” Trạch Như hưng phấn lại bắt đầu hướng trong ngực của Tịch Diệu mà cọ.
Tịch Nhiêu: “…”
Tương Yêu Tước: “…”
Bọn hắn có thể cùng nó giải trừ khế ước không?
“Nhiêu tỷ tỷ…” Đúng lúc này, âm thanh yếu ớt của Mục Lăng Ngư vang lên: “Lúc này đường trong Tinh Diệu không có người nào, chúng ta có đi hay không a…”
“Đi.: Tương Yêu Tước môi mỏng hé mở, kéo tay Tịch Nhiêu đi trước, Mục Lăng Ngư và Tịch Diệu thấy thế vội vàng đi theo.
Rất nhanh bọn họ đến nhà chính Tinh Diệu.
Nhà chính Tinh Diệu có một cái cửa hàng chính chuyên môn đổi bảo bối, lúc đó đoàn người Tịch Nhiêu đến, mới phát hiện bên trong không có bao nhiêu người, thưa thớt chỉ có hai ba đệ tử.
Vì ít người, cho nên cũng không có ai chú ý đến bọn họ.
“Oa, thật nhiều bảo bối a!” Tịch Diệu thấy nội đường Tinh Diệu bày biện các bảo bối, đôi mắt đen như mực bỗng nhiên phát ra ánh sáng, hận không thể gom hết bỏ vào túi mình.
“Oa, nơi này có thiên giai công pháp.”
“Oa, rõ ràng còn có huyền giai đan dược”
Tịch Nhiêu nhìn đệ đệ nhà mình nhìn bảo bối giống như sói đói thấy đồ ăn, đan dược phẩm nào hắn cũng gom mấy trăm bình.
Cái đan dược kia đơn giản là tùy tiện ăn.
Chẳng lẽ hắn bị đói?
Cái kia cũng không đúng a! Mỗi ngày Tương Yêu Tước trong lúc rảnh rỗi, liền đi Tiên Vụ sâm lâm bắt Thiên Sơn Ngọc Thố, Phong Ma Hùng, Tiểu Ngư phụ trách nấu cơm, suốt ngày bổ dinh bổ dưỡng đều nhanh béo! Nơi nào bị đói!
Đó ít nhất là linh khí thiên giai.
Không có khả năng nha, nàng nhớ rõ Tương Yêu Tước rõ ràng đem mấy cái linh khí thiên giai nàng không dùng được đều ném cho hắn chơi nha.
Tịch Nhiêu mê mang, nàng không biết là đệ đệ nhà mình lại có bộ dạng như sói đói thấy thịt tham tiền là từ đâu tới?
Tại sao trước kia không có đâu.
“Oa…!” Tịch Diệu vẫn còn tiếp tục kinh ngạc tán than, bị Trạch Như trong ngực nhịn không được cắt ngang.
“Ngươi đừng oa! Trước kia làm sao không phát hiện ngươi còn là đống đất a! Những điểm đồ chơi nhỏ ngươi liền biến thành người như vậy!” Trạch Như ghét bỏ từ lỗ mũi phun ra một đoàn khí trắng.
Cái này Tịch Diệu tiểu huynh đệ, dù sao đệ cũng là người hoàng gia, làm sao lại có một bộ hương thổ khí tức!
“Tài không chê nhiều mà!” Tịch Diệu cười nói.[nguồn webtruyen.com]
Mặc dù hắn đã gặp qua việc đời, nhưng mà chân chính mà trải qua cũng không nhiều a!
Loại vật như vậy, tự nhiên càng nhiều càng tốt, càng nhiều càng tốt mà!
“Ngưng Huyết Đan! Một ngàn điểm Tinh Diệu! Rất đắt!” Mục Lăng Ngư đến Tinh Diệu đường liền đến khu đan dược.
Nàng nhìn thoáng qua giá cả của linh đan, kinh ngạc.
Giống như vừa rồi nàng luyện chế Phục Nguyên Đan, phẩm chất ít nhất cũng năm trăm điểm Tinh Diệu.
Mục Lăng Ngư chậc chậc lưỡi đi, nhỏ giọng thì thầm: “Nguyên bản luyện đan tốt đến như vậy, ta luyện còn dư đan dược hẳn là có thể mang ra đổi mấy vạn điểm Tinh Diệu đi…”
Tính một cái mình có thể hoán đổi điểm Tinh Diệu, Mục Lăng Ngư che tim.
Nguy rồi, lại có điểm động lòng!
Tịch Nhiêu đi đến bên cạnh Mục Lăng Ngư, vừa vặn nghe được câu nói của nàng, không khỏi có chút nâng trán.
Đến, một cái hai cái đều thành tiểu quỷ ham tài.
“Nhiêu Nhi ngươi qua đây, nơi này có một khỏa Tụ Hồn Đan!” Tương Yêu Tước liếc nhìn một vòng, phát hiện một cái đan dược có linh lực che dấu thật kỹ.
“Ở đâu?” con mắt Tịch Nhiêu có chút sáng lên, đi đến bên người Tương Yêu Tước.
Không nghĩ tới Thánh Linh đại lục thế mà lại có Tụ Hồn Đan.
“Nhiêu tỷ tỷ, Tụ Hồn Đan là cái gì?” Mục Lăng Ngư đi theo, tò mò hỏi.
“Tụ hồn đan từ Hồn thạch lực lượng sinh ra, có được nguyên thủy nhất, tinh khiết nhất linh hồn chi lực, mặc dù phẩm giai không cao, nhưng lại khiến cho người sử dụng linh hồn càng thêm thuần túy cô đọng, ngưng hồn tốc độ cũng tăng nhanh mười lần! Đây là so với hồn thạch còn muốn tốt hơn! Bởi vì linh lực của nó thực sự không cao, rất nhiều người không biết liền xem nó như đan dược phổ thông.” Tịch Nhiêu giải thích nói.
“Xem ra ở học viện Tinh Diệu cũng không ai biết đến giá trị của nó.” Khi đang nói chuyện, Tương Yêu Tước bàn tay lật lật một phen, một cái đan dược màu trắng trong một đống đan dược bay lên, nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay của hắn.
Đây chính là Tụ Hồn Đan.
Khí tức của Tụ Hồn Đan yếu ớt, lại trộn lẫn trong nhiều loại đan dược khác nhau, người bình thường rất khó phân biệt được.
Ngoại trừ Tương Yêu Tước, thật không còn ai có thể tùy ý tìm được nó.
“Một khối Tụ Hồn thạch năm vạn điểm Tinh Diệu, mà viên Tụ Hồn Đan này chỉ có hai vạn điểm Tinh Diệu.” Nghe Tịch Nhiêu giải thích, nhìn lại Tụ Hồn Đan trên tay đại thần trên đó có ghi giá cả, Mục Lăng Ngư trừng lớn hai mắt.
Nàng còn tưởng rằng muốn mười vạn điểm Tinh Diệu! Không nghĩ tới so với Tụ Hồn thạch còn tiện nghi.
Tịch Diệu nghiêng tai nghe được số này, trong lòng đau xót.
Cái gì nói là hai vạn! Mắc như vậy!
Vì cái gì không phải hai ngàn
Không, vì cái gì không phải hai trăm.
“Trình độ luyện đan sư của học viện Tinh Diệu cũng chả có gì đặc biệt.” Tương Yêu Tước ném đan dược cho Tịch Nhiêu, thản nhiên nói.
Ngay cả loại đan dược cấp thấp cũng không nhận ra, trình độ luyện đan sư của học viện Tinh Diệu như vật thật khiến cho người lo lắng.
Ân, cũng tốt Nhiêu Nhi với hắn không thiếu đồ tốt.
Mặt Tịch Nhiêu và Mục Lăng Ngư đều đỏ lên, nhưng các nàng còn ở đây học tập luyện đan đây.
Bất quá Tương Yêu Tước cũng không có nói Lam Yên không tốt, chỉ nói trình độ luyện đan sư của học viện Tinh Diệu không được, nhưng cũng không ở trong vấn đề này xoắn xuýt quá nhiều.
“Vậy điểm Tinh Diệu của chúng ta vừa đủ để hoán đổi một khối Tụ Hồn thạch và một khỏa Tụ Hồn Đan.” Tịch Diệu tính giá một cái, có chút đau lòng nói.
Ngô, nhiều điểm Tinh Diệu như vậy còn chưa cầm nóng, liền không còn.
“Diệu, có phải hay không ngươi thiếu tiền?” Tịch Nhiêu bỗng nhiên hỏi.
Tịch Diệu lắc đầu liên tục: “không có! Đủ tiền xài!:
Tỷ tỷ cho hắn, căn bản hắn không xài hết, sao lại thiếu tiền đâu?
Thần sắc Tịch Nhiêu phức tạp nhìn hắn: “Vậy ngươi vì sao một mặt lại biểu tình đau khổ như vậy?”
“Không, tuyệt đối không có!” Tịch Diệu một mặt kiên định phủ nhận.
Tuyệt đối không thể để cho tỷ tỷ nhìn ra hắn thật ra là cái tiểu quỷ mê tiền.
Để chứng minh điểm này, Tịch Diệu lại nói: “Chúng ta nhanh qua, đem hồn thạch và Tụ Hồn Đan đổi đi.”
Hắn tuyệt đối không đau lòng! Thật sự!
“Vậy chúng ta bây giờ liền đi.” Tịch Nhiêu không nói thêm gì nữa, liền gật gật đầu hướng chỗ hoán đổi đi đến.