Dịch giả: gaygioxuongTrong lúc tối lửa tắt đèn, bị một người xa lạ quát như vậy, chỉ có kẻ đần mới không chạy. Hồ Bát Nhất tôi tự nhận là một người đầu óc bình thường, đương nhiên không thể nào đứng lại theo lệnh của người đó. Nhưng ngẫm lại, có khi đây lại là một cơ hội xoay chuyển tình thế trời ban cũng nên. Không cần biết kẻ đến là ai, đến một mình hay là nhiều người, chúng tôi có tới ba thằng đàn ông con trai, "Mượn" xe dùng tạm thì có gì là khó đâu. Vừa nghĩ đến đây, tôi dứ dứ nắm đấm về phía Tuyền béo, nói: "Không cần biết là ai, đánh gục rồi tính sau!"
Tuyền béo ối một tiếng rồi tâng bốc tôi: "Lão Hồ, tính cậu đã quân phiệt hơn nhiều rồi đấy, không cần biết tốt xấu đã sử dụng đến vũ lực trấn áp. Như vậy mới tốt chứ, không uổng công bản tư lệnh đã đặt kỳ vọng rất cao vào cậu."
Chẳng bao lâu sau, chiếc xe tải lớn kêu như lừa rống đã chạy tới trước mặt chúng tôi. Nhìn kỹ lại, thì ra là một chiếc Giải Phóng đã được mông má lại. Đèn pha sáng chói khiến mọi người lóa hết cả mắt. Người đàn ông lái xe mở cửa nhảy vọt xuống, nhìn động tác có vẻ giống như một người luyện võ. Tuy nhiên, anh ta đứng ngược sáng, thành ra chúng tôi chỉ thấy một bóng đen, thật sự không nhìn rõ mặt ngang mũi dọc ra sao. Không đợi người đó kịp lại gần, Tuyền béo đã dẫm chân vào đèn pha rồi gầm gừ dọa dẫm như một tên vô lại chính cống. Theo cách nói của cậu ta, thế này gọi là ra oai phủ đầu, áp đảo đối phương về mặt khí thế.
Đối phương cười the thé, đi tới trước mặt tôi. Đến lúc này, tôi mới nhìn rõ, lái xe là một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi tuổi, mặt mày ba trợn, kiểu cười đầy hèn mọn bỉ ổi. Anh ta mặc một cái áo da màu đen, cổ áo viền lông đặc sệt chất giang hồ, nhìn chẳng khác gì kẻ đầu đảng hán gian cả. Có lẽ không đến mức đầu đảng, cùng lắm chỉ là một tên quân sư quạt mo.
Tôi nhíu mày, hỏi anh ta có việc gì. Người nọ the thé nói: "Thất kính thất kính, không biết tín hiệu hạc hót vừa rồi có phải do các vị phóng ra không? Kẻ này họ Tùng, làm chân chạy việc ở Lâm gia Thảo Đường. Chủ tiệm sai tôi chạy tới chào hỏi một câu, nếu các vị có việc gì cần giúp đỡ, cứ việc sai bảo." Mắt người này nhìn chằm chằm vào cái túi thêu hạc tôi đang cầm trên tay, có lẽ đích thật là đã nghe thấy tín hiệu rồi lần theo dấu vết tìm đến. Thấy Tuyền béo bị thương trên đầu, anh ta lập tức lấy một cái bọc nhỏ từ trên xe xuống: "Lỗi quá, đây là thuốc trị thương ngoài da của Thảo Đường chúng tôi, cầm máu rất tốt, hãy lập tức bôi vào vết thương cho người anh em kia. Đợi lát nữa, sau khi đến Thảo Đường chúng tôi, sẽ nhờ bác sĩ trưởng của cửa hiệu khám kỹ hơn." Chỉ cần nghe thấy bốn từ Lâm gia Thảo Đường là đã biết ngay đó là tên một hiệu thuốc, dám chắc là ít nhiều có làm ăn qua lại với Hạc Niên Đường. Chỉ có điều, thình lình xuất hiện một kẻ viện binh đầu trâu mặt ngựa như thế này, thật sự hơi quá đường đột, khiến mọi người sinh lòng cảnh giác, cảm thấy không đáng tin tưởng. Tuy nhiên, người ta đã có lòng tốt chạy tới, còn đưa cả thuốc trị thương, nếu chúng tôi vẫn tiếp tục nghi ngờ thì đã biến thành lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử mất rồi.
Tuyền béo và Bốn mắt cũng không nghĩ tới người này lại là viện binh nghe thấy hạc hót chạy đến cứu giúp, đặc biệt là Tuyền béo, cậu ta đã tỏ ngay thái độ không bao giờ thỏa hiệp với thổ phỉ ác bá của một chiến sĩ cách mạng. Cậu ta lôi tôi lại gần, thì thầm bảo rằng kẻ này mặt choắt tai dơi, có lẽ chẳng phải là hạng tốt lành gì, chúng ta phải hành động cẩn thận, đừng để kẻ khác dụ dỗ vào con đường lầm lỗi.
Tôi phân tích, người này không có vẻ gì lừa dối cả. Người ta biết tín hiệu "hạc hót", cho dù không phải người cùng phe với mình thì chí ít ra cũng phải nể mặt Hạc Niên Đường. Hiện giờ, chúng ta chỉ mong vào được nội thành để qua đêm, cứ tiếp tục hành xác thế này thì hỏng bét, đàn ông con trai chúng ta cần gì phải sợ bóng sợ gió như vậy. Trước tiên, chúng ta cứ lên xe đã. Đến lúc đó, lỡ như có xảy ra chuyện gì, cùng lắm thì chúng ta đánh hắn ngất xỉu rồi bỏ chạy là được. Shirley Dương phê bình tôi, bảo rằng làm vậy là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Tuyền béo lập tức gió chiều nào theo chiều nấy, hùa theo: "Tôi cũng nghĩ như vậy! Đồng chí Nhất vẫn quá trẻ người non dạ, chỉ thấy hiện tượng mà không nhìn thấu được bản chất. Bình thường tớ đã nhắc nhở cậu thế nào, không thể trông mặt mà bắt hình dong được." Bốn mắt dùng hành động thay cho lời nói, ném luôn cái ba lô lên ca bin xe giải phóng, học theo phim cổ trang, chắp tay với ông anh A Tùng, sau đó không nói một lời trèo lên trên xe.
Tuyền béo định tiếp tục ba hoa chích chòe thì đã bị tôi và Shirley Dương lôi tuột lên xe.
Tôi đưa cho ông anh A Tùng một điếu thuốc. Anh ta nhận lấy mà không hề quay mặt sang nhìn, đưa điếu thuốc vào sát mũi ngửi một cái, mỉm cười bảo: "Hàng ngoại, thuốc ngon! Người anh em này tên là gì, nếu không tiện nói thì tôi gọi là Hạc đại ca vậy."
Tôi thấy người này là một kẻ già đời, biết cái gì không nên hỏi, bèn vin vào lời nói của anh ta để bịa chuyện: "Thực không dám dấu giếm, thằng em và bạn bè tới Nam Kinh để làm ăn. Giữa đường xảy ra việc không mong đợi, thật sự không còn cách nào mới phải nhờ tới phương pháp mà ông bà đã để lại..."
A Tùng xua tay lia lịa: "Đừng nói vậy, Hạc đại ca quá khách sáo rồi! Vừa nhìn thấy hạc đồng vỗ cánh là chủ tiệm chúng tôi đã biết ngay có người quen ở xa mượn tiếng hạc tìm đến. Nói thực với ông anh, thằng em chạy đi quá vội vàng, hì hì, ngay cả quần lót cũng không kịp mặc. Mong các vị rộng lòng tha thứ, có gì đến Thảo Đường rồi nói sau." Mặc dù tôi không hiểu "hạc đồng" anh ta nói là thứ quái quỷ gì, nhưng có lẽ cũng là một loại thiết bị cảm biến nhận tín hiệu giống như Shirley Dương đã nhắc tới. Bởi vì vẫn còn xa lạ, tạm thời chúng tôi chỉ nói chuyện với nhau theo kiểu nửa lấy lòng nửa giữ khoảng cách, không nói quá nhiều, mà những lời nói ra cũng chỉ là vô thưởng vô phạt.
Cứ tưởng anh ta sẽ chỉ đưa chúng tôi một đoạn đường, sau khi vào nội thành là sẽ chia tay. Ai ngờ, nhà họ Lâm lại nhiệt tình khác thường, anh ta nằng nặc mời mấy người chúng tôi về nhà uống trà. Tôi tự nhiên cảm thấy rối bời, chẳng hiểu những năm gần đây Hạc Niên Đường và nhà họ Lâm gia có qua lại với nhau không, không may lòi đuôi chồn ra, người ta phát hiện ra chúng tôi chỉ là đồ giả danh, lúc ấy biết phải làm thế nào.
Tôi để Shirley Dương và Bốn mắt ngồi ở hàng ghế sau chăm sóc cho Tuyền béo, còn mình thì ngồi vào vị trí phụ lái. Thứ nhất là để tiện ghi nhớ đường đi lối lại, thứ hai là để đề phòng A Tùng giở trò. Các cụ nói cấm có sai, may nhờ rủi chịu, chuyến hành trình về nước lần này của chúng tôi thật sự không may mắn cho lắm. Nếu giờ mà còn bị kẻ khác lừa nữa, vậy thì sau này chẳng còn mặt mũi nào mà gặp ai nữa.
Đêm khuya gió lạnh, đường làng vùng ngoại ô rất xấu, liên tục xóc nảy không thể ngồi yên vị một lúc nào, ngay cả thức ăn trong dạ dày tôi từ ngày hôm qua cũng thiếu chút nữa là đã ộc cả ra ngoài. Chiếc xe Giải Phóng phóng nhanh như điện xẹt, phóng vèo qua tất cả các ngã tư mà không cần biết là đèn xanh hay đèn đỏ. A Tùng giải thích, gần đây toàn nội thành đang trong quá trình xây dựng, rất nhiều nơi thi công suốt đêm, xe chở đất đá phế thải chạy khắp các đường phố, dùng xe tải đi lại có tác dụng vàng thau lẫn lộn, người bình thường không ai nhảy ra chặn đường cả.
Tôi hỏi A Tùng vị trí chính xác của Thảo Đường, anh ta nói trụ sở chính nằm ở khu phố cổ thành nam, giờ chúng ta đang đi tới chi nhánh gần đây nhất nằm ở chân gò Phó Hậu, quản lý là cô cả nhà họ Lâm. Tính từ trong ra ngoài, Thảo Đường chiếm một nửa con phố nhỏ, là kiểu nhà cổ ngũ tiến tam xuất (1). Tôi nhớ mang máng con phố mà anh ta nhắc tới, lúc trước Triệu cóc đã dẫn tôi đi dạo khắp Nam Kinh, đặc biệt còn cố ý dẫn tôi tới ngắm cảnh ở những con phố nhỏ hoài cổ xây vào thời dân quốc như thế này. Đa phần những ngôi nhà ở những con phố đó được xây từ thời nhà Thanh, kiểu trúc mang dáng dấp của những khu tứ hợp viện xập xệ ở Bắc Kinh, nhưng không giống hoàn toàn. Trên cơ bản, toàn bộ là những ngôi nhà cổ đơn môn độc viện (2), có một bức tường gạch xanh lợp ngói đen vây quanh, dây leo mọc xanh rì kín cả bức tường, mỗi lúc mưa rơi hay hoàng hôn trông lại có vẻ nên thơ khác lạ. Tôi nghe nói sẽ tới một nơi mình quen thuộc, thần kinh căng như dây đàn lập tức buông lỏng quá nửa, không còn tập trung tinh thần cảnh giác tối đa như lúc mới vừa lên xe nữa.
(1) Kiểu nhà gồm 5 khu riêng biệt, mỗi khu có 3 gian.
(2) Mỗi căn nhà riêng biệt có độc nhất một cửa ra vào
Khi chiếc Giải Phóng chạy đến khu vực thành tây, quả nhiên trông thấy đất đá phế thải chất cao như núi ở khắp nơi. Rất nhiều công nhân sửa đường đang cầm xẻng hối hả làm việc ở ven đường, mồ hôi rơi như mưa. Trong ánh đèn vàng nhạt, cả con đường chìm trong một một lớp bụi mờ như mây như khói, khiến cho đêm đông lạnh lẽo có thêm vài phần sinh khí. Ba người ngồi ở ghế sau đã ngủ gục vì mệt mỏi từ bao giờ, tôi cố gắng xua tan cơn buồn ngủ bằng cách nói chuyện phiếm với người lái xe A Tùng. Cuối cùng, khi hai mắt đã díp tịt lại, tôi cũng đã tới được đích - Lâm gia Thảo Đường.
Ba người Tuyền béo đang ngủ say, khi A Tùng phanh xe đánh két ở cửa chính Thảo Đường, họ đồng loạt giật mình tỉnh lại. Bốn mắt lồm cồm ngồi dậy, sờ lần khắp nơi để tìm kính: "Sao xe lửa ngừng lại thế này, đến Nam Kinh rồi hả?"
Tôi vỗ vào đầu anh ta: "Ngài luật sư, anh đã tỉnh ngủ chưa đấy. Hãy mở to mắt ra mà nhìn, Nam Kinh gì chứ? Chúng ta đến Thảo Đường rồi."
Anh ta đeo kính vào, nheo mắt quan sát bên ngoài cửa xe, nhanh chóng tỉnh ngủ, tếu táo nói mình đã ngủ mê. Shirley Dương chỉ nhắm mắt dưỡng thần mà không hề ngủ. Xe vừa dừng lại, cô ấy đã mở cửa xe, phụ tôi một tay để đỡ Tuyền béo đi xuống. Tuyền béo xua tay, bảo: "Tôi đâu phải là đàn bà con gái, chỉ là một vết thương nhẹ, mấy người cứ quan trọng hóa vấn đề. Anh đây chân tay vẫn cứng cáp như thường, sẽ tự mình đi xuống." Cậu ta vừa nói xong, bỗng trượt chân một cái, thiếu chút đã ngã vập răng xuống đường nhựa.
A Tùng không xuống xe. Anh ta chỉ vào cây thông già ở bên kia đường, nói: "Ngôi nhà trước cửa có hai con sư tử bằng đồng chính là Thảo Đường. Ban ngày, người ta không cho phép xe tải vào nội thành, tôi đánh xe ra ngoại thành đỗ, tránh để sáng ra đã bị làm phiền. Ông lão gác cổng họ Lý, các vị cứ báo ra tên nhà thuốc Hạc Niên Đường là tự nhiên sẽ có người đón tiếp." Nói xong, anh ta nhấn chân ga, lái chiếc xe cùng với tiếng máy nổ ồn ào dần biến mất vào trong bóng đêm.
Nửa đêm, trên đường không có bóng dáng một ai khác, bốn người chúng tôi trơ trọi đứng bên ngoài bức tường gạch, giống hệt như đang lạc vào một cõi không người. Tôi ngẩng lên nhìn mi cửa Thảo Đường, bốn chữ "Lâm gia Thảo Đường" viết trên một tấm hoành phi sơn son theo thể chữ triện, nét bút sắc sảo tự nhiên không trói buộc. Trên cánh cửa chính bằng sắt đen xì có một ô cửa nhỏ với độ lớn vừa phải, nhìn là biết tác dụng của nó là để tiện cho khách gọi người gác cổng. Hai bên cửa chính Thảo Đường đặt hai con sư tử bằng đồng, cao ngang thắt lưng, béo tròn trùng trục, một con giẫm chân lên quả cầu, một con ngậm con nhỏ, trông rất hung dữ.
Tuyền béo đề xuất ý kiến bỏ trốn luôn, bởi dù gì cũng đã vào được nội thành, kiếm một nơi tá túc rồi tìm Răng Vàng tra cho rõ đầu đuôi mọi chuyện mới là quan trọng nhất. Tôi bảo, đến thì cũng đã đến rồi, ít ra chúng tôi cũng phải vào nhà người ta nói câu cảm ơn rồi mới đi, nếu không sau này truyền ra ngoài, người ta lại bảo người của Nhất Nguyên Trai ngay cả phép lịch sự tối thiểu cũng không có, thế thì có khác gì là bôi tro trát trấu vào mặt chú Tiết đâu!
Shirley Dương đồng ý với cách nghĩ của tôi: "Giờ lão Hồ đang có tên trên lệnh truy nã, chúng ta lại chưa tìm được chỗ cố định nào ở Nam Kinh để mà tá túc cả. Tốt hơn hết là cứ tạm ở lại nhà họ Lâm để nghỉ ngơi lấy lại sức một thời gian, nghe ngóng tiếng gió bên ngoài rồi quyết định sau."
Tôi hỏi Bốn mắt có ý kiến gì không. Nào ngờ thằng ranh đó lại cúi đầu chổng mông nhìn con sư tử trước cửa, không biết đang hí hoáy làm cái gì đó. Tôi bước lại gần, nói: "Tượng đá vớ vẩn này có gì đáng xem đâu, hai con ở cửa chính Nhất Nguyên Trai chúng ta có kém cạnh gì đâu."
Bốn mắt gật đầu: "Tôi nghĩ mãi mà không hiểu, con sư tử này có tác dụng gì, tại sao ít nhất cũng phải đặt một con ở trước cửa vào."
Tuyền béo cười hề hề một tràng: "Một cái gì mà một, anh nói vậy có nghĩa là kiến thức quá hạn hẹp rồi. Từ xưa tới giờ, sư tử trấn trạch bao giờ cũng phải là một đôi, làm gì có chuyện chỉ có một con. Ví như hai con trước mặt chúng ta chẳng hạn, Bốn mắt anh có phân biệt được con nào là đực con nào là cái không?"
"Hả? Loại tượng này mà cũng phân ra đực cái sao?"
"Có gì là kỳ lạ đâu! Những tượng thế này bao giờ cũng đi liền một cặp, hơn nữa cũng không thể xếp chúng theo hàng dọc ở trước cửa được. Đoán mau đoán mau, con nào là con đực. Lão Hồ, cậu không được nhắc anh ta. Tớ đang giúp Bốn mắt mở mang kiến thức bằng phương pháp trực quan."
Tôi nói: "Tuyền béo, cả ngày cậu không có việc gì làm hay sao mà cứ sểnh ra là lại hành hạ bạn bè quốc tế như vậy. Tần Bốn mắt đã bao giờ nhìn thấy những thứ như thế này đâu, cái đồ lươn lẹo nhà cậu đừng có mà cố tình bắt bí người ta."
Shirley Dương cũng lần đầu tiên nghe nói tới sư tử trấn trạch, bất chợt nổi hứng, lom khom trước cửa chính Thảo Đường nghiên cứu cùng với Bốn mắt một lúc lâu. Sau cùng, hai thanh niên bất hạnh sinh ra và lớn lên ở nước Mỹ này phán như đinh đóng cột: "Lão Hồ, chúng tôi đã nghiên cứu kỹ rồi, con sư tử ngậm con trong mồm chính là con bố. Tôi đã từng thấy cách thức sư tử Châu Mỹ rèn con của mình, chúng cũng ngậm con trong mồm y như thế này rồi hất xuống sườn núi, sau đó để con chúng tự leo lên. Kiểu dạy dỗ nghiêm khắc như thế, con mẹ không bao giờ đành lòng làm."
Thấy hai người nói năng gãy gọn, phân tích hợp tình hợp lý, tôi thật sự không biết phải phản bác lại họ bằng cách nào.