Nửa đêm, nhìn Duy Sâm Trấn sôi trào, nhìn trấn dân kích động lớn tiếng hoan hô, Dương Lăng thở dài cảm khái.
Ở trong mắt người khác, mình xuất thân từ một gia tộc giàu có, là một gã thượng cổ gọi về sư thực lực không lường hết được. Trên đời này, chỉ có trong lòng mình rõ ràng tất cả.
Nếu không có thần bí Vu tháp, có lẽ bây giờ mình vẫn còn đang chơi điện tử, nếu không có vu thuật thần bí, có lẽ mình sớm bị ma thú trong Đặc Lạp Tư rừng rậm cắn xé thành mảnh nhỏ, nếu không có ma thú đại quân thì đừng nói trở thành lĩnh chủ ở thế giới xa lạ này mà sợ rằng ngay cả ăn no bụng cũng không thể.
Vu thuật là điều kiện sinh tồn cơ bản của mình, ma thú là chỗ dựa để mình phát triển, làm việc cẩn thận mới là vương đạo.
Đám người A Cổ Tô, Cổ Đức vô cùng hưng phấn nhưng hắn không để cho kích động làm cho mê muội.
Ở cái thế giới mạnh làm vua thua làm giặc này, nếu không có đủ thực lực thì sẽ chết nhanh hơn. Duy Sâm Trấn rất lớn nhưng trước mặt các đế quốc thế lực khổng lồ thì giống như một con kiến bên cạnh một con voi, thực lực không đáng để nhắc tới.
Chiếm giang sơn đã khó, mà giữ giang sơn càn khó hơn. Huống hồ mình chỉ mới nắm giữ một chút thế lực, đối mặt với các đế quốc đang nhăm nhe nhòm ngó và ở cái thế giới xa lạ này thì việc ra vẻ thấp kém để phát triển thực lực mới là lựa chọn tốt nhất.
Thành công nắm giữ Duy Sâm Trấn, nhưng chưa phải thắng lợi cuối cùng, còn không đến lúc yên tâm hưởng phúc, một cuộc sống mới vừa mới bắt đầu.
Nhìn thấy mọi người hưng phấn đi tới đi lui, Dương Lăng trong lòng vừa động, xoay người phân phó A Cổ Tô gọi Mục Nhĩ Bá Kỳ và Cổ Đức đến, chuẩn bị bàn bạc kế hoạch tiếp theo.
A Cổ Tô làm việc rất nhanh, không lâu sau đám người Mục Nhĩ Bá Kỳ, Cổ Đức đã nhanh chóng chạy tới. Hiểu được ý tứ của Dương Lăng, đều nói ra suy nghĩ của mình,
"Đại nhân, mặc dù đánh bại được viện quân của Ban Đồ đế quốc, thuận lợi khống chế Duy Sâm Trấn, nhưng thực lực của chúng ta vẫn không đủ. Cái khác không nói, quan khẩu A Lạp Sơn phải có 2000 binh lính trường kỳ canh gác, để tránh địch nhân thừa dịp mà tấn công vào.
Vội vàng từ quan khẩu A Lạp Sơn trở về, Tạp Tây nói ra lo lắng của mình. Sau khi Dương Lăng mang theo ma thú đại quân rút lui, phòng ngự của quan khẩu A Lạp Sơn ngay lập tức trở lên bạc nhược, bây giờ thái độ của Ban Đồ đế quốc còn chưa sáng tỏ, nếu bọn hắn phái đại quân đến đánh bất ngờ, vậy 800 tên binh lính ở quan khẩu A Lạp Sơn tuyệt đối không đủ nhét kẽ răng quân địch.
"Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng. Bây gipf duy trì hơn 1000 người đã cố hết sức, nếu lại tiếp tục chiêu mộ thêm binh lính, vậy lấy tinh tệ từ đâu ra?
" Lão quản gia Mục Nhĩ Bá Kỳ lớn tiếng phản đối.
Mấy ngày nay hắn đau đầu vô cùng, Duy Sâm tòa thánh trở thành Lĩnh chủ phủ cần phải chiêu mộ rất nhiều người. Tiền mỗi ngày đều tiêu như nước, thu chi rất mất cân đối. Nếu tiếp tục chiêu mộ binh lính, với tình hình thu vào không bù chi, vậy một ngày nào đó sẽ phá sản.
"Cổ Đức, ngươi có ý kiến gì không?
" Dương Lăng không có ý kiến gì, hỏi Cổ Đức đang có vẻ trầm ngâm ở bên cạnh.
Trầm ngâm một lát, Cổ Đức nói: " Đại nhân, mỗi ngày bây giờ đều tiêu nhiều lắm. Phải nghĩ biện pháp nhanh chóng khai thách và bán gỗ và quáng thạch ra ngoài, càng nhanh càng tốt
"
"Đúng, Dương Lăng, phai nhanh chóng khai thác tài nguyên của Đặc Lạp Tư rừng rậm, ở phương diện này, Bố lạp đức thương hội chúng ta có thể hỗ trợ rất nhiều"
Hải Nhi Bối Lý vô cùng đồng tình với đề nghị của Cổ Đức, Đặc Lạp Tư rừng rậm tài nguyên phong phú, nếu có thể độc quyền mua bán các loại tài nguyên, thì Bố lạp đức thương hội sẽ kiếm được rất nhiều tinh tệ. Một viên ma thú tinh hạch cấp thấp ở Duy Sâm Trấn chỉ bán được 100 tử tinh tệ, nhưng vận chuyển tới Lợi Văn Tát công quốc thì đã có giá là 1000 tử tinh tệ, lợi nhuận tuyệt đối rất khổng lồ.
Uống một ngụm trà hoa lài do Ngả Lỵ Ti dâng lên, Dương Lăng trầm ngâm suy nghĩ. Giai đoạn này phải chiêu mộ võ sĩ canh phòng quan khẩu A Lạp Sơn, phải thành lập một pháo đài vững chắc, cũng phải khai thách các loại tài nguyên của Đặc Lạp Tư rừng rậm. Nhưng là, không có sung túc nhân công, vậy hết thảy đều không thể nói chuyện.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenGGCó thể rất nhanh phát triển kinh tế của một địa phương hay không, ngân quĩ rất quan trọng, nhưng nhân công giá rẻ và sung túc lại càng không thể thiếu. Vào những năm 80, nếu không có rất nhiều dân công giá rẻ xuôi nam làm việc thì kinh tế duyên hải tuyệt đối không thể nào phát triển rất nhanh. Nếu Trung Quốc cuối thế kỉ 20 không có rất nhiều dân cư vậy việc cải cách và mở cửa sẽ gặp rất nhiều khó khăn.
"Chúng ta phải khai thác tài nguyên Đặc Lạp Tư rừng rậm trên quy mô lớn, cần phải có rất nhiều tinh tệ nhưng chúng ta càng phải cần có rất nhiều nhân lực
" Dừng lại một lát, Dương Lăng nói tiếp: "Không có lực lượng lao động sung túc, ai sẽ đi đào quáng cho chúng ta? Không có sung túc lao động ai sẽ đi săn bắn và đốn củi cho chúng ta?
"
Lực lượng lao động sung túc?
Sau một lát trầm tư, mọi người đều đồng ý với lời nói của Dương Lăng, nếu không có đủ lao động căn bản không có cách nào khai thác tài nguyên Đặc Lạp Tư rừng rậm với quy mô lớn. Nhưng mà Duy Sâm Trấn ở vị trí xa xôi hẻo lánh, vậy trong thời gian ngắn lấy đâu ra rất nhiều người lao động trẻ tuổi bây giờ?
"Duy Sâm Trấn mặc dù tài nguyên phong phú, nhưng lại xa xôi hẻo lanh, hơn nữa trên đường đi lại có rất nhiều bộ lạc thổ phỉ, nếu không phải không còn cách nào kiếm sống, có ai nguyện ý khổ cực trèo đèo lội suối đi đến sống ở đây?"
Lắc lắc đầu, Cổ Đức bất đắc dĩ thở dài một hơi, mọi người cũng phụ họa theo. Duy Sâm Trấn trước kia chỉ là một mảnh hoang mạc, chỉ có một tòa thành từ rất xa xưa, theo đám lưu dân đến đây trốn tránh thiên tai càng ngày càng nhiều, mới từ từ hình thành lên một thành trấn nhỏ. Nếu không có chiến tranh quy mô lớn và thiên tai thì có ai nguyện ý đi đến nơi đây sinh sống?
Các bộ lạc thổ phỉ nhiều không đếm xuể.
Mọi người đều thở dài, không tìm được cách nào tốt nhất, nhưng Dương Lăng nhờ lời nói của Cổ Đức thì trong lòng vừa động, nghĩ tới một cái chủ ý một tên trúng ba con chim.
Mặc kệ là từ Ban Đồ đế quốc đến Duy Sâm Trấn hay là từ Lợi Văn Tát công quốc đi đến Duy Sâm Trấn, trên đường đi đều có các bộ lạc sinh sống với số lượng khổng lồ. Rất nhiều bộ lạc bản xứ tình tình tàn bạo, lấy việc cướp đoạt để sinh sống, hoàn cảnh hỗn loạn, đe dọa nghiêm trọng đối với các thương đội đi qua. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho Duy Sâm Trấn mặc dù tài nguyên phong phú nhưng vẫn không thể phát triển được.
Phá hủy căn cứ của bọn họ, không chỉ có thể quét sạch các uy hiếp đối với thương đội, xúc tiến sự phát triển của Duy Sâm Trấn, mà còn có thể thu được rất nhiều nô lệ. Có lẽ, còn có thể nhân cơ hội tìm được không ít tinh tệ hoặc là một ít đặc sản có giá trị, một mũi tên trúng ba đích.
Mặc kệ đứng từ góc độ nào, việc xuất binh tiêu diệt các bộ lạc thổ phí hai bên đường tuyệt đối là một cuộc mua bán có lợi. Bởi vì thiếu nhân công, Dương Lăng đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Ma Thú Lĩnh Chủ.