Ma Thú Lãnh Chúa

Chương 239

Tìm hiểu rõ hoàn cảnh bên ngoài Tô Hoắc Nạp sơn cốc, vì đảm bảo an toàn, Dương Lăng khoanh chân ngồi xuống. Triệu Thú một sừng, Tà nhãn và Giác phong thú ra hộ thể, chỉ huy vài con Giác phong thú từ từ bay vào Tô Hoắc Nạp sơn cốc, chuẩn bị tìm hiểu rõ ràng tình huống khắp nơi trong Sơn cốc rồi đi vào.
Hoàn cảnh cửa vào Sơn cốc không khác gì ở xung quanh, mọc đầy bụi rậm thấp màu đỏ, nhưng vào trong Sơn cốc thì tình huống ngay lập tức khác hẳn.
Đất đỏ có thể thấy ở khắp nơi, và bụi cây màu đỏ, liếc mắt một cái thấy một mảnh đỏ bừng, vừa nhìn vô cùng quỷ dị. Quấn quanh không ít bụi cây là các dây leo, mặc dù chỉ to như ngón tay cái, mặt ngoài bóng loáng, nhưng bên cạnh bao trùm vô số gai nhọn.
Phía dưới mỗi một Trường đằng hầu hết đều có một ít hài cốt của động vật. Thông qua Giác phong thú dò đường, Dương Lăng thậm chí còn phát hiện một con sói đang co quắp, cả người toàn là vết thương sâu hoắm, cơ thể héo rút, giống như một cái xác khô.
Chẳng lẽ đây là Thực nhân đằng trong truyền thuyết?
Nhìn con Phong lang vết thương khắp người đầy lỗ thủng, lại nhìn vô số gai nhọn sắc bén của Thực nhân đằng, Dương Lăng trong lòng vừa động.
Thực nhân đằng cổ quái giống như con rắn cuộn xung quanh bụi cây, gai nhọn sắc bén hàn quang leo léo, vừa nhìn đã biết vô cùng sắc bén. Chỉ huy Giác phong thú bay đến lại gần, còn có thể nhìn thấy trên mặt gai nhọn mọc đầy các hấp quản tinh tế, vừa nhìn thấy giống như mạch máu của Hấp huyết biên bức.
Thực nhân đằng có rất nhiều nhánh như xúc tu, mỗi một nhánh bên ngoài đều nhẹ nhàng lắc lư trong không khí, gai nhọn sắc bén cũng theo đó mà rung động. Vừa nhìn giống như một con rết nhiều chân nằm trên cây, hoặc như một một con rắn độc cuộn vòng trên cây. Làm cho người ta một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.
Chẳng lẽ, Thực nhân đằng mọc đầy gai nhọn, chính là hung thủ chính thức khiến hung danh của Tô Hoắc Nạp sơn cốc lan xa?
Nghi hoặc, Dương Lăng chỉ huy vài con Giác phong thú rút ngắn khoảng cách với Thực nhân đằng, chuẩn bị cẩn thận quan sát. Song, ngay khi Giác phong thú chỉ còn cách Thực nhân đằng có hai bước, thì xuất hiện việc ngoài ý muốn.
Hô.
Một tiếng xé gió chói tai qua đi, Dương Lăng cảm giác một bóng đen léo lên trước mặt, lập tức một mảnh hắc ám. Vài con Giác phong thú hầu như đồng thời chịu phải công kích chết người, cơ bản là không kịp phản ứng.
Nhanh, thật sự là quá nhanh.
Ngay cả Giác phong thú có tốc độ rất nhanh cũng không kịp phản ứng, vậy tốc độ của đối phương nhanh như thế nào cũng có thể tưởng tượng được.
Khiếp sợ trôi qua, Dương Lăng không khỏi cảm thấy may mắn không hành động lỗ mãng. Bên trong Sơn cốc khắp nơi đều có Thực nhân đằng cổ quái, nếu không cẩn thận lâm vào vòng vây, với gai nhọn sắc bén và tốc độ nhanh như tia chớp của bọn chúng, tuyệt đối gặp rắc rối lớn. Có lẽ, ngay cả thời gian và cơ hội thi triển Thổ độn pháp thuật cũng không có.
Sách sách, trách không được ngay cả Hắc ám hiệp hội đều không dám dễ dàng đi vào thăm dò, thật lợi hại.
Hiểu được nguy hiểm bên trong Sơn cốc, Dương Lăng hiểu ra, rốt cuộc hiểu tại sao ngay cả Hắc ám hiệp hội thực lực cường đại cũng không dám dễ dàng mạo hiểm. Bụi cây có ở khắp nơi trong Sơn cốc, không ai có thể biết rốt cuộc trong Sơn cốc có bao nhiêu Thực nhân đằng. với công kích nhanh như tia chớp và sắc bén của chúng, sợ rằng không có bao nhiêu người có khả năng còn sống đi tới.
Sau khi tỉnh táo, Dương Lăng lại chỉ huy vài con Giác phong thú bay vào thám hiểm tình huống cụ thể. Lúc này, hắn cũng không dám chỉ huy Giác phong thú bay ở tầm thấp, chỉ là chỉ huy chúng nó bay thật cao trên không, cẩn thận quan sát tình huống bên dưới.
Tê.
Cảm giác được Giác phong thú bay trên không, Thực nhân đằng ở xung quanh vặn vẹo giống như con rắn. Phía sau rất nhanh cũng động đậy, phát ra một trận thanh âm cổ quái. Có chút thậm chí thi thoảng "Hô" lên một tiếng rồi dài ra, ý đồ muốn bắt lấy Giác phong thú xuống.
Sau khi quan sát, vì hiểu rõ thêm tình huống của Thực nhân đằng. Dương Lăng cẩn thận hạ dần độ cao của Giác phong thú, từ từ thử khoảng cách công kích của đối phương. Thậm chí, còn chỉ huy vài con Giác phong thú cùng nhau hành động. Một con phụ trách hấp dẫn sự chú ý của Thực nhân đằng, vài con khác thì phụ trách công kích. Một kích là lui, chuẩn bị từ từ tìm kiếm nhược điểm của đối phương.
Dù sao, trước không nói bên trong Sơn cốc còn có nguy hiểm khác hay không, ít nhất cũng phải nắm chắc đối phó được Thực nhân đằng công kích sắc bén, thì mới có cách đi vào trong thám hiểm. Nếu không, lỗ mãng thì không những không thể hoàn thành nhiệm vụ, mà có lẽ ngay cả mạng mình cũng mất.
Thực nhân đằng có dài có ngắn, trải qua một loạt thử nghiệm, Dương Lăng phát hiện khoảng cách công kích của chúng là năm mét, ngắn nhất là hai mét; cây lớn thì có hơn trăm nhánh, nhỏ thì cũng có hơn mười nhánh. Nếu không cẩn thận lâm vào vòng vây của chúng, không có chuẩn bị sung túc và thực lực cường đại thì tuyệt đối không thể sống sót.

Ngay khi Dương Lăng quan sát mất cả nửa ngày, chuẩn bị chỉ huy Giác phong thú xâm nhập Tô Hoắc Nạp sơn cốc hiểu rõ tình huống nhiều hơn, đột nhiên xa xa truyền đến tiếng hí của chiến mã, theo sát thi thoảng còn truyền đến tiếng bước chân loáng thoáng. Không lâu sau, một đám người từ phía sau một ngọn đồi đi đến.
Đám khách không mời mà đến đội ngũ vô cùng cường đại, có kỵ sĩ mặc trọng giáp, có xạ thủ cầm trường cung, có Ma pháp sư áo trắng nắm Ma pháp trượng trong tay.
Hơn 300 người. Cẩn thận nhìn, thì Kỵ sĩ, xạ thủ hay là Ma pháp sư trên quần áo đều có thuê hình chữ thập đặc trưng của Giáo Đình.
Đội ngũ nhân viên của Giáo Đình mặc dù đông đảo, nhưng ngoại trừ tiếng mệnh lệnh thì không có tiếng ồn ào nào. Đội ngũ chuyển động rất nhanh, Kỵ sĩ phụ trách mở đường và đoạn hậu, xạ thủ phụ trách cảnh giới, Ma pháp sư phụ trách áp trận. Phối hợp ăn ý, vừa nhìn đã biết đó là một đội tinh binh huấn luyện kỹ càng.
Sau một lát nghỉ ngơi và hồi phục bên ngoài Sơn cốc, đại quân Giáo Đình bắt đầu hành động, từ từ đi vào Tô Hoắc Nạp sơn cốc. Kỵ sĩ mở đường kéo mặt nạ xuống, Cung tiến thủ giơ cung đặt tên, Ma pháp sư ngâm nga một lát, cùng gia trì Ma pháp gia tốc cho Kỵ sĩ và Cung tiến thủ.
Chẳng lẽ, bọn họ cũng giống như Hắc ám hiệp hội, nghĩ rằng bên trong Sơn cốc có thể là Di tích cự long, chuẩn bị tiến vào thăm dò?
Đội quân Giáo Đình càng lúc càng gần cửa vào Sơn cốc, Dương Lăng trong lòng vừa động, thu liễm vu lực ba động trong cơ thể, chỉ chừa lại vài tia Tinh thần lực chỉ huy vài con Giác phong thú hành động. Chỉ huy chúng nó cẩn thận quan sát tình huống bên trong Sơn cốc, hành động của Giáo Đình đại quân và Thực nhân đằng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Mặc dù thông qua Giác phong thú đại khái hiểu được phương pháp công kích của Thực nhân đằng, nhưng thực lực của chúng như thế nào, Dương Lăng cũng rất rõ ràng. Vốn, hắn còn chuẩn bị hiểu rõ tình huống bên trong Sơn cốc, sẽ tự mình đi vào thử nghiệm uy lực của Thực nhân đằng, bây giờ có Giáo Đình Đại quân làm miễn phí, hắn tự nhiên mừng rỡ âm thầm quan sát.
Hắc hắc, xem bọn hắn làm thế nào tránh né công kích của Thực nhân đằng.
Nhìn Giáo Đình Đại quân càng lúc càng gần cửa Sơn cốc, Dương Lăng cười lạnh. Mặc dù hắn tiếp xúc không nhiều với Giáo Đình, nhưng trong sách sử của tinh linh hay Bán thú nhân đều có ghi lại sự dối trá và tàn bạo của Giáo Đình. Hiểu được bộ mặt thật của Giáo Đình, hắn tự nhiên sẽ không có hảo cảm đối với thế lực tôn giáo như vậy.
Theo Dương Lăng nghĩ, đông đảo Thực nhân đằng không hề buông tha vài con Giác phong thú trong không trung, vậy chỉ cần Giáo Đình Đại quân đi vào Sơn cốc, chúng nó tuyệt đối phát động công kích điên cuồng. Nhưng là, cảnh tượng tiếp theo khiến hắn trợn mắt há mồm.
Chi.
Một tiếng kêu cổ quái như từ chân trời truyền đến, trong không khí truyền đến một trận Năng lượng ba động khó hiểu, vô cùng lạnh giá, giống như một trận gió lạnh như băng thổi qua bên người.
Trong nháy mắt, đối mặt với Giáo Đình Đại quân đề phòng cao độ, Thực nhân đằng không chỉ không phát động công kích, ngược lại còn quỷ dị thu lại các nhánh đang vươn ra, giấu giếm các gai nhọn. Giống như là hiểu được không phải đối thủ của Giáo Đình Đại quân, co về phòng thủ như con rùa rụt cổ.
Kỳ quái, chẳng lẽ lũ Thực nhân đằng này còn có trí tuệ, hoặc là có một thủ lĩnh giống như Ma thú vương giả?
Nhớ tới tiếng kêu cổ quái và Năng lượng ba động khó hiểu khi nãy, lại nhìn cử động khác thường của Thực nhân đằng, Dương Lăng trong lòng vừa động, loáng thoáng cảm giác được một cỗ nguy hiểm mãnh liệt.
"Chủ giáo đại nhân, phía trước đã là Tô Hoắc Nạp sơn cốc, có muốn phái vài tên do thám tiến vào tìm hiểu tình hình cụ thể rồi mới đi vào không?"
Mặc dù không chú ý đến hành động dị thường của đám Thực nhân đằng, nhưng theo thói quen, Kỵ sĩ đội trưởng vẫn cẩn thận dừng chiến mã lại, quay đầu lại hỏi ý kiến Hồng y chủ giáo ở giữa đội ngũ.
Vừa nghe Kỵ sĩ đội trưởng nói vậy, Hồng y chủ giáo đang nhắm hai mắt lại từ từ mở to mắt. Nhìn hoàn cảnh xung quanh một cái, dừng lại một lát ở vị trí ẩn thân của Dương Lăng liền nhẹ nhàng gật đầu, ra hiệu cho Kỵ sĩ đội trưởng phái người đi tìm hiểu tình hình.
Không tốt, chẳng lẽ đối phương đã phát hiện ra hành tung của mình?
Thấy Hồng y chủ giáo ngồi trên chiến mã cố tình nhìn bụi rậm mà mình ẩn thân, Dương Lăng không hề nhúc nhích, kiệt lực thu liễm ba động của Vu lực và Tinh thần lực. Mặc dù không hề sợ hãi đám Giáo Đình trước mắt này, nhưng không đến vạn bất đắc dĩ, hắn tuyệt đối khôn muốn bại lộ hành tung.
Đường lang bộ thiền, Hoàng tước ở phía sau !
Để mặc cho Giáo Đình Đại quân xông vào Tô Hoắc Nạp sơn cốc, để cho bọn hắn và Thực nhân đằng cổ quái đại chiến, diệt trừ chướng ngại trên đường, hiển nhiên là lựa chọn tốt nhất. Một đường ẩn láu đi theo đối phương, khi bọn hắn và quái vật bên trong Sơn cốc lưỡng bại câu thương, thì mình có thể không mất sức lực nhân cơ hội đoạt được thành quả.
Được đội trưởng ra hiệu, vài tên do thám giục ngựa lao lên, chạy vài vòng quanh cửa Sơn cốc. Xác định không có Ma thú ẩn núp hoặc là nguy hiểm gì, phất tay ra hiệu cho đội ngũ phía sau không có nguy hiểm, không hề phát giác ra Thực nhân đằng quấn quanh bụi cây đang từ từ vặn vẹo, nhánh cây mọc đầy gai nhọn cũng khe khẽ run lên.
Được do thám chỉ dẫn, Giáo Đình Đại quân yên tâm hành động, nhanh chóng bước vào Tô Hoắc Nạp sơn cốc khiến người ta kinh sợ. Đi một đoạn đường thấy xung quanh không có động tĩnh, cả đám đều thấy dễ dàng hơn.
Có người đưa tay nghiêng mũ sắt lên, có người lấy bình nước trên lưng ngựa uống mấy ngụm, thậm chí còn có người và đồng bọn đùa cợt vài câu, không hề phát giác ra mặt đất xung quanh chui ra một ít thực vật màu xanh biếc, càng không chú ý đến việc chúng đang lén lút đến gần.
Ma Thú Lĩnh Chủ.

Bình Luận (0)
Comment