Tuy bị thương nặng, nhưng tốc độ của Thi vu vương vẫn rất nhanh, cướp đường mà chạy nên bỏ lại truy binh của các Thế lực lớn ở lại rất xa phía sau. Sau khi bị thương, cả Xu ky Bạch y giáo chủ, Hoàng mông diện võ sĩ Gia Tây Á hay trưởng lão Khắc Lỗ Y Phu tốc độ đều giảm sút, rốt cuộc không theo kịp hắn.
Mặc dù Xu ky Bạch y giáo chủ sớm phát tín hiệu cầu viện, nhưng cao thủ Giáo Đình có nhanh đến mấy cũng khó có thể chạy đến kịp. Nhìn bóng dáng càng ngày càng xa của Thi vu vương, trong lòng Xu ky Bạch y giáo chủ càng lúc càng trầm, không thể làm gì khác hơn là đặt hy vọng trên người Hắc long vương và Dương Lăng.
Các Thế lực lớn không theo kịp Thi vu vương, nhưng Dương Lăng lại thừa sức. Dọc trên đường đi, thi thoảng chỉ huy Hắc long vương phun ra vài ngọn lửa hoặc là Long tức, khiến cho Thi vu vương chạy như điên, cơ bản không cho hắn cơ hội lấy lại sức. Đuổi từ dãy núi Lạp Đạt Khắc đến quan khẩu A Lạp Sơn, đuổi Thi vu vương đang bị thương nặng như đuổi vịt chạy đến sa mạc Tây Bá Lợi Á.
Năng lực khôi phục của Thi vu vương rất mạnh, tình huống bình thường thì vết thương sẽ rất nhanh có thể tự động cầm máu. Nhưng vì Dương Lăng truy kích không ngừng, điên cuồng chạy đi, nên vết thương không ngừng vỡ ra, máu vẫn tiếp tục chảy.
Máu mất đi càng lúc càng nhiều, thể lực giảm xuống, sau hơn nửa ngày chạy như điên, tốc độ của Thi vu vương càng ngày càng chậm. Thật vất vả triệu một ít Vong hồn cản đường, nhưng cơ bản không đủ nhét kẽ răng của Hắc long vương.
Gặp được vài Sơn động, hắn vốn định chui vào lẩn trốn, không ngờ rằng Hắc long vương chưa chui vào thì trong nháy mắt lại nhào vào một đoàn Giác phong thú, Con nhện và Tự bạo biên bức. Không để hắn yên, giết không hết, thực lực giảm mạnh nên dù đem tất cả sức lực cơ thể cũng không làm được chuyện gì. Không thể làm gì khác hơn là tiếp tục chạy trốn.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - www.TruyenGGCứ như vậy, chạy trốn từ dãy núi Lạp Đạt Khắc đến sa mạc Tây Bá Lợi Á, chạy từ sáng sớm đến đêm khuya, Thi vu vương thử hết các biện pháp cũng không bỏ rơi được Dương Lăng. Đến cuối cùng, tình trạng kiệt sức thấy tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, đành ngừng lại,
"Ba" một tiếng tùy ý vứt nữ Ma pháp sư An Kỳ Nhi trong lòng ngực xuống đất, hít từng ngụm lớn.
Bày Cấm chế hay là?
Mặc dù Thi vu vương bị thương nặng, tình trạng kiệt sức. Nhưng Dương Lăng vẫn không dám khinh thường. Trầm ngâm một lát, triệu Hạt sư vương, Thú một sừng và Thiên diện huyễn điêu để cho chúng nó và Hắc long vương cùng nhau vây quanh Thi vu vương. Sau đó bày Cấm chế bên trong Không gian Vu tháp, và cắm thêm vài cây Mê điệt hương, chuẩn bị đem Thi vu vương chuyển qua Không gian Vu tháp bắt sống.
Lĩnh vực cường giả hệ Không gian?
Thấy Dương Lăng đang cưỡi trên lưng Hắc long vương quỷ dị biến mất, không lâu sau lại chui ra, Thi vu vương trong lòng càng thêm chấn động, càng không dám coi thường vọng động. Bởi vì tu luyện khó khăn, người tu luyện Ma pháp Không gian không nhiều lắm, có thể đạt đến Lĩnh vực cường giả càng hiếm có. Tuy nhiên, tu luyện trở thành Lĩnh vực cường giả hệ Không gian, thực lực sẽ vô cùng cường đại.
Vị Lĩnh chủ này rốt cuộc là ai, chẳng lẽ là Đại gia tộc từ xưa?
Nhìn Dương Lăng có thực lực cao siêu, Thi vu vương vô cùng đau đầu. Bây giờ ma lực của mình hầu như hao hết. Đừng nói là Cốt long mà ngay cả một bộ Cương thi cũng khó có thể triệu gia, trên mình lại bị thương nặng, tuyệt đối không phải đối thủ của Dương Lăng. Đánh không lại, chạy không thoát, làm sao bây giờ?
Thi vu vương thúc thủ vô sách, Dương Lăng không hề khách khí, sau khi bố trí thỏa đáng liền ngay lập tức chỉ huy Ma thú lao lên. Quần thể ảo thuật của Thiên diện huyễn điêu thật sự quá tiện dụng. Cho dù Hắc long vương, Hạt sư vương và Thú một sừng không tự mình ra tay, chỉ hơn 10 huyễn thể cúng khiến cho Thi vu vương đủ khóc không thành tiếng.
Thiên diện huyễn điêu thích nuốt tinh hạch của đám Ma thú, rất nhanh lấy được Năng lượng cần thiết để tiến giai. Chỉ cần tiến giai một cấp, vậy thực lực càng thêm kinh khủng.
Thân là Ma thú cấp chín trời sanh, bây giờ nó có thể biến ra năm huyễn thể từ mỗi bản thể, mỗi huyễn thể lại có hai mươi phần trăm tánh mạng và năng lực tấn công, phòng ngự, duy trì thời gian khoảng hơn 10 phút. Nhưng chỉ cần tiến giai đến Siêu giai Ma thú, các Năng lực có thể tăng lên gấp đôi, tiến giai đến mức cao nhất càng thêm kinh khủng, mỗi Huyễn thể hầu như sẽ có thực lực giống hệt như bản thể.
"Luyện huyết hóa ma"Nhìn Ma thú đang điên cuồng tấn công, Thi vu vương không thể không làm ra biện pháp cuối cùng. Đem Hắc khí bên ngoài cơ thể biến hóa thành hơn 10 con rắn nhỏ, phun một ngụm máu lên trên người chúng nó, chỉ huy chúng nó ngăn cản Ma thú khát máu. Lập tức lấy từ trong lòng ngực ra một bức Truyền tống quyển trục cuối cùng dùng để bảo vệ tánh mạng, chuẩn bị ngay lập tức thuấn di ra ngoài.
Mỗi một bức Truyền tống quyển trục, tất cả đều tốn vô số tài liệu trân quý hiếm có và tâm huyết, là bảo bối để bảo vệ tánh mạng. Không phải bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn lãng phí bức Truyền tống quyển trục cuối cùng này.
Hắn vốn định dùng bức Truyền tống quyển trục này để đối phó với Thần giai cường giả của Thái Luân đại lục truy sát, không ngờ rằng, vừa thoát khỏi phong ấn, đã gặp phải tên khắc tinh Dương Lăng, không thể không bỏ ra sử dụng.
"Hừ, Ma thú lĩnh. Ta nhất định sẽ quay lại"Sau một tiếng hừ lạnh, Thi vu vương dùng tia Ma lực cuối cùng kích hoạt Truyền tống quyển trục, trước khi đi còn hung hăng liếc mắt Dương Lăng, âm thầm thề, chỉ cần thực lực khôi phục hoàn toàn sẽ tự thân dẫn Vong linh Đại quân đến huyết tẩy Ma thú lĩnh. Không ngờ rằng, trong nháy mắt khi hắn thở dài một hơi, một chân đã bước vào Truyền tống trận, thì trước mắt lóe lên một mảnh bạch quang, lập tức đi đến một nơi xa lạ.
"Lĩnh vực?"Nhìn rừng rậm mênh mông, nhớ đến tình huống ở Địa hạ mê cung, Thi vu vương chấn động trong lòng, trong lòng càng ngày càng trầm trọng. Lần trước, còn có thể sử dụng Giác hồn xà miễn cưỡng phá giải Không gian lĩnh vực của Dương Lăng, bây giờ đang trong tình trạng kiệt sức, Ma lực hao hết, làm thế nào bây giờ?
Hít vào một hơi thật sâu, hắn quyết định ngồi trên mặt đất, tận dụng thời gian cố gắng khôi phục thực lực. Nhưng ở bên trong Lĩnh vực cổ quái này chịu hạn chế khắp nơi, cả nửa ngày cũng không hấp thu được một tia Ma lực, không biết là do bị thượng nặng, hay là vì kiệt sức mà mắt càng ngày càng lạnh.
Chết tiệt, trong không khí có độc.
Tựa ở trên thân cây cố gắng chống chọi cơn buồn ngủ, Thi vu vương bản năng cảm giác có điều không ổn, dùng sức mở hai mắt. Làm một gã Thi vu, ngoại trừ Vong linh Ma pháp, hắn cũng là cao thủ dùng độc. Nhưng hắn đến bây giờ chưa tiếp xúc qua loại kịch độc không màu không bị khiến cho người ta mơ màng buồn ngủ thế này.
"Chi."Trong khi hắn đang âm thầm kêu khổ, thì ở cách đó không xa truyền đến một trận tiếng kêu kỳ quái, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một đoàn con nhện lông đỏ như thủy triều lao đến.
Kinh hãi, mặc dù biết rõ rất có thể là ảo ảnh, nhưng Thi vu vương vẫn phải cắn răng chạy như điên. Không ngờ rằng, vừa mới nhảy vào rừng rậm ngay lập tức đã gặp phải một đám Giác phong thú tốc độ rất nhanh, trúng vài cây châm độc cả người tê dại, cố gắng chạy trốn thì không bao lâu sau lại gặp phải một đám Thực nhân đằng khó lòng phòng bị.
Thật thật giả giả, giả giả thật thật.
Có khi, Thi vu vương nghĩ rằng Con nhện hoặc là Giác phong thú trước mắt là ảo ảnh, khinh thường lại bị cắn mất một miếng thịt, có khi hắn vô cùng cẩn thận, không tiếc hao phí thể lực đi vòng qua, quay đầu nhìn lại, thì phát hiện đám Ma thú cản đường lại hóa thành không khí biến mất, thế mới biết là ảo ảnh.
Ma thú rậm rạp, rừng rậm nguyên thủy rộng lớn, ngửi được chất độc khiến hắn mơ màng buồn ngủ, cạm bẫy khó lòng phòng bị.
Sau nửa ngày chật vật chạy trốn, Thi vu vương thật sự không chịu nổi nữa,
"Ba" một tiếng ngã nằm sấp trên mặt đất. Đầu tiên là bị thương nặng do các Thế lực lớn toàn lực đối phó, tiếp theo bị Dương Lăng truy sát vài trăm dặm, cuối cùng lại bị hành hạ trong Không gian lĩnh vực quỷ dị này, hắn thật sự không thể duy trì được nữa.
Trên người đầy vết thương, tình trạng kiệt sức, mà ngay cả tinh thần cũng vì lẫn tránh truy sát mà suy sụp. Cho dù thấy một Con nhện lấy móng vuốt mọc đầy lông sờ sờ lên người cũng không động đậy, hai mắt càng ngày càng nặng, ý thức càng ngày càng mơ hồ. Mơ mơ màng màng, hắn cảm giác có một ngón tay đặt trên trán mình, theo sát là truyền đến một cảm giác lạnh lẽo.
Tiêu hao thể lực của Thi vu vương, đánh hỏng tinh thần của hắn, Dương Lăng không tiếc hao tổn Vu lực và Tinh thần lực đem hắn thuần hóa. Người có Linh hồn càng cường đại càng khó thuần hóa, không những không có cách nào thuần hóa, mà rất có thể bị pháp thuật cắn trả. Chỉ khi đối phương bị đe dọa tính mạng, hoặc ý thức mơ hồ, thì lực cản với việc thuần hóa mới giảm đi.
Năng lượng Linh hồn của Thi vu vương rất mạnh, mạnh hơn Thú nhân tế tự Áo Cổ Tư Đô rất nhiều lần. Tuy nhiên, thân thể bị thương nặng, trúng phải Mê điệt hương, thêm vào đó tinh thần suy sụy, hắn không có cách nào ngăn cản lực lượng thuần hóa.
Thi vu vương tồn tại hàng ngàn ngàn năm, trí nhớ trong đầu rất khổng lồ và phức tạp. Mặc dù rất tò mò hắn vì sao liều chết cũng muốn thông qua Thời không cái khe, từ Vong linh vị diện đi đến Thái Luân đại lục, nhưng ngay lập tức Dương Lăng cũng chỉ có thể từng chút một thăm dò trí nhớ của hắn. Sau khi trừ bỏ Cấm chế, nhìn nữ Ma pháp sư An Kỳ Nhi đang hôn mê, không khỏi nhăn trán nhíu mày.
Sau một hồi truy sát, Thi vu vương thương tích đầy mình, tù binh An Kỳ Nhi trong lòng ngực hắn cũng không tốt hơn là bao. Không những bị trúng Thi độc, còn bị thương không nhẹ, áo Ma pháp màu trắng đã sớm bị máu nhiễm hồng. Có lẽ vì hoảng sợ quá mức, hoặc là ra mất máu quá nhiều hoặc là Thi độc ăn mòn, sắc mặt tát nhợt, hôn mê bất tỉnh.
Hủy thi diệt tích hay là?
Lắc lắc đầu, Dương Lăng ôm nàng đến bên Hồ, nhẹ nhàng cởi bộ quần áo đẫm máu trên người nàng, chuẩn bị cầm máu rồi trừ Thi độc trong cơ thể nàng.
Nhìn những giọt nước mắt của Tiểu mỹ nhân, hắn không khỏi nhớ đến Tiểu nha đầu Ngả Lỵ Ti, cũng xinh đẹp động lòng , và trông rất đáng thương.
Ngoài ra, Tiểu mỹ nhân có địa vị cao quý, cứu nàng một mạng có lẽ có thể đạt được rất nhiều chỗ tốt. Hiện nay nàng đang hôn mê, cũng không cần lo lắng nàng tiết lộ bí mật mình thuần hóa Thi vu vương.
Cởi áo ngoài của Tiểu mỹ nhân, hai núm vú nhọn hiện lên trước mặt Dương Lăng, đầu ngón tay lơ đãng vuốt qua phần da thịt bóng loáng nhẵn nhụi trắng như tuyết dưới cổ nàng.
Mùi máu không ngăn được mùi hương xử nữ say lòng người, nội y mỏng manh bên trong không thể che được gò bồng đảo mê người. Thêm vào đó là hai chân thon dài trắng như tuyết và chiếc bánh bao nhỏ thấp thoáng, ngược lại càng khiến con lợn Sa La Trư trong lòng như muốn trổi dậy.
Đem Thánh nữ Giáo Đình thuần hóa thành một Nữ nô vâng lời?
Nhìn da thịt trắng như tuyết của An Kỳ Nhi, thân thể hấp dẫn và khuôn mặt xinh đẹp của nàng, nghĩ đến cái cảm giác đặt Thánh nữ cao quý, thuần khiết nhất dưới thân, trong lòng Dương Lăng đột nhiên nghĩ đến một cái ý niệm tà ác.
Ma Thú Lĩnh Chủ.