Ma Thú Lãnh Chúa

Chương 417

"Đại nhân, đại nhân….."
"Dương đại ca….."
Nhìn thấy thân ảnh Dương Lăng khiến đám Thi vu vương, Hắc long vương đều mừng rỡ như điên chạy tới, trong đó có cả mỹ nhân ngư Y Phù Lâm hai mắt giờ đây đã đỏ bừng.
Sau lúc Dương Lăng bị lão pháp vương điên cuồng kéo xuống huyệt động sâu thẳm kia Thi vu vương, Bố Luân Đặc cả đám đã nghĩ mọi cách mong giải cứu cho Dương Lăng. Thế nhưng sau đó huyệt động chợt khép lại, mặt đất ở đó cứng rắn vô cùng, đào sâu ba thước còn phát hiện tầng dưới tất cả đều là khối khối cự thạch cứng rắn, căn bản không hề có huyệt động gì, quỷ dị vô cùng.
Khổ cực nửa ngày mà không có kết quả gì khiến trong lòng mọi người đều có dự cảm không lành. Sắc mặt cả đám Thi vu vương, Y Mặc Đặc đều ngưng trọng, một lời không nói chỉ điên cuồng đào xới mảnh đất cứng rắn dù chỉ dùng tay để đào; mỹ nhân ngư Y Phù Lâm cũng lo lắng nắm chặt cây Tánh mạng quyền trượng, nhớ tới âm dung tiếu mạo (tiếng nói nụ cười) của Dương Lăng mà hai mắt đỏ bừng chỉ có thể yên lặng cầu khẩn cho hắn.
Những thứ lão pháp vương mang trên người tuyệt đối đều là bảo bối không thể bỏ qua, giờ không lấy được truyền tống môn nên các thế lực lớn đều chuyển sang nhìn Tánh mạng quyền trượng đầy hứng thú.
Y Phù Lâm nhanh tay nhanh mắt liền ôm chặt Tánh mạng quyền trượng vào ngực nhưng vẫn bị bọn họ vây lại, đại chiến có lẽ sắp xảy ra. Cuối cùng, nếu không phải Thi vu vương dẫn ma thú đại quân hết sức bảo vệ, nếu các thế lực lớn không nghĩ tới Dương Lăng thì nàng tuyệt đối không cách nào giữ được Tánh mạng quyền trượng.
Nguyện vọng của mình đã đạt được nhưng không ngờ ân nhân hết lòng bảo vệ mình lại…..
Chạy ra khỏi lăng mộ dưới đất đồng thời thấy đám dong binh cùng mạo hiểm giả đều nhanh chóng đi ra mà vẫn không thấy bóng dáng Dương Lăng trong lòng Y Phù Lâm đã thắc thỏm không yên, sắc mặt đám Thi vu vương, Hắc long vương cũng đều trầm xuống. Mặc dù trong lòng không muốn thừa nhận, nhưng ai cũng hiểu ngầm trong tình huống đó Dương Lăng cũng không có khả năng sống sót.
Không ngờ, trong phút lăng mộ sắp hoàn toàn chìm xuống thì kỳ tích xuất hiện !
"Hắc hắc, lão pháp vương vốn định kéo ta xuống chôn cùng, nhưng sau lại chê ta quá nghèo nên lại để ta đi ra !" Thấy mọi người mừng rỡ, Dương Lăng cười cười giải thích.
Lần này mặc dù thiếu chút nữa chết trong tay lão pháp vương điên cuồng nhưng cũng nhân họa đắc phúc kiếm được vô số chiến lợi phẩm. Truyền tống môn cùng Đại địa giới chỉ tự nhiên không cần nhiều lời, chỉ riêng số bảo thạch cùng cực phẩm thủy tinh mà lịch đại lão pháp vương tích tụ đã là một số tài sản đủ cho hắn tiêu dùng hết đời, nếu toàn bộ đổi thành tử tinh tệ có lẽ đến đời cháu chắt chút chít cũng không tiêu hết ! <đốt chục con ferrari, đơn giản>
"Dương Lăng huynh đệ, rốt cục sau khi bị kéo xuống rồi đã xảy ra chuyện gì ?" Thấy Dương Lăng thuận lợi thoát thân đám Khắc Lỗ Y Phu trưởng lão cùng Tư Đồ Á Đặc không hẹn mà cùng đi tới, khéo léo hỏi về chuyện lão pháp vương, đối với truyền tống môn rõ ràng là vẫn vô cùng thèm muốn.
"Ai, nói ra quả là mất thể diện !" Đối với ý tứ trong lời của Khắc Lỗ Y Phu trưởng lão Dương Lăng hiểu rất rõ nhưng chỉ lắc đầu nói: "Không ngờ bị lão pháp vương kéo xuống huyệt động đó rồi ta còn chưa kịp phản ứng đã va đầu vào một khối đá. Khi tỉnh lại mới phát hiện trong lúc vô tình đã rơi trúng trên một tảng đá, bên cạnh chính là huyệt động sâu không lường được, có lẽ lão pháp vương đã rơi xuống đó rồi. May rằng lúc lăng mộ chìm xuống cạnh tảng đá lộ ra một cái khe. Nếu không, nói không chừng đã bị chôn cùng lão già điên kia rồi !"
Căn cứ trí nhớ của lão pháp vương, truyền tống môn là vũ khí cường đại nhất trên người lão giả thần bí ở thần ma mộ tràng năm đó, không những có thể tùy thời ra vài thần ma mộ tràng mà còn có lực công kích cường đại, có điều lịch đại lão pháp vương đều không thể tìm ra cách sử dụng. Bảo bối tốt như vậy nếu do các thế lực lớn đoạt được từ tay lão pháp vương thì Dương Lăng cũng không ngại cùng sử dụng với bọn họ. Thế nhưng, chính mình mạo hiểm tính mạng, cửu tử nhất sanh mới chiếm được, tự nhiên sẽ không dễ dàng khoe ra.
Vẫn rơi xuống ?
Ngẫm lại tinh thần lực căn bản cũng không thể dò xét tới đáy huyệt động, cả đám Pháp Ân và Khắc Lỗ Y Phu trưởng lão đều lắc đầu cười khổ. Lăng mộ dưới đất cơ quan trọng trọng, khắp nơi đều là cạm bẫy, huyệt động trong nháy mắt đã khép lại đầy quỷ dị, ngay cả một vết nứt cũng không thấy thì biết tìm lão pháp vương ở đâu ! Huống chi lăng mộ dưới đất bây giờ đã hoàn toàn chìm xuống biến thành một hồ nước lớn, muốn tìm lão pháp vương sợ rằng còn khó hơn việc trực tiếp tê phá không gian !
Nhiệm vụ đã hoàn toàn thất bại !
Vẻ Pháp Ân cùng Khắc Lỗ Y Phu trưởng lão đều buồn bã, lần này, bọn họ xuất động rất động tinh duệ, quyết tâm tranh đoạt truyền tống môn trong truyền thuyết . Không ngờ, thật vất vả mới có được cơ hội nhưng lại bị lão pháp vương lừa tới huyệt động kia, dù phải chịu thương vong thảm trọng mà vẫn không có thu hoạch !
"Dương Lăng huynh đệ, kế tiếp cần tăng mạnh phòng ngự trên lãnh địa, nếu có gì khó khăn có thể tới sống ở Hỏa thần sơn một thời gian !" Nhìn hồ nước cách đó không xa Pháp Ân hiểu đã không có hy vọng tìm được truyền tống môn nên chỉ lắc đầu rồi quyết định nhanh chóng trở về phục mệnh.
Thế nhưng, lần này mặc dù không hoàn thành nhiệm vụ nhưng lại một lần nữa thấy được bản lãnh của Dương Lăng, cũng nhờ ma pháp truyền tống trận mà hắn đã chuẩn bị trước mà tránh được một kiếp đồng thời thiếu hắn một nợ ân tình. Là một lão hồ ly, lão hiểu sau khi Giáo đình biết được tin tức rồi tuyệt đối sẽ không bỏ qua, cho nên trước khi đi còn nhắc nhở Dương Lăng .
"Pháp Ân đại nhân, yên tâm đi, ta sẽ không khách khí !" Nghĩ tới Giáo đình sắp đến trả thù, Dương Lăng đành miễn cưỡng cười cười.
Mặc dù có một chút giao tình, nhưng nếu không có ích lợi gì thì Pháp Ân cùng Hỏa thần môn tuyệt sẽ không vì mình mà xung đột cùng Giáo đình cường đại. Có thể cho mình một lời hứa, khi mình không còn đường lui tới đó tị nạn đã rất tốt rồi.
Nếu không, dứt khoát đem truyền tống môn ra làm điều kiện để các thế lực lớn hỗ trợ đối phó với Giáo đình ?
Nhìn mọi người đều đang chuẩn bị rời đi, ngẫm lại mục đích chính của bọn họ, Dương Lăng trong lòng thầm tính nhưng sau một lát chần chờ lại bỏ qua ý niệm này trong đầu.
Truyền tống môn thật sự là quá trân quý, nếu tin tức này truyền ra tuyệt đối sẽ dẫn tới vô số cường giả mưu đồ bất chính. Cho dù Hắc ám hiệp hội cùng Ba Lý Ma Nhĩ gia tộc các thế lực lớn phái trọng binh bảo vệ sợ rằng cũng khó mà ngăn cản dã tâm của mọi người đồng thời cũng khiến lãnh địa lưu lại ẩn hoạn vô cùng. Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - http://truyenggg.com
Ngoài ra, Giáo đình thực lực cường đại, thời khắc mấu chốt các thế lực lớn có thể vì truyền tống môn mà trở mặt với Giáo đình đang điên cuồng trả thù hay không vẫn không thể chắc được. Đã như vậy, còn không bằng cố gắng nghiên cứu những huyền bí của truyền tống môn cùng Đại địa giới chỉ, nhanh chóng đề cao thực lực của mình!
Mặc dù Giáo đình thực lực cường đại, nhưng Dương Lăng tin rằng chỉ cần bày cấm chế, bày trọng trọng mai phục cạm bẫy, cũng không phải là không thể đối kháng với Giáo đình. Nếu thật sự không được, hắn còn có thể đưa mọi người chuyển ra đảo ngoài biển tạm lánh danh tiếng, hoặc là dứt khoát chuyển vào vu tháp không gian.
Cùng Dương Lăng khách sáo vài câu rồi đám Pháp Ân cùng Khắc Lỗ Y Phu trước sau dẫn đám thủ hạ còn lại nhanh chóng rời đi, những dong binh cùng mạo hiểm giả sống sót cũng nhanh chóng rời đi. Có người may mắn kiếm được vài viên bảo thạch, thủy tinh, cũng có người ngoài một thân vết thương chẳng thu được chỗ tốt gì.
Thấy các thế lực lớn đều rời đi, Dương Lăng trầm ngâm một lát sau nói: "La Cách, phái người kiểm tra ma pháp Truyện tống trận có vấn đề gì không rồi nghỉ ngơi vài canh giờ sau đó chuẩn bị quay về Gia Bá Lợi !"
"Rõ !"
Thi vu vương La Đức Lý Cách Tư lĩnh mệnh đi liền. Là một Thi vu vương từng uy phong bát diện tại Vong linh vị diện nếu luận về năng lực bài binh bày trận hắn còn mạnh hơn so với Dương Lăng. Mặc dù tính cách có điểm biến thái, thẩm mỹ quan lại cùng người khác bất đồng nhưng một khi nhận lệnh vẫn chưa từng khiến Dương Lăng thất vọng.
"Dương đại ca, đừng nhúc nhích, ngươi bị thương !" Thấy sắc mặt Dương Lăng tái nhợt lại có vết máu nên mỹ nhân ngư Y Phù Lâm liền niệm vài câu chú ngữ, thi triển Hồi phục thuật. Ngay lập tức một mảnh ngân quang hiện lên khiến Dương Lăng cảm giác khỏe lên nhiều.
Liên tục sử dụng nhiếp vật cấm chế phạm vi rộng rồi lại không ngừng thuấn di chạy ra khiến vu lực cùng tinh thần lực trong cơ thể Dương Lăng đã gần cạn khô. Cho nên, dù lo cường giả của Giáo đình tới tấn công hắn cũng không thể không nghỉ ngơi vài giờ. Không ngờ, chỉ cần một lần Hồi phục thuật của mỹ nhân ngư đã khiến cho tinh thần lực của hắn khôi phục đến bảy tám phần, còn tốt hơn nuốt vài nắm ma thú huyết châu.
"Hắc hắc, không có việc gì, đây đều là máu lão pháp vương lưu lại thôi !" Tinh thần lực nhanh chóng khôi phục khiến thần thái Dương Lăng cũng tươi tỉnh hơn "Không ngờ, cùng là một Hồi phục thuật mà thi triển ở trong và ngoài lăng mộ lại có hiệu quả khác nhau như vậy !"
"Chỉ cần là nơi có nước thì hải tộc chúng ta mới là lực lượng cường đại nhất. Dương Lăng, lại đây, ta giúp ngươi tẩy vết máu trên người đi !" mỹ nhân ngư Y Phù Lâm vừa nói vừa lấy một chiếc khăn trắng tinh ra chạy đến bên hồ khẽ nhúng vào trong nước rồi nhẹ nhàng lau sạch vết bẩn trên quần áo Dương Lăng. Động tác ôn nhu, nhẹ nhàng lại còn mang theo một tia ngượng ngùng đặc hữu của nữ nhân.
Vóc người lả lướt của nàng như ẩn như hiện dưới bộ y phục màu trắng, có lẽ vì vẫn khẩn trương hoặc vì phải đi tới đi lui mà hai gò bồng đảo thỉnh thoảng lại khẽ rung lên. Dưới làn xuân phong khẽ thổi, mái tóc dài bay tung theo gió, dưới làn nước trong hồ chợt hiện ra một hình ảnh tuyệt trần. Núi xanh nước biếc, mỹ nhân áo trắng xinh đẹp thoạt nhìn đã mê người.
Thấy hai người kia thân mật đám Hắc long vương cùng hải tộc đều lặng lẽ tản ra.
"Sách sách, hảo hương, nước hồ thơm quá !" Nhìn mỹ nhân ngư ôn nhu bên cạnh, cảm nhận mùi hương xử nữ nhàn nhạt của nàng Dương Lăng cười cười rồi vờ hỉnh mũi hít sâu một hơi.
"Không thể, sao nước hồ lại có mùi thơm ?" Thấy ánh mắt của Dương Lăng nhìn mình khuân mặt Y Phù Lâm chợt đỏ bừng.
"Nếu là một đám dong binh đứng ở chỗ này, hồ nước đương nhiên không có mùi; nhưng tiểu thư Y Phù Lâm xinh đẹp của chúng ta đứng ở đây, hồ nước cũng rất thơm !" Thấy Y Phù Lâm xấu hổ mặt đỏ lên, Dương Lăng cười cười một lát sau mới nói: "Hay là đặt tên hồ nước này là Hương hồ nhé !"
"Không được, tên đó khó nghe lắm!" Hiểu rằng Dương Lăng vừa nói giỡn với mình Y Phù Lâm lớn tiếng phản đối.
Ngẫm lại chỗ quan tài thủy tinh chưa kịp thu lấy Dương Lăng nghĩ lại rồi tiếp : "Được, vậy gọi là Thủy tinh hồ đi !" Sau đó hai người không ngừng cười nói ở đó.
Tương truyền, mỗi lần trăng tròn có thể nhìn thấy một cung điện thủy tinh dưới đáy nên đã hấp dẫn không ít du khách tới.
Ma Thú Lĩnh Chủ.

Bình Luận (0)
Comment