Ma Thú Lãnh Chúa

Chương 476

Sợi dây leo trong tay lão thái bà trông có vẻ rất thô, xanh xanh đỏ đỏ, thoạt nhìn cứng chắc vô cùng nhưng thông qua vu lực lặng lẽ phát ra đem một đoạn chấn nát, hiểu được vật này không gây uy hiếp gì được với mình nữa, Dương Lăng quyết định tương kế tựu kế, để tùy ý đối phương cột chặt mình lại.
Mang Dương Lăng bị cột chặt đến một tiểu phòng phía sau, kiểm tra lại sợi dây đang cột hắn, lão thái bà hài lòng gật gật đầu, xoay người phân phó tiểu cô nương, " Lộ Tây, nói cho mọi người trong bộ lạc, ngày mai khi sắc trời vừa tối thì chúng ta hành động, không muốn chết ở chỗ này thì lo chuẩn bị cho sớm."
"Nhưng, nãi nãi, vậy Vưu Lý tiên sinh hắn…." nhìn Dương Lăng trúng độc cả người vô lực, lại bị cột chặt như vậy, Lộ Tây mặt cười ửng đỏ, tựa hồ có chút áy náy, hoặc là bất đồng ý kiến đối với cách làm của lão thái bà .
Nhìn Dương Lăng đang tuyệt vọng không thốt nên lời, lại nhìn đứa cháu gái thiện lương, lão thái bà lạnh lùng cười cười " nếu không giao hắn ra, ngày mai thổ bạt thử đòi người thì phải làm sao? Ba năm trước đây chỉ chậm một chút đã bị chúng nó giết tại chỗ hơn mười người, lần này nếu đòi mà không có, sợ rằng không chỉ đơn giản mười người chết thế đâu"
Lão thái bà vừa nói vừa mạnh mẽ mang Lộ Tây thiện lương đi ra ngoài, phân phó nàng truyền lệnh xuống, để cho tộc nhân chuẩn bị tốt cho việc thoát khỏi Ô Lạp Nhĩ sơn mạch. Sau đó khẩn trương đứng lên, động tác mặc dù không nhanh nhưng đều có đạo lý, không quan tâm vật đó là vật gì, chỉ lấy đi vật nhỏ , gọn nhẹ, có thể gói gém. Ngay cả tổ thượng truyền lưu cũng vứt một bên. Thái độ quyết đoán vô cùng, không hổ là một lão vu bà âm hiểm. Lão thái bà chạy qua chạy lại nhưng Dương Lăng chỉ nhắm mắt dưỡng thần. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Thổ bạt thử vương ở Cái Nhĩ Á sơn, không hiểu tiến giai đến mức độ nào rồi ?
Hiểu được sự bất hạnh mà bộ lạc của lão thái bà gặp phải, hắn nghi vấn trùng trùng. Nếu nói bắt những tráng đinh , thợ săn nam tính hoàn hảo, tuổi trẻ sức lớn thì còn có thể giải thích là dùng họ để làm lao động, sai bảo. Nhưng còn bắt luôn cả nam đồng nhỏ tuổi cùng lão nhân bảy, tám mươi tuổi thì trong thời gian ngắn, có nghĩ bể đầu hắn cũng không hiểu nổi mục đích của thổ bạt thử vương là gì.
Bận rộn đến nửa đềm, những phụ nữ trong sơn cốc đều chìm vào mộng đẹp, bảo trì sức lực chuẩn bị cho việc trốn chạy ngày mai. Song trong đêm khuya thanh tĩnh thì bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân khe khẽ, rất nhanh. Tiểu cô nương Lộ Tây nhẹ nhàng đi đến.
"Vưu Lý tiên sinh, Vưu Lý tiên sinh…." Khe khẽ đánh thức Dương Lăng đang làm bộ ngủ say dậy, tiểu cô nương từ trong ngực lấy ra một bình nước suối chứa đầy chất lỏng " đây là giải dược, chỉ cần uống một ngụm là ngươi có thể khôi phục khí lực, ta sẽ giúp ngươi cắt đứt sợi dây này"
Đúng là một tiểu cô nương vừa xinh đẹp lại vừa thiện lương.
Nhìn giải dược trong tay Lộ Tây, lại nhìn đôi mắt trong veo của nàng đang mở to nhìn mình, Dương Lăng rất ngoài ý muốn. Mặc dù biết tiểu cô nương này rất thiện lương, đối với hành động của lão thái bà có ý kiến, nhưng cũng không tưởng được rằng canh ba nửa đêm nàng lại đến cứu mình.
" Ta nếu trốn khỏi đây, vậy thì các ngươi làm sao đối phó với thổ bạt thử đáng sợ?" nhìn Lộ Tây thiện lương, Dương Lăng cười cười. Lão thái bà luyện chế kịch độc có thể khiến người ta mau chóng cả người vô lực, nhưng do chuẩn bị kĩ nên hắn đã sớm hóa giải. Giải dược trong tay tiểu cô nương đối với người thường có lẽ rất trân quý, nhưng đối với hắn mà nói không có ý nghĩa. Về phần sợi dây dày như ngón cái đang trói mình lại càng không có uy hiếp.
"Việc này… ta…"
Nghe Dương Lăng nhắc nhở, Lộ Tây giật mình nghĩ đến khốn cảnh của tộc nhân, sắc mặt tái nhợt, nhất thời không làm sao thì tốt. Nàng không hy vọng Dương Lăng bởi vì vô duyên cớ mà bị thổ bạt thử bắt đi, nhưng cũng không hy vọng bị thổ bạt thử đại khai sát giới, tùy ý giết hại tộc nhân vốn đã rất ít.
"Như vậy đi, ngươi để giải dược trong ngực áo ta. Với sợi dây này thì không cần lo, khi tới ổ của thổ bạt thử ta sẽ có cách". Nhìn Lộ Tây khó khăn, Dương Lăng nhàn nhạt cười, nếu uống hết giải dược này, rồi lại cắt đứt dây trói, vậy kế hoạch tương kế tựu kế của mình làm sao thực hiện được.
"Lộ Tây, đã trễ thế này còn đến đây làm gì?"
Ngay khi tiểu cô nương đang không biết làm thế nào thì lại nghe giọng nói âm trầm của lão thái bà truyền đến. Lộ Tây kinh hoảng vội nhét giải dược vào túi trước của Dương Lăng, lập tức thu hồi ngọn chủy thủ sắc bén. " Nãi nãi, trên núi gió lạnh như thế, ta mang bánh mì nóng đến cho Vưu Lý tiên sinh,"
" Hắc hắc, trước khi chết cho ăn no cũng tốt" Chống quải trượng đi vào, nhìn Lộ Tây đang đút bánh mì cho Dương Lăng, lão thái bà cười nhạt, làm như cố ý hoặc vô tình nhìn vào túi trước của Dương Lăng vài lần, tựa hồ phát hiện thấy bình giải dược, hoặc là cái gì cũng không phát hiện. Sau khi nhìn Dương Lăng ăn bánh mì xong liền phân phó cho tiểu cô nương đi ra ngoài, sau đó khóa cửa tiểu phòng lại.
Đúng là một tiểu cô nương thiện lương.
Sau khi nuốt bánh mì đen còn đang ấm xuống, nhớ đến nụ cười ngọt ngào cùng đôi mắt đen láy của Lộ Tây, Dương Lăng không khỏi nhớ đến Ngả Lỵ Ti đang ở cách mình hơn ngàn dặm. Nhớ tới lúc trước tại Duy Sâm Trấn lập nghiệp, được tiểu nha đầu này hầu hạ chăm sóc hàng ngày.
Một đêm rất nhanh qua đi.
Có lẽ do bận rộn chuẩn bị cho việc trốn thoát hoặc là bị lão thái bà quản lý nghiêm ngặt, đến khi mặt trời lên cao ba canh thì tiểu cô nương Lộ Tây cũng không có xuất hiện. Thẳng đến giữa trưa, theo từng trận tiếng hí rung trời, lão thái bà mới dẫn vài phụ nữ to lớn mở cửa đi vào.
" Mau mau mang hắn ra giao cho thổ bạt thử, sau đó nắm chắc thời gian, đợi đến khi sắc trời tối sầm thì men theo dòng suối nhỏ mà lao ra." Lão thái bà sắc mặt âm trầm, tay phải chống quải trượng run lên khe khẽ, tựa hồ cực kỳ khẩn trương. " Nhớ kỹ, buổi tối xuất phát trước tiên phải uống giải dược, nếu ai chết bởi kịch động thì chỉ có thể tự trách mình xui xẻo"
"Rõ, phu nhân." Vài người phụ nữ cùng sức kéo Dương Lăng ra ngoài, nhanh chóng đi đến miệng sơn cốc.
Bình thường xung quanh sơn cốc không có một thổ bạt thử nào nhưng bây giờ lại xuất hiện một đám lớn. Có con cả người đỏ bừng, có con béo múp, có con không nhúc nhích giống như thạch điêu. Cơ bản đều có thực lực tứ gia ma thú trở lên. Có kẻ sợ hãi mà than lên. Ở giữa có một đầu biến dị cự hình thổ bạt thử, phảng phất như một lão ô quy ngàn năm đang nằm trên đất.
Vứt Dương Lăng ra đất rồi mấy người kia nhanh chóng lui về sau. Rất nhanh đám thổ bạt thử tựa như một trận gió lớn chi chi quái khiếu ào đến vây quanh Dương Lăng, cắn quần áo hắn rồi kéo lên lưng con cự hình thổ bạt thử. Theo tiếng ra lệnh của tên cầm đầu, cự hình thổ bạt thử dưới sự hộ vệ của đông đảo thổ bạt thử, xoay người rất nhanh rời đi, như đằng vân giá vụ, càng chạy càng nhanh.
Thuần hóa con cự hình thổ bạt thử này, dùng để kéo xe cũng không tệ lắm.
Thuận theo tự nhiên nằm trên người cự thử, nhìn cảnh vật nhanh chóng trôi đi, Dương Lăng nghĩ tới chỗ tốt khi thuần hóa đầu cự thử này. Tốc độ mặc dù hơi kém thú một sừng một chút, nhưng càng thêm vững vàng. Dùng để kéo xe tuyệt đối rất tốt. Nhìn khắp Thái Luân đại lục, xe ngựa kéo thì có nhiều, nhưng chưa thấy ai có xe chuột kéo, làm ra một cái đảm bảo mang ra ngoài sẽ hấp dẫn rất nhiều người.
Cư hình thổ bạt thử tốc độ rất nhanh, khoảng cách đến Cái Nhĩ Á sơn cao vút trong mây càng ngày càng gần. Trên đường gặp được thổ bạt thử càng ngày càng nhiều, thậm chí thông qua thần thức cường đại còn phát hiện rất nhiều thế ngoại đào viên sơn cốc, cơ hồ bên trong tất cả đều là nữ nhân. Xem ra, cũng gặp tao ngộ như bộ lạc của lão thái bà.
Không biết tên gia hỏa thổ bạt thử vương hình dáng thế nào, làm sao lại phái đi một đám chuột đoạt lấy nam tính của các bộ lạc như vậy?
Sau hơn hai canh giờ nghi hoặc trùng trùng, Dương Lăng cưỡi chuột miễn phí đến Cái Nhĩ Á sơn. Từ xa thoạt nhìn trông có vẻ mơ hồ, đến gần mới thấy trên núi khắp nơi đều là huyệt động, một số lượng lớn thổ bạt thử nhiều không kể xiết ra ra vào vào. Thông qua thần thức cường đại, phát hiện cơ hồ tất cả huyệt động đều thông với nhau, như là cái mạng nhện. Nói cách khác cơ hồ cả ngọn núi đã bị bọn chúng biến thành một cái sào huyệt thật lớn.
"Sách sách, lợi hại"
Ngồi trên người cự thử tiến vào trong núi, nhìn những mê cung huyệt động, Dương Lăng lắc đầu cảm thán. Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng cũng không nghĩ hang ổ của thổ bạt thử lại đồ sộ như vậy, đúng là thiên sanh chuyên sống trong động.
Chi…
Chạy khoảng nửa canh giờ bên trong ngọn núi, cự hình thổ bạt thử dừng lại ở một cái sân rộng lớn, theo sau vài tên cự thử hỏa hồng, Dương Lăng đi về phía trước. Sau khi đi qua nhiều thạch điêu cổ quái, hắn thấy được một màn kinh người, thiếu chút nữa rơi luôn cả con ngươi ra ngoài.
Phía sau khối thạch điêu to lớn là một thủy trì có suối phun, từng trận sóng nhiệt đập vào mặt hắn, tựa hồ là một tòa ôn tuyền hiếm thấy. Bên trong ngọn núi có một đại hình ôn tuyền đã là hiếm có, nhưng càng thêm ngoài ý muốn là giữa ôn tuyền có một cái giường thủy tinh lớn, bên trên có một nữ nhân tóc dài hơn vai, thân khoác áo lụa mỏng màu phấn hồng, đang thở gấp liên tục. Nhiều tên nam nhân xích lõa phía trên đang vây bắt nàng đổi tới đổi lui. Có người thì sờ sờ lưng nàng, có người vân vê bàn tay nhỏ bé, lại có người khẽ khẽ vuốt vuốt đùi nàng . Bốn phía quanh chiếc giường thủy tinh có một đám cự thử toàn thân màu vàng. Mỗi khi mỹ nhân không hài lòng, khẽ hừ một tiếng, đám cự thử tựa như trận gió mang nam nhân xấu số ra ngoài rồi lại thay bằng một mãnh nam khác. Trên người mỹ nữ đang thở gấp trên giường, Dương Lăng cảm giác được một cổ năng lượng ba động mênh mông, mang theo một tia hơi thở đặc thù của thổ bạt thử. Nếu hắn đoán không sai thì đây chính là biến ảo hình dáng của thổ bạt thử vương, chung cực vương giả có khả năng hiệu lệnh hơn mười vạn, thậm chí mấy trăm vạn thổ bạt thử ở Ô Lạp Nhĩ sơn mạch.
Lụa mỏng che người, chiếc cổ ngọc thon dài, bộ ngực sữa như tuyết trắng nửa kín nửa hở, đôi chân thanh tú thon dài khoe ra trần trụi, xinh đẹp tuyệt trần. khéo léo lả lướt như hoa sen, móng tay màu đỏ thoạt nhìn cực kỳ xinh tươi. Một đôi mắt to hàm tiếu, mang theo yêu mị nhộn nhạo, gợi cảm, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch... giơ tay nhấc chân, không có động tác nào lại không tỏa ra hấp dẫn lực trí mạng, khiêu dẫn các mãnh nam bộ lộ ra bản tính nguyên thủy nhất.
Yêu diễm, dâm đãng, hoang đường !
Xuyên qua hơi nước mờ ảo, nhìn yêu diễm mỹ nữ, Dương Lăng lắc lắc đầu không thể tin được. Tưởng tượng hết cỡ hắn cũng không tưởng được thổ bạt thử vương lại có bộ dáng như vậy. Làm sao nghĩ nổi đối phương lại là một mỹ nữ có sắc đẹp vô đối như thế.
Ma Thú Lĩnh Chủ.

Bình Luận (0)
Comment