Ma Tôn Chỉ Muốn Làm Hoàng Hậu

Chương 26

Sau khi ra khỏi cung một thời gian, xe ngựa dừng lại ở một chỗ vắng vẻ không người. Xa phu trung niên kia lớn giọng nói "Chúng ta bây giờ đi đâu?"

Xa phu này không ai khác chính là Tần Thiên Anh, trước khi đi được Mục Thư dịch dung thành một người khuôn mặt bình thường, tránh gây chú ý. Mục Thư không thể dịch dung Bình Vương vì cơ thể này là hắn đoạt xá, không thể chồng hai phép lên được.

"Bỏ xe ngựa lại, gần đây có một cái miếu hoang chúng ta lấy hai con ngựa đi tới đó. Đêm ngay ngủ tạm"

Trước khi đi, Mục Thư có lấy trộm bản đồ và ký ức của vài vị tướng quân Bắc Quốc nên đường đi đến trang trại Hạ tướng quân không khó. Chướng ngại duy nhất là thân phận Bình Vương này. Đã mang mác phản quốc, đi đâu cũng sẽ bị gây khó dễ. Mặc dù Bình Vương phản bội Bắc Quốc giúp hoàng tử Nam Quốc, một ngày nào đó hắn cũng có thể phản bội Nam Quốc. Mục Thư đã quyết định bỏ lại Bình Vương ở đây.


Sau khi vào miếu, Tấn Thiên Anh ra ngoài xem động tĩnh, và thăm dò có ký hiệu gì của Hạ tướng quân để lại. 

Sau khi Tấn Thiên Anh đi xa, Mục Thư quan sát bên trong miếu, quả thật không có ai xung quang. Một khói đen thoát ra từ từ hiện lên nguyên hình, Mục Thư bây giờ cũng trở về cơ thể cũ của hắn.

Bây giờ Bình Vương mới mơ màng tỉnh dậy, Mục Thư nhân cơ hội này truyền ký ức cho y khi y bị đoạt xá. Sau khi y hoàn hồn lại, Mục Thư mới bắt đầu nói chuyện "Bây giờ ngươi đã mang tên phản quốc, bây giờ ngươi có hai lựa chọn. Một là giả chết, hai là chết thật. Ngươi lựa chọn cái nào?"

Bình Vương gầm lên, nhưng cũng không dám làm gì, y biết người trước mặt hết sức nguy hiểm "Ngươi tính làm gì ta?"

Mục Thư giải thích "Thân phận của ngươi bây giờ ở đâu cũng sẽ khó sống. Nếu người nửa lời về chuyện bị đoạt xá, ta sẽ gϊếŧ ngươi ngay tức khắc. Niệm tình ta mượn xác ngươi nửa năm nay, ta cho ngươi giả chết, lấy một thân phận khác để mà sống"


Bình Vương rất không phục, y đang làm Vương gia sống trong cung, tuy bị hoành huynh chèn ép nhưng cũng là trên vạn người, bây giờ lại phải trốn chui nhủi. Y bất chấp nhào tới, chỉ muốn bóp chết Mục Thư.

Mục Thư dễ dàng né được, vương tay lên, đẩy y ra. Hắn không biết mình dùng sức quá mạnh hay Bình Vương quá yếu, chỉ như vậy mà bị đánh bay vào tường.

Tần Thiên Anh vào đúng ngay cảnh này. Trong bóng tối, y thấy Bình Vương bị đánh ngất, bên cạnh là một nam nhân cao to lạ mặt vừa rút tay vào. Tần Thiên Anh chạy gấp bên cạnh Bình Vương, thấy y còn thở liền rút kiếm nhắm vào Mục Thư đánh tới.

Mục Thư cũng không ngờ hắn về nhanh như vậy, hắn tính tiếc lộ với Tần Thiên Anh sau khi thương lượng với Bình Vương.

Hắn cố gắng giải thích cho y nghe nhưng Tần Thiên Anh liên tục tấn công, không cho hắn cơ hội. Y sau vài tháng huấn luyện, kiếm pháp đã tiến bộ vượt bật, chiêu nào cũng đầy sát khí. Mục Thư thì lại chủ yếu né tránh, không muốn làm tổn thương y nên hắn nhanh chóng yếu thế.


Hắn chuẩn bị thả linh lực ra để áp đảo y nhưng ngôi miếu này quá tồi tàn, hắn vừa thả ra chút linh lực là mái nhà rời xuống lộp độp, vài mái ngói còn rơi xuống Bình Vương đang nằm gần đó. Tần Thiên Anh liền bị phân tâm, hướng về phía Bình Vương nhìn lo lắng. Mục Thư dùng cơ hội này chạy thoát ra khỏi miếu. Hắn muốn Tần Thiên Anh đi theo, dùng linh lực áp chế, rồi giải thích cho y.

Nhưng Tần Thiên Anh không đi theo, tâm trí y bây giờ chỉ dồn về người đang nằm bất tỉnh kia. Tiếng ngói nhà rơi đã làm Bình Vương tỉnh dậy, y mơ màng thấy nam nhân bên cạnh chăm chú nhìn y lo lắng.

Y không hiểu chuyện gì, chỉ biết gào rống "Ngươi và tên kia muốn gì ta cũng theo hết. Hoành huynh đối xử với ta cũng không tốt, ta chỉ cần một chút vàng bạc là có thể sống tốt, ta thề không nói với ai"Tần Thiên Anh liền thấy có điều không đúng, khi nãy đánh với Mục Thư, y đã thấy kỳ lạ. Kiếm pháp người này quá giống Mục Thư, lúc khi quay đi còn nhìn hắn với một khuông mặt ủy khuất, làm y nhớ đến khuôn mặt Mục Thư lúc ở yến tiệc.
Y hỏi "Ngươi thích ăn gà hay vịt?"Bình Vương "..." "Chắc vịt đi?"

Tần Thiên Anh không để ý đến Bình Vương nữa. Y chạy gấp ra khỏi miếu, luống cuống gọi Mục Thư, không quan tâm xung quanh có người hay không.

Mục Thư vẫn luôn chờ hắn, bây giờ mới nghe hắn đi ra, có vẻ đã hiểu chuyện. Hắn trả lời "Ta đây"

Tần Thiên Anh quay đầu lại, thấy hắn, liền thở phào, y sợ hắn tức giận bỏ đi.Y vừa bước lại gần, vừa hỏi"Thích gà hay vịt hơn""Thích gà hơn nhưng thích vịt quay hơn""Thích bánh quế hay hoa mai""Bánh quế ngon hơn"...Bây giờ hai người đối mặt nhau, y hỏi"Thích lợn nuôi hay lợn rừng?""Lợn rừng chưa ăn nên không biết"Tần Thiên Anh vui mừng, khéo y lại gần, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.

Mục Thư tròn to mắt, hắn không hiểu não Tần Thiên Anh đang hoạt động kiểu gì?Hắn đẩy y ra, uất ức nói "Ngươi trước khi từ chối ta bây giờ thấy ta đẹp lên mới thích ta?"Bây giờ tới Tần Thiên Anh trợn to mắt, không hiểu não của Mục Thư hoạt động kiểu gì?
Y giải thích "Ta thật sự không hiểu tình cảm của bản thân. Nhưng lúc vừa rồi, khi ta tưởng ngươi bị đánh ngất, ta vô cùng hoảng sợ. Sau khi biết tên kia không phải là ngươi, ngươi không biết ta lo thế nào. Ta lo ngươi giận ta không nhận ra ngươi rồi bỏ đi, ta sợ có chuyện gì khiến ngươi phải rời khỏi người Bình Vương, ta rất sợ mất ngươi. Ta thấy ta điên rồi khi nhìn thấy một người khuôn mặt, cơ thể khác hoàn toàn mà vẫn nhận ra ngươi. Ta nhận ra vô cùng để ý những cử chỉ hành động sở thích của ngươi. Ta vốn không rõ chuyện yêu đương nhưng khi vừa rồi, lúc tưởng khi mất ngươi, ta đã rõ" 

Mục Thư tim đập như muốn ra khỏi ngực. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, hắn mới phát hiện cảm giác của mình với Tần Thiên Anh, hơn một ngày sau đã được đáp lại. Bây giờ hắn vô cùng hạnh phúc, cảm giác này mấy trăm nay hắn cũng chưa từng trải nghiệm. Hắn không kiềm được, lần đầu tiên nở nụ cười sáng lạn đẹp như hoa. Đôi mắt hắn bình thường đã thu hồn người nay lại thêm sinh động, tược như ngàn đóa hoa tung nở.
Tần Thiên Anh lúc vừa rồi tâm trạng rối bời, bây giờ mới để ý sắc đẹp rung động lòng người trước mặt. Y đả nhìn bao nhiêu mỹ nhân ở trong cung nhưng so với người này họ như là người qua đường, y ngẩn ngơ nhìn vào nụ cười kia không rời.

Đôi môi đầy đặn hơi phiến hồng dùng cơ hội này chạm vào môi của y, dây dưa không rời.

Bình Luận (0)
Comment