Ma Tôn Chỉ Muốn Làm Hoàng Hậu

Chương 35

Hai người cuối cùng cũng đã đến một khúc sông lớn.

Mục Thư vừa đến liền đặt tay vào nước, khi mọi người còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra. Y nhất tay lên, một con rồng lớn bằng nước bay lên, quấn lấy tất cả mọi người trừ Tần Thiên Anh đang đứng gần Mục Thư.Con rồng cao to lớn, lại di chuyển liên tục, bao bọc tất cả vào trong, không đường thoát. Mặc dù võ công cao thế nào, con người không thể thở dưới nước. Sau một hồi vùng vẫy, các thị vệ và hắc y nhân có người chết, có người ngất đi. Mục Thu lúc này mới thả nước về sông, nhìn hình người rơi lộp độp xuống đất.

Tần Thiên Anh nhìn cảnh này cũng hơi hoảng sợ, thật may mắn là Mục Thư giúp đỡ y. Người này thật quá đáng sợ.Mục Thư lúc này đến đàm người trên đất, thỉnh thoảng Tần Thiên Anh thấy một khói đen thoát ra từ miệng những người đó vào người Mục Thư. Y hỏi "Ngươi làm gì vậy?"Mấy người này tự uống thuốc độc chết, bình thường độc này uống vào sẽ chết, nhưng ta biết cách rút chất độc ra kịp, bây giờ họ chỉ hôn mê. Nếu họ chết ta không rút ký ức của họ, xem ai phái họ tới"Tần Thiên Anh cười chua xóc "Những người này là ảnh vệ, không cần ngươi rút ký ức cũng biết là họ làm cho phụ hoàng của ta"Mục Thư xem nhiều truyện cung đấu hệ thống đưa cho hắn nên bây giờ cũng biết ảnh vệ là gì "Sao người biết không phải các huynh đệ của ngươi"Tần Thiên Anh giải thích "Những người này được đào tạo từ nhỏ, võ công không những cao cường mà còn liều mạng. Họ không phải trung thành gì, đa số thì uống thuốc độc, mỗi tháng phải có thuốc giải hay người thân bị khống chế. Nói chung phải có thế lực rất lớn mới có thể đào tạo được. Nhiều người mà ai ai cũng mạnh như thế này nhất định chỉ có thể thuộc về vua chúa. Các hoàng tử làm gì mà có điều kiện đó'


Mục Thư gật gật, vậy mà các truyện hắn đọc thấy ai cũng có một đoàn ảnh vệ riêng, chắc như vậy để tăng thêm kịch tính trong truyện. Mà sự thật quả thật phũ phàng, các ảnh vệ này quả thật thuộc về vua Nam Quốc.

Tần Thiên Anh hỏi y "Bây giờ ngươi tính sao, có gϊếŧ họ không ?"Mục Thư cười tinh quái "Gϊếŧ họ làm gì, vốn gì họ cũng sẽ là người của ngươi"Hắn nhắc nhở Tần Thiên Anh quan sát xung quanh, căn dặm không cho ai quấy rầy. Mục Thư bắt đầu nhắm mắt tập trung, rút ký ức thì dễ nhưng tạo ký ức giả thì khó. Nếu không cẩn thận có thể làm đối tượng trở nên ngu đần. Sau một canh giờ, các thị vệ đã chết còn hắc y nhân kia cũng đã đổi chủ nhân. Những người này hắn cũng không rõ lắm vì không có xuất hiện trong cốt truyện, nhưng nhân tài thì phải biết trọng dụng. Nhớ lại các thuộc hạ của mình khi trước, hắn chỉ biết thở dài.


Hắn nhìn Tần Thiên Anh "Bây giờ ngươi tính sao? Chúng ta vẫn trở về chứ?"

Tần Thiên Anh cười khổ "Tất nhiên là phải về. Chút tình cha con nếu như còn coi như là đã mất. Ta sẽ về lấy đi tất cả của hắn, lấy lại công bằng cho bản thân ta, cho mẫu thân ta"Mục Thư gật gật "Những người này đều là cô nhi được đào tạo từ nhỏ, bị khống chế bằng độc dược. Mỗi tháng phải có thuốc giải tạm thời. Ta lúc nãy vô tình giải độc họ. Nhưng không sao, ta vẽ một trận pháp lên người, nếu họ phản bội ngươi sẽ nổ tung. Mỗi tháng, ta giả vờ đưa thuốc già là được. Bây giờ họ là người của ngươi"Hắn vẫy tay, một luồng nước tuôn ra làm họ tỉnh lại.Khi nhìn thấy Tần Thiên Anh, họ liền quỳ xuống gọi "Chủ nhân"Tần Thiên Anh bảo họ cởi mặt nạ ra, y chưa thấy mặt những người này bao giờ. Mục Thư hơi nhíu mày khi thấy một thiếu niên tuấn tú chừng mười buốn mười lăm tuổi. Còn trẻ như vậy mà võ công tốt thật, đáng tiếc là số phận làm ảnh vệ khó có thể sống lâu. Hình như hắn tên Vô Cầu thì phải.Tần Thiên Anh ra lệnh bọn họ lên ngựa. Sau khi thị vệ chết, có nhiều ngựa cho mọi người dùng "Chúng ta đi vào cung. Các ngươi dẫn đường"


Mục Thư cả chuyến đi vẫn có cảm giác lo lắng khó tả "Tại sao hoàng đế Nam Quốc trong truyện vốn đã quên đứa con này lại đề phòng y như vậy. Đến mức ra lệnh ảnh vệ của mình ám sát y? Nhất định nếu gặp hắn phải rút ký ức tìm hiểu"

Sau một ngày một đêm, họ đã cổng thành, khi nghe y xưng là Tam Hoàng Tử những người gác cổng còn nghĩ đầu óc không bình thường, nhưng khi thấy y khí thế ngút trời, lại có đại mỹ nhân đi kèm, họ không thể không tin.

Sau khi vào thàng, các ảnh vệ phân tán, yểm trợ âm thầm đằng sau.Đến đâu Tần Thiên Anh luôn thừa cơ hội mà lộ thân phận mình. Mục Thư khó hiểu "Ngươi không sợ họ sẽ hại ngươi lần nữa?"Tần Thiên Anh yên tâm "Có ngươi ta sợ gì? Với lại ta vào thành mà chết thì sẽ gây tai tiếng cho hoàng gia bao nhiêu. Làm lớn như vậy thế nào cũng có người đón. Ta tay không thế này thật không có cách nào chứng minh thân phận. Chỉ sợ thị vệ gác cung điện cố ý khó khăn ngăn cản"Quả thật ảnh vệ làm việc rất xuất sắc, chẳng mấy chốt mọi người đều biết chuyện hoàng tử bị bắt làm con tin đã trở về. Họ đứng gần nhìn y trên ngựa mà tò mò chỉ trỏ. Không ai dám lại gần vì sợ đắt tội với hoàng gia. Ai lại quá gần sẽ bị Mục Thư đuỗi đi. Lúc này hắn đem mặt nạ quỷ đáng sợ, anh mắt lại lạnh lẽo làm người bình thường nhìn liền cách xa.
Chẳng bao lâu sau, họ gần vào cung thì đã có người đến đón.

Lúc này ở trên ngai vàng một nam nhân đang trầm mặc suy tư "Lý công công, đám ảnh vệ kia vẫn chưa có tin tức?"Lý công công bên cạnh run rẫy "Bẩm hoàng thượng, vẫn chưa có tin tức gì"Người trên ngai vàng chưa kịp tức giận thì có người cấp báo là Tam Hoàng Tử đã đến kinh thành. Y tức nổi cả gân xanh, nghĩ thầm "Ta quả thật đã coi thường y. May mắn ta đã tin bức mật thư kia..."

Bình Luận (0)
Comment